CÔ DÂU GẢ THAY LÃO ĐẠI ANH NHẸ CHÚT


Buổi chiều, sau một giấc ngủ ngon thì bộ ba tam nương báo thủ cũng đã thức dậy trong hình hài người không ra người, ma không ra ma, bước xuống nhà với bụng đói meo, Cảnh Vân Tranh vẫn có cảm giác vừa rồi hình như mình đang trong một giấc mộng xuân, đột nhiên lại bị ai đó đánh một cái đau điếng.

Cô ấy liền hỏi Kha Nguyệt vừa rồi ai đã đưa cô ấy về phòng, Kha Nguyệt cũng thật thà nói là Tước Xạ.

Nghe đến tên của Tước Xạ thì Cảnh Vân Tranh liền giật mình, không biết vừa rồi cô ấy có làm gì quá đáng hay không, nhưng khi nhìn ngó xung quanh thì lại chẳng thấy cậu ta đâu.

Kha Nguyệt cũng không biết, từ khi đưa Cảnh Vân Tranh về phòng thì cô ấy đã không nhìn thấy Tước Xạ rồi.

Lúc này, Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch cũng xuống nhà, nhìn thấy ba báo thủ đã ngồi ăn xế liền chỉ biết lắc đầu.

Nhưng khi nghe Kha Nguyệt nói không thấy Tước Xạ đâu thì cô mới để ý, hình như cô cũng không nhìn thấy Diệp Vấn đâu.

- Chắc Diệp Vấn đang nghỉ ngơi thôi, em đừng lo.

Lâm Quân Nhi cũng chỉ gật đầu.

Sau đó Cảnh Vân Trạch liền dặn dò tam nương báo thủ ở nhà trông nhà và trông con trai của anh, còn anh đưa vợ đến siêu thị để chuẩn bị thức ăn cho cuối tuần này.

Cả ba người cũng đồng loạt gật đầu.

Triều Vũ được đưa đi theo, chỉ có Kha Nguyệt là ở lại.

Nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm, nên Kha Nguyệt liền lên phòng gọi Diệp Vấn xuống.

Nhưng kinh ngạc thay, người mở cửa lại là Tước Xạ, không chỉ mở cửa mà quần áo còn không chỉnh tề, tên người chỉ mỗi cái áo choàng tắm, Kha Nguyệt há hốc, lắp bắp nói:
- Anh...!Hai người...!Hai người...!
- Có chuyện gì?

- Không...!Không có gì.

Vừa dứt lời, Tước Xạ liền đóng cửa một cái *Rầm* lớn.

Trong khi Kha Nguyệt vẫn còn chưa hoàn hồn thì đã phải đi xuống nhà, Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh cũng không hiểu tại sao hôm nay tính khí của Diệp Vấn lại kì lạ như vậy, đóng cửa cũng rất thô bạo.

Nhưng nhìn dáng vẻ bị sốc đến cứng đờ kia của Kha Nguyệt thì Triệu Thiếu Hà lại tò mò, hỏi:
- Sao vậy chị Kha Nguyệt? Diệp Vấn nói gì à?
- Không phải...!
- Vậy tại sao cô ấy lại tức giận? Đóng cửa cũng rất thô bạo nữa.

- Không...!Không...!Không phải là Diệp Vấn.

Đúng vậy, họ không nghe nhầm đâu, Kha Nguyệt thật sự đã nói một câu năm chữ "Không phải là Diệp Vấn".

Nhưng kỳ quái, từ khi Diệp Vấn đến đây thì đó đã là phòng của cô ấy, từ khi nào mà cô ấy đã đổi phòng rồi? Cảnh Vân Tranh liền tò mò hỏi thêm.

- Vậy là ai?
- T...!Tước...!Tước...!Tước Xạ...!Là Tước Xạ mở cửa.

Nghe đến đây cả ba người còn lại cũng kinh hãi không kém, cái gì mà là Tước Xạ mở cửa.

Nhưng với IQ của Cảnh Vân Tranh thì chắc chắn còn có chuyện gì nữa nên Kha Nguyệt mới kinh hãi như vậy, chứ nếu chỉ đơn thuần là Tước Xạ thì cũng đâu đến nỗi há hốc như thế.

Quả nhiên Kha Nguyệt đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, chính là lúc Tước Xạ mở cửa thì nhìn vào Kha Nguyệt còn nghe thấy tiếng nói nhỏ của Diệp Vấn.

Hai người họ ấy thế mà lại ngủ cùng nhau, vì thế nên cô ấy mới bị dọa cho sợ hãi như vậy.

Cảnh Vân Tranh bị tính tò mò làm cho khó chịu, liền cùng Triệu Thiếu Hà lên đó xem sao.

Kha Nguyệt còn muốn ngăn cản nhưng đã muộn rồi, Tước Xạ liền tức giận mở cửa, bây giờ thì trên người anh không chỉ không có cái choàng tắm mà chỉ đơn giản là quấn một cái khăn tắm ở phần dưới.

Đập vào mắt của Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà là cơ bắp rắn rỏi cùng với vẻ mặt không vui vẻ lắm của Tước Xạ.

- Anh...!Anh đang làm gì vậy?
- Câu này tôi phải hỏi hai người mới đúng, hai người ở trước cửa phòng của Vấn Nhi làm gì?
- Phòng...!Phòng này của Diệp Vấn...!Vậy anh...!Anh...!
- Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi ở cùng cô ấy thì có sao?
Nói xong, Tước Xạ liền mang một bụng tức giận mà đóng cửa mạnh.

Đi vào bên trong, ôm lấy cô gái đang nằm trên giường, anh dịu dàng vuốt v3 cô gái, vốn dĩ vừa rồi khí thế vẫn còn hừng hực hưng phấn, nhưng không chỉ Kha Nguyệt làm phiền mà giờ đến hai người này cũng làm phiền, đúng là phiền muốn chết.

Diệp Vấn xấu hổ liền che mặt lại, nhưng Tước Xạ xấu xa lại hôn lên hỏm cổ của cô, nói:
- Còn xấu hổ sao?
- Anh...!Vẫn chưa xong sao!
- Vẫn chưa đủ.

- Xấu xa...!Anh là tên xấu xa.

Còn ở bên ngoài cửa thì Cảnh Vân Tranh dường như chết sững, Triệu Thiếu Hà cũng chỉ biết vỗ vai của chị họ rồi đi xuống.

Cái này không phải hai người họ làm cô ấy đau lòng, mà là tự Cảnh Vân Tranh chui đầu vào đau thương thôi.

Khi Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch quay về thì Cảnh Vân Tranh đã như cái xác không hồn ngồi vất vưởng ở trên ghế sofa ngoài phòng khách, cô cũng tò mò hỏi thì Triệu Thiếu Hà cũng nói sự thật.

Nghe xong bài thuyết trình đầy đủ đến chi tiết của Triệu Thiếu Hà mà hai mắt của Lâm Quân Nhi lập tức trợn trắng, Diệp Vấn còn nhỏ như vậy mà cái tên xấu xa Tước Xạ cũng dám mở miệng ra ăn sao? Lúc này cô liền liếc sang chồng mình, chỉ thấy anh cười thôi, xem ra Tước Xạ cũng thèm vợ lắm rồi.

- Anh quản người của anh cho tốt vào!
- Em quản người của em kìa.

- Anh!
Trong lúc vợ chồng người ta đang cãi nhau thì Tước Xạ và Diệp Vấn cũng đi xuống, không chỉ vậy mà Tước Xạ còn dìu con gái nhà người ta nữa chứ, nhìn khúc này Lâm Quân Nhi liền tặng cho chồng mình một ánh nhìn thiện lành, còn Cảnh Vân Trạch chỉ biết cười mà thôi.

Xuống đến nhà, Tước Xạ đứng trước mặt của Lâm Quân Nhi, đem ra một tấm thẻ ngân hàng đặt trước mặt của cô, nói:
- Phu nhân, đây là toàn bộ tiền tiết kiệm để lấy vợ của tôi, xem như đây là sính lễ, tôi muốn ở đây xin cưới Vấn Nhi về làm vợ.

- Cậu...!Cậu thật sự muốn cưới em ấy sao?
Tước Xạ gật đầu chắc nịch.

Nhìn bàn tay mười ngón của họ đan chặt lấy nhau như vậy thì cũng đủ hiểu rồi, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng là chị dâu, phải quan tâm cảm nhận của Cảnh Vân Tranh nữa chứ.

Nhưng...!Hạnh phúc của Diệp Vấn đâu phải của Cảnh Vân Tranh, đâu thể vì em ấy mà làm dang dở người ta.

- Vấn Nhi, ý em thế nào?
- Em có nói với anh ấy rồi, qua bữa tiệc của tiểu thư thì em sẽ gả cho anh ấy.

Lâm Quân Nhi nhìn Diệp Vấn, nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Cô ấy là người lớn lên cùng cô, từ lâu Lâm Quân Nhi đã xem cô ấy như em gái ruột, bây giờ em gái sắp lấy chồng, đột nhiên cô lại thấy không nỡ.

Cầm lấy sính lễ của Tước Xạ, cô đặt vào tay của cậu ấy, nói:

- Nhà gái không cần sính lễ, chỉ mong cậu sẽ dùng số tiền này tổ chức một hôn lễ chỉn chu cho Vấn Nhi là được rồi.

- Như vậy không hợp quy củ.

- Quy củ là gì? Tôi không quan tâm, hiện tại tôi chỉ mong Vấn Nhi hạnh phúc.

Xem như người chị này giúp hai người một chút.

Diệp Vấn cảm động, liền ôm lấy Lâm Quân Nhi, cô cũng đưa tay xoa lưng đứa em gái nhỏ.

Xem như trong bốn đứa em gái thì đã có một cô có nơi chốn yên bình, bây giờ chỉ còn lại bộ ba tam nương báo thủ thôi.

Còn Cảnh Vân Tranh sau khi nghe được tin này thì chỉ biết tự buồn một mình, cô như kẻ mất hồn mà đi lên phòng, Diệp Vấn vốn muốn gọi cô ấy, nhưng Tước Xạ đã ngăn cản.

- Không cần lo tam tiểu thư, cô ấy không nghĩ quẩn đâu.

Diệp Vấn cũng chỉ gật đầu, Tước Xạ cũng muốn rõ chuyện này nhưng Cảnh Vân Trạch đã ngăn lại, tính cách của em gái anh, anh là người hiểu nhất.

Bây giờ cứ để nó buồn vậy đi, sau khi nghĩ thông rồi thì sẽ không.

Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì nó sẽ mãi không thoát ra được.

- Được rồi, mọi người ăn tối đi, anh và vợ anh ăn rồi.

- Ủa anh họ, hai người không an ủi chị ấy sao?
- Cần thiết sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc