Hình ảnh này quá chói mắt, Giang Gia Niên cầm lòng không đậu mà nheo mắt lại, đem đôi tay giấu ra sau lưng, ở chỗ bọn họ không nhìn thấy chậm rãi nắm chặt thành quyền.
"Có ý gì?" Cô hỏi trắng ra, ngược lại làm Lâm Hàn Dữ bắt đầu mơ hồ không rõ.
"Thật ra cũng không có gì." Anh ta tái nhợt mặt mà cười cười, có chút khẩn trương cúi đầu, kể cả Hứa Hoan Nhan liên tục dùng ánh mắt thúc giục nhưng thật lâu sau anh ta cũng không nói câu nào.
"Anh sớm hay muộn cũng phải nói cho cô ấy." Hứa Hoan Nhan bất mãn nói, "Kéo dài đối với mọi người đều không tốt, chậm trễ người khác cũng chậm trễ chúng ta, anh không phải là người như vậy, em tin anh biết nên làm như thế nào."
Rốt cuộc muốn nói cho cô cái gì?
Giang Gia Niên đứng ở cạnh cửa nhìn hai người dựa sát vào nhau bỗng nhiên cảm thấy chính mình đứng chỗ này thật là dư thừa.
Lâm Hàn Dữ chậm rãi ngẩng đầu, dưới thế công hạ của ngôn ngữ cùng ánh mắt của Hứa Hoan Nhan, nhìn chằm chằm Giang Gia Niên hồi lâu, vẫn mở miệng nói: "Gia Niên, hạng mục hợp tác với hãng bay An Bình trên tay Hoan Nhan kế tiếp em sẽ phụ trách."
Giang Gia Niên sửng sốt, trước đó trải chăn lâu như vậy thật ra cũng chỉ là chuyện này sao?
Cô nói thẳng: "Em làm cũng có thể nhưng đây là hạng mục Hứa phó tổng kéo về, đối phương cũng là công ty hàng không số một số hai trong nước, em lo nếu em tiếp nhận Hứa phó tổng sẽ cảm thấy em đoạt công lao của cô ấy."
Đây là Hứa Hoan Nhan chính mình nói qua, Giang Gia Niên tuy rằng không thích cô ta nhưng sẽ không đê tiện đến mức chiếm công lao của người khác cho riêng mình, cô nói việc này thản nhiên hơn nữa không thẹn với tâm, nhưng người ghen ghét với cô cũng sẽ không cảm thấy cô tốt như vậy.
"Giang tổng có thể yên tâm mà đi làm, tôi sẽ không cho là như vậy..." Hứa Hoan Nhan cười một chút mới tiếp tục nói, "Lần này tôi đã thương lượng với Hàn Dữ mới ra quyết ddingj này, kế tiếp hạng mục này tiền thưởng cũng đều cho cô, tôi không cần." Cô ta đổi từ ôm cánh tay Lâm Hàn Dữu thành kéo tay, lúm đồng tiền như hoa nói, "Bởi vì tôi sắp kết hôn với Hàn Dữ, chúng tôi muốn đi Prague chụp ảnh cưới, sau này tôi còn bận chuẩn bị hôn lễ, thật sự không có thời gian làm việc."
Kết hôn.
Chụp ảnh cưới.
Chuẩn bị hôn lễ.
Không có thời gian làm việc.
Mười lăm từ, đây là Giang Gia Niên bắt được trọng điểm từ lời nói của Hứa Hoan Nhan.
Cô miễn cưỡng cười cười, cảm giác chân có chút đứng không vững, không thể chống đỡ thân thể mình cho nên dựa lên cửa phía sau.
Mũi rất nhanh cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng có chút nóng lên, cô ngẩng đầu nhìn nhìn trần nhà, qua một lúc lâu mới cúi đầu, giả vờ mạnh mẽ như không có việc gì: "...Phải không? Bất ngờ như vậy, trước đó cũng không có chút dấu hiệu nào, cũng không nghe nói, không nghe nói hai người ở bên nhau."
Cô có chút lắp bắp, đây là chuyện chưa từng có, Lâm Hàn Dữ nhìn cô nhấp nhấp môi, vốn muốn nói gì đó lại bị Hứa Hoan Nhan đoạt trước.
"Tình yêu văn phòng khó tránh khỏi sẽ làm nhân viên phân tâm đi bát quái, không chuyên tâm làm việc, cho nên cũng không cần nói ra." Cô ta như là người thẳng thắn đứng ở chỗ cao, khẽ nâng cằm tự tin lại khoe mẽ nói, "Chỉ là lần này vất vả cho Giang tổng rồi, khoảng thời gian tới chúng tôi đều không ở công ty, hy vọng cô có thể đem công ty của chúng tôi quản lý thích đáng."
Công ty "chúng tôi".
Người cô yêu thích, cho rằng sẽ ở bên nhau đột nhiên muốn kết hôn cùng tình địch cô chán ghét nhất, tình địch lại trở thành nữ chủ nhân của công ty, cũng cùng cấp với sếp của chính mình, cô chẳng những mất đi cơ hội yêu đương còn phải làm công cho bọn họ, ông trời là muốn làm cho Giang Gia Niên cô khó chịu, cư nhiên để loại chuyện này phát sinh trên người cô.
Làm người quả nhiên vẫn phải thời thời khắc khắc tự biết bản thân mình, không cần đi hiểu loạn ý tốt của người khác, nếu không đến cuối cùng bị làm cho thương tích đầy mình cũng không tìm được lý do chỉ trích đối phương.
Không có cách nào rời xa, cũng không thể phản kháng, người ta sẽ không để ý đến cảm xúc của cô, dăm ba câu nói xong liền nắm tay rời đi, từ đầu đến cuối người khó chịu cũng chỉ có một mình cô, không ai quan tâm tâm tình của cô, đây là hiện thực.
Vội vàng đóng cửa lại, Giang Gia Niên nhìn vòng tay trên cổ tay được người đàn ông kia tặng, thô lỗ mà túm xuống, trực tiếp đi hai ba bước về phía thùng rác, nhưng khi đứng ở đó rồi lại nhìn chằm chằm vòng tay sang quý lập lòe trong thùng rác một lúc lâu, lại nhịn không được ngồi xổm xuống nhặt về, trong lòng giống như bị đâm một cây châm, cô gắt gao nắm chặt vòng tay, nước mắt không biết cố gắng mà lạch cạch lạch cạch rơi ở trên tay, đúng là đã lâu chưa khóc như thế này.
Giang Gia Niên vô cùng mạnh mẽ, từ nhỏ đã như vây, đi học liền học ở trường tốt nhất, đi làm cũng làm công việc tốt nhất, kể cả trong nhà vẫn luôn thúc giục kết hôn nhưng mà cô vẫn kiên trì muốn tìm một đối tượng tình đầu ý hợp chân chính, tuyệt đối không tạm chấp nhận.
Hiện tại sự nghiệp của cô vững vàng, trong lòng cũng có người yêu thích, vốn tưởng rằng rất nhanh có thể có được kết quả trọn vẹn, nhưng ở khoảnh khắc vừa rồi tất cả đều như chưa từng xảy ra.
Giơ tay lau sạch nước mắt, nắm vòng tay đi đến phía sau bàn làm việc, kéo ngăn kéo ném vòng tay vào, khóa lại, đem chìa khóa giấu vào trong kệ sách, mắt không thấy tâm không phiền, cô tìm gương soi, còn tốt, tuy rằng rơi nước mắt nhưng trang điểm cũng không bị ảnh hưởng.
Cô thanh thanh cổ họng, ấn máy bàn gọi trợ lý, phóng trầm giọng nói: "Đến phòng Hứa phó tổng mang về cho tôi toàn bộ tư liệu hợp tác với hãng bay An Bình."
Trợ lý nhanh chóng làm việc, Giang Gia Niên nghe xong liền treo điện thoại, ngồi ở trên ghế mở máy tính, nhìn chằm chằm màn hình khởi động.
Tình yêu đã không có.
Không quan trọng.
Cô không thể bị đánh bại.
Không thể để bất kỳ ai nhìn ra cô khác thường.
Đây là sự kiên trì cũng tôn nghiêm cuối cùng của cô.
***
Tác gải nói: Nam nhị à, tên của ngươi kêu vai phụ, khô cứng chết!