Mặc dù chuyện Lâm Quân Nhi mang thai là chuyện vui, nhưng đối với ý định ban đầu là phẫu thuật thì không được vui cho lắm.
Nếu như bây giờ họ sinh em bé thì phải hơn một năm sau cô mới có thể tiến hành phẫu thuật, nhưng nếu bắt anh và cô bỏ đứa bé thì không có chuyện đó đâu.
Khi Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch về đến nhà thì cô vẫn còn bàng hoàng chuyện vừa xảy ra, cô thật sự mang thai rồi sao? Cô đã có cốt nhục của Cảnh Vân Trạch rồi sao? Họ thật sự đã có con rồi sao? Nhưng làm sao có thể chứ...
Còn Cảnh Vân Trạch đưa cô về nhưng cũng không biết nói gì đây, đưa bé này là nằm ngoài dự tính của cả hai người, nhưng anh cũng không phải chối bỏ, vì anh chỉ định đùa một chút thôi, chuyện quan trọng trước mắt mà anh muốn làm chính là giúp cô thay giác mạc.
Nhưng có lẽ ông trời đã định sẵn rồi.
Anh đưa cô lên phòng, nhẹ nhàng đưa tay xoa bụng cô, nói:
- Từ nay em không được rời khỏi tầm mắt của anh.
- Anh đang lo sợ chuyện gì sao?
Cảnh Vân Trạch cũng không giấu cô, thật ra những ngày này anh đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Dương Dung Nhuệ.
Hiển nhiên người của anh cũng đã báo lại việc cô ta cứ ra vào nơi ở của người bên Kim Thần bang, với loại phụ nữ ham tiền nhưng não phẳng thì anh sẽ không quan tâm, nhưng ở bên cạnh Dương Dung Nhuệ một thời thì anh cũng biết cô ta không phải dạng phụ nữ dễ động vào.
Hiện tại Lâm Quân Nhi còn mang thai, nhưng Phụng Quy đã bị Hàng Kình Âu giữ lại ở Italy nên cũng không thể nhất nhất bảo vệ cô được.
Triều Vũ giỏi nhất là võ nhưng cậu ta là nam, anh không yên tâm.
Kha Nguyệt lại giỏi độc dược nhưng thân thủ không được tốt, nên anh cũng không thể yên tâm được.
Nói đi nói lại thì anh vẫn nên là người ở bên cạnh vợ mình sẽ là hay nhất.
- Phụng Quy không ở đây, anh không yên tâm về em.
Sau này anh đi đâu, thì em sẽ theo đó.
- Chị Duệ Mỹ đã đi đâu rồi sao?
- Hàng Kình Âu, em có từng nghe qua tên này chưa?
Lâm Quân Nhi lắc đầu, Hàng Kình Âu là ai mà cô phải biết.
Cảnh Vân Trạch cũng kể lại sự tích năm đó của Chương Duệ Mỹ cho cô nghe, khóe môi Lâm Quân Nhi co giật, người chị này của cô lá gan cũng lớn ghê, đến nhà của ông trùm Mafia mà cũng dám động tay động chân, nhưng lần này bị Hàng Kình Âu giữ lại không phải là giết người diệt khẩu chứ?
Cảnh Vân Trạch nhìn vợ mình có nét mặt rất chế giễu Phụng Quy, nhưng bên cạnh đó thì cô cũng rất lo lắng cho người chị gái này.
Tuy nhiên anh lại là người hiểu rõ Hàng Kình Âu nhất, nếu cậu ta muốn giết người thì Phụng Quy sẽ không sống sót được đến hiện tại đâu, anh liền đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Không cần lo.
Có khi em còn phải gọi Hàng Kình Âu là anh rể đấy.
- Anh rể sao? Chắc khó lắm.
Lúc này, Tước Xạ ở bên ngoài cửa phòng cố gắng ra hiệu cho anh.
Anh cũng gật đầu với cậu ta, xong thì để cô nghỉ ngơi rồi anh bước xuống nhà.
Vốn dĩ ngày tối hôm qua thì Triệu Thiếu Hà, Cảnh Vân Tranh, Cảnh Vân Trình, Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi đã đến đây giúp anh trang trí bữa tiệc sinh nhật.
Hiển nhiên thì hôm nay lại đến, nhưng lúc đầu anh cũng chỉ làm một bữa tiệc nướng ở ngoài vườn cùng người thân thiết, nhưng hiện tại anh lại không ngờ Lâm Quân Nhi lại mang thai, để đảm bảo an toàn thì anh vẫn nên cho cha mẹ hai bên biết.
Cảnh Vân Trạch liền nói chuyện riêng với Lâm Tuệ Y và Cảnh Vân Trình, trong câu của anh cũng chỉ đơn giản muốn hai người họ giúp anh đưa cha mẹ hai bên đến đây, vì anh không muốn cách xa vợ mình.
- Anh rể, anh có chuyện gì muốn thông báo sao?
- Có thể nói là vậy.
Em chỉ cần đưa được hai người họ đến là đủ, hiển nhiên em cũng nên nhắc nhở hai người họ đừng khiến Quân Nhi không vui, cô ấy không vui thì tâm trạng của anh cũng không.
Lâm Tuệ Y nhìn anh, sau đó cũng rụt rè gật đầu.
Nói thế nào thì ở trước mặt của cô ấy cũng là một bang chủ của cả một bang phái, làm sao mà không sợ hãi chứ.
Nhưng Cảnh Vân Trình lại nhìn anh, hỏi:
- Hình như anh từng đưa chị dâu về Lâm gia, ấn tượng của anh với gia đình họ Lâm hình như không tốt lắm?
- Nếu không phải Quân Quân thương đứa em gái này thì anh còn muốn cô ấy cắt đứt quan hệ với Lâm gia.
Cảnh Vân Trình vỗ vai anh một cái, đối với tính cách của Lâm Quân Nhi thì tuy cái mỏ cô hơi hỗn nhưng cô lại là người sống tình cảm.
Nếu cô muốn ly khai với Lâm gia thì đã làm từ lâu rồi, chứ không phải nhẫn nhịn cho đến hiện tại.
Công cuộc trang trí bữa tiệc lại tiếp tục, Lâu Hàm Nghi cũng ở bên cạnh Lâm Tuệ Y như hình với bóng.
Kể từ khi Lâm Quân Nhi được gả đi thì Lâm Tào và Quý Mẫn còn ngăn cấm cô ấy và ý trung nhân của mình hơn, không chỉ vậy mà nhiều lần hai ông bà ấy còn muốn đem cô gả đến nhà khác, có quyền lực hơn, có tiếng nói và địa vị ở Ung Thành hơn, nhưng Lâm Tuệ Y đã nhất quyết không đồng ý.
Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà nhìn hai người họ yêu thương nhau như vậy nhưng lại bị cấm cản thì cũng chỉ biết lắc đầu, tuy nói Cảnh Vân Trác rất độc tài nhưng chuyện hôn nhân vẫn nên là để cho giới trẻ tự quyết định, đây đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi, không phải là những người của những năm cũ, làm sao có chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.
- Chị họ này, nếu như Quân Nhi không gả cho anh Vân Trạch thì không biết cô ấy sẽ thế nào nhỉ?
- Còn thế nào nữa? Đương nhiên là sẽ trở thành một công cụ cho Lâm gia rồi.
Triệu Thiếu Hà lắc đầu ngao ngán, cũng may cha mẹ của cô ấy sống ở nước ngoài nên suy nghĩ tiên tiến hẳn, không chỉ không ép cô ấy nhanh chóng kết hôn sinh con, mà còn khuyên cô ấy cứ chơi đi, khi nào thỏa mãn đam mê thì hãy kết hôn cũng không muộn.
Buổi tiệc sinh nhật bất ngờ dành cho Lâm Quân Nhi xem như cơ bản đã hoàn thành, mọi người cũng nhanh chóng quay về nhà để chuẩn bị cho một ngày sinh nhật ngọt ngào ngày mai.
[...]
Buổi sáng, Lâm Quân Nhi thức dậy từ sớm, Diệp Vấn cũng giúp cô thử vài bộ trang phục mà Cảnh Vân Trạch đã chuẩn bị.
Từ khi biết tin tháng này là sinh nhật của cô, thì anh đã dùng tay ước tính số đo của cô để chuẩn bị trang phục cho ngày này.
Lâm Quân Nhi cũng không hiểu tại sao hôm nay Diệp Vấn lại nhiệt tình như vậy nữa, ban đầu cô cũng chỉ nghĩ hôm nay Cảnh Vân Trạch đã mua cho cô vài bộ quần áo mới nên đã giúp chuẩn bị, nhưng mà...!Đa số quần áo ở đây đều là đồ mới, nhưng cô cũng đâu cần cật lực như vậy? Chuyện này chắc chắn có âm mưu!
- Tiểu thư, dáng chị đẹp thật đấy, em cũng không ngờ cô gia có thể chọn những trang phục vừa in như đồ may sẵn.
- Anh ấy chuẩn bị trang phục sao? Để làm gì?
- À, hôm nay cô gia muốn mở tiệc ấy mà.
Lâm Quân Nhi cũng không phòng bị mà gật đầu, đợi khi cô đã chọn được trang phục ưng ý thì cũng xuống nhà dùng cơm.
Mãi cho đến khi trời sụp tối thì mọi người đã có mặt đầy đủ ở Dinh Trạch, không nằm ngoài sự dự tính của anh thì cả Lâm Tào, Quý Mẫn và Lâu Hàm Nghi đã chạm mặt nhau, tuy họ không lớn tiếng qua lại nhưng Cảnh Vân Trạch vẫn nhìn ra sự bài xích của hai người họ dành cho Lâu Hàm Nghi rất lớn.
Nếu không phải vì vợ anh thì anh cũng rất lười để nói đến.
Lâm Quân Nhi lúc này từ trên phòng bước xuống, bên cạnh là Diệp Vấn.
Vừa rồi cô cũng có nghe thấy giọng của cha mẹ, nhưng mà cô chỉ nghĩ mình nghe nhầm thôi, không ngờ cô vừa xuống nhà thì Cảnh Vân Trạch đã vỗ tay...!Tất cả mọi người đều bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Cô có chút giật mình, hôm nay đã là sinh nhật của cô rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.
Nhưng hai bên gia đình còn chưa nói gì thì Cảnh Vân Trạch đã bước đến, nắm lấy tay của vợ mình, nói:
- Sẵn ngày vui hôm nay, tôi cũng muốn thông báo với tất cả mọi người một tin vui.
Chính là Quân Nhi - Vợ của tôi...!Hiện tại đang mang thai.
Mặc dù Cảnh Vân Trình đã đoán ra được nhưng cậu ta vẫn cảm thấy mình có chút gì đó tiếc nuối.
Còn Cảnh Vân Tranh, Triệu Thiếu Hà và Lâm Tuệ Y thì đã mừng hú lên, không ngờ họ lại có cháu nhanh như vậy.
Hiển nhiên một người mẹ chồng ưng ý con dâu như Liễu Đào Nguyên thì hoàn toàn vui vẻ, riêng Cảnh Vân Trác thì bên ngoài lạnh lùng, bên trong thì hạnh phúc.
Bữa tiệc nướng bắt đầu, tuy là hôm nay cách đối xử của Lâm Tào và Quý Mẫn đối với cô rất tốt, nhưng cô lại thấy không quen.
Bất chợt, cô lại nhớ ở bên cạnh cô còn có một ông thần đi bên cạnh, Lâm Quân Nhi cười nhạt, xem ra là cô nghĩ nhiều quá rồi.
Cảnh Vân Trạch ở bên cạnh vợ mình, giữ chặt lấy tay của cô, cười nói:
- Sinh nhật vui vẻ, bà xã..