CÓ LẼ ĐỘI TRƯỞNG KIỀU ĐANG YÊU

Lâm Thanh vì chuyện này mà ôm đầy một bụng tức giận không thể tiêu tán, càng nghĩ lại càng thấy tủi thân.
 
Có người gọi đến, là điện thoại của Hề Khải.
 
Cô cắn một miếng sườn, tay để trống còn lại ấn phím nghe.
 
"Lâm Thanh cậu rốt cuộc là đã làm gì với xe của tôi vậy? Lão Tử bỏ ra hơn trăm vạn mua xe, đến 1 con ốc trên xe còn không dám đụng, còn cậu thì hay rồi, cho cậu mượn lái đi, có cảm giác cậu lái chẳng khác gì lái xe xúc đất vậy, cậu tốt nghiệp trường kỹ thuật Lam Tường hay gì? nhìn kiểu này là tốt nghiệp loại ưu chứ không ít! Tôi đánh giá thấp cậu rồi, cậu cũng rất có bản lĩnh đó chứ!" 
 
Động tác cắn sườn của Lâm Thanh dừng lại một chút:"..."
 
Nhưng tiếng của Hề Khải ở đầu dây bên kia vẫn chưa ngừng: "Quần áo bây giờ đang thịnh hành Hán phục, cậu đem chiếc xe bảo bối của tôi đi cắt tóc kiểu trái đào phong cách hoài cổ hay gì? Sao cậu không tốt bụng khoét luôn hai lỗ để làm mắt cho nó luôn đi, hả?"
 
Như đang vận hết nội công mà hét vô mặt cô.
 
Lâm Thanh nhớ tới lúc cô lái xe đi bắt Tần Cảnh, nhưng xe quá sang thì rất dễ bị người khác chú ý, nên để ngụy trang cô đã rải lên đó rất nhiều cây cỏ, một phần là vì đường xá xa xôi hẻo lánh tình trạng đường đi cũng không được tốt lắm, đi về hai chuyến thì trên thân xe đã bị dính lên không ít bùn đất.
 
Chuyện này đúng thật là cô không có phúc hậu, nhưng mà hôm nay bị Kiều bá dần cho một bụng đầy tủi thân tới bây giờ còn chưa phát ti3t ra được nè, bây giờ lại bị cậu đem ra làm đối tượng luyện dây thanh quản.
 
Cô quăng đôi đũa đi, đầu mũi truyền đến một trận chua xót, nước mắt cũng từ từ theo đó mà ứa ra. 
"Không phải chứ, cậu dám làm mà không dám nhận sao?" Hề Khải bên kia nói được nửa ngày vẫn chưa dừng, "Lâm Thanh tôi nói cho cậu biết, tôi biết là cậu đang nghe tôi nói, đừng có giả bộ điếc với tôi nghe chưa, có bản lĩnh làm xe của tôi ra như vậy, thì cậu phải có bản lĩnh  ..." 
 
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nấc nghẹn ngào: "Hề Khải..."
 
Âm thanh này vừa phát ra, giọng nói của cô bất giác len lỏi thêm vài tiếng nấc nghẹn ngào, miếng sườn ngậm trong miệng vẫn chưa nhai hết, nghe không rõ ràng, có cảm giác giống như ai đó đang bóp chặt miệng cô lại mà tát vậy.
 
Hề Khải hết cả hồn, hoảng loạn nói: " Ây, không phải, tiểu tổ tông ơi cậu đừng khóc, tôi thật sự không có ý đó mà!"
 
"Thế này nha, ngày mai tôi về sẽ đích thân đem xe đến cho cậu lái có chịu hay không? Cậu muốn lấy thế nào để ok hết, chìa khoá cũng để bên chỗ cậu luôn, lái như xe đổ rác, xe xúc đất, hay máy khoan mỏ than cũng chiều cậu luôn! Nếu mà như vậy vẫn không chịu, tôi gắn thêm cho cậu hai cái cánh, mình thăng thiên cùng kề vai sát cánh với mặt trời luôn chịu không? Đừng khóc mà tiểu tổ tông của tôi ơi!"
 
Bên này Lâm Thanh vừa rơi vài giọt nước mắt, lại nhìn không được mà phì cười ra một tiếng.
 
Ngữ khí của Hề Khải cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút.
 
Cái người bạn này của cô, bình thường nhìn qua bộ dạng cà lơ phất phơ, thỉnh thoảng cũng rất hay ăn hiếp cô, nhưng mà hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tình bạn cách mạng được thiết lập bằng cách trèo cây và đào tổ chim này có thể được diễn tả là không thể nào phá huỷ. Lại nói cậu bạn này của cô là người bao che khuyết điểm, nếu thật sự có ai dám đụng đến Lâm Thanh, chắc chắn sẽ không nói hai lời mà nhào lên phía trước đánh người ta tan tác hoặc ... bị người ta đánh u đầu té máu.
 
Lâm Thanh gạt đi nước mắt, nhưng cơ hội ăn hiếp cậu một hồi: "Tôi mới không thèm cái xe cà tàng của cậu!"
 
Hề Khải: "..." sao lại tự dưng biến thành xe cà tàng rồi?
 
"Ông chủ Hề, đến khi nào cậu mới có thời gian rảnh đây? kiếm thời gian mời tôi và giao đào ăn một bữa cơm đi? tôi bận phục vụ nhân dân, dạo này bị đói tới ốm tong ốm teo rồi." 

 
Hề Khải: "..." Đáng đời!
 
Nhưng mà lúc đó cậu không dám nói ra lời này, mạng chó cần phải giữ, mạng chó cần phải giữ.
 
"Định nói cái gì nè," cậu cũng nắm bắt cơ hội, " Bên Dao Đào cậu nói giùm tôi vài lời đi, vợ tương lai của tôi lại chơi  trò chiến tranh lạnh rồi, tôi không dám nói, sợ loạn tiễn xuyên tim."
 
Lâm Thanh: "..." thương nhân quả thiệt là thương nhân, trên đời thật sự không có bữa ăn nào là miễn phí.
 
Cô thật sự là cạn lời với hai người này rồi, từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, âu âu yếm yếm, hợp hợp phân phân, cảm tình cũng được 20 mấy năm có hơn rồi, ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn vẫn vì mấy chuyện đâu đâu cãi nhau chí choé um sùm.
 
Cô thật muốn thay mặt Dao Đào chửi cậu vài câu, bỗng nhiên có vài đồng nghiệp cảnh sát bưng bữa trưa đến hỏi chỗ bên cạnh cô đã có ai ngồi chưa, cô liền đêm khay cơm của mình nhích qua một chút, chừa ra một ít chỗ trống. 
 
Hề Khải bên kia vẫn đang nói lải nhải phân tích tiền nhân hậu quả của cuộc cãi vã lần này.
 
Cô cắm tai nghe, sau đó tiếp tục gặm xương sườn, tiếng bàn tán xôn xao của những người bên cạnh cũng lờ mờ truyền đến tai cô.
"Hai ngày nay lên núi bắt tội phạm, đm, 18 khúc cua đường núi đó làm tôi muốn nôn hết cả ruột gan ra ngoài, thiệt là mệt chết tôi mà! Khu, khu, khu, khu!!! Mấy cậu nhìn đi tôi ốm hết một vòng rồi nè, mau đưa mấy miếng sườn trong bát các cậu cho tôi đi." 
 
"Biến, biến, biến! Cậu đã tính là gì? Lúc tôi vừa mới gia nhập đội, liền cùng với đội trưởng đi tra án tàng trữ hàng trắng, ba ngày trời phải ôm cây để thỏ trong rừng, thời tiết mùa hè vừa nóng vừa ẩm, thiếu chút nữa lão tử bị muỗi cắn chết rồi!" thanh niên có làn da hơi ngăm vừa nói vừa cười vui vẻ, "Bây giờ thành quen rồi, đừng nói là muỗi, giờ mà có bị rắn cắn hai cái, anh đây cũng có thể ngồi dậy cắt nó ra làm hai!" 
 

"Ây, ai chả có lúc mới tới chưa quen việc!" thanh niên mặc áo thun màu vàng chen miệng vào, vừa nói vừa lùa hai ngụm cơm vào miệng, phồng má tiếp lời, người mới tới cần có thời gian thích nghi, huấn luyện thực tế, cũng tính là trở thành thông lệ rồi, trên tay ai lại không tiếp nhận qua vài án lý? Nhớ năm đó tôi mới vào nghề, đoạn thời gian đó thiên hạ thái bình, đến mấy tên ất ơ trộm vặt vài thứ lông gà vỏ tỏi cũng không cơ hội để bắt, sau đó đội trưởng lật lại một vụ án cũ quăng lên người kêu tôi giải quyết, thực ra vụ án đó đã sớm được giải quyết rồi, nhưng lại che dấu không cho tôi biết sự tình, cũng không thèm nói với tôi vụ này là huấn luyện, làm tôi y chang như một thằng ngớ cái gì cũng không biết, ngày ngày lặp đi lặp lại đến chỗ đội trưởng lấy tài liệu vụ án, sau đó chạy đôn chạy đáo khắp nơi điều tra vụ án,..."
 
Người anh em bên cạnh cười hỏi: "Vậy có tra ra được gì không?"
 
"Tra ra được cái mông!" thanh niên mặc áo thun vàng sờ sờ vành tai, "Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, xương cốt của hung thủ cũng đã hoá ra tro, hại tôi năm đó còn ngu ngốc nghĩ rằng đội trưởng là nhìn trúng tôi mới đưa cho tôi một vụ án kỳ lạ đã qua nhiều năm rồi mà vẫn chưa thể tìm ra manh mối." 
 
Mấy con người cười thành một đoàn.
 
"Cười cái quỷ gì, quan trọng là cũng không cần quá để ý đến kết quả, cũng chỉ là muốn mài giũa phản xạ thích ứng của các cậu khi quan sát hiện trường vụ án thôi, trọng tâm là sự tham gia của tham gia đó. Lại nói," thanh niên mặc áo thun vàng đắc ý nói, "Mặc dù chúng ta không điều tra ra, nhưng mà cuối cùng đội trưởng vẫn là khen chúng ta biểu hiện không tệ, thái độ rất tích cực!" 
 
" Còn đem kiêu ngạo của cậu khơi dậy đúng không? Ây, tôi mới nghe nói hồi sáng này, Đội Trưởng Kiều  của chúng ta còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận với tiểu muội tử mới tới. Đội Trưởng Kiều  a, thần tiên sống của cục cảnh sát Hải An, quả nhiên ..."
 
Trong lòng Lâm Thanh yên ắng lại, sau đó yên lặng vùi đầu xuống thấp hơn một chút.
 
Huấn luyện thực tế ? 
 
Vì vậy...
 
Kiều bá phân cho cô vụ án này thực tế là một hạng mục nằm trong chương trình huấn luyện? Vì vậy mới che dấu không cho cô biết tình trạng tiến triển của vụ án? 
Trách oan cho anh rồi?
 
Động tác cắn sườn của cô từ từ chậm lại, trong lòng trở nên phức tạp.
 
Ây......

 
Hình như mấy cú đá hồi sáng lật lực đạo có chút mạnh, lỡ bị đánh trúng ít nhất cũng phải đau đến hai ba ngày nhỉ?
 
Lâm Thanh ơi Lâm Thanh, cô vừa mới nhận án bị chậm mất hai nhịp cũng không nói đi còn tra không đúng phương hướng, tự mình còn đeo lên cổ Kiều Bá một cái án oan? cô phông mang trợn má dùng lực cắn một cái vào miếng sườn, kết quả vừa thất thần một chút, cái cắn này lại cắn trúng lưỡi: "Hít--"
 
"Tiểu Lâm Thanh, cậu đang làm gì đó? Tôi nói chuyện với cậu, cậu có nghe không đó?" Hề Khải bất mãn la ó vào điện thoại.
 
"Hả?" Lâm Thanh li3m li3m môi, cô nhặt chiếc tai nghe bị rơi bên cạnh đeo lại vào lỗ tai, " Rồi nghe thấy rồi, đang định nói tới việc tổ chức sinh nhật cho ông nội cậu đây, cuối tuần này cùng nhau đi xem xem nên mua quà gì đây?"
 
Cô qua loa đáp lời, đầu óc thì vẫn đang mải mê nghĩ về sự tình của Kiều Bá. 
 
Vừa rồi dùng lực lớn quá, đầu lưỡi hình như bị cắn đến  chảy máu rồi, vừa đau vừa tê. 
 
Trong lòng ập tới một trận phiền não, trực tiếp đem khay cơm đẩy ra.
Kệ đi, không thèm nghĩ nữa, dù gì đá thì cũng đá rồi.
 
Đáng đời anh, biểu anh mỗi ngày đều trưng ra bộ mặt cao lãnh sắc lạnh, cái gì cũng không nói? Anh cũng đâu có giải thích gì với cô đâu! 
 
Còn giả vờ điên dại gì chứ!
 
"Một lời đã định như vậy đi, cuối tuần này tôi đi với cậu,"Hề Khải cuối cùng cũng thả lỏng thở ra một hơi, "cậu vạn nhất đừng có quên gọi vợ của tôi đi cùng đó, đừng có quên đây mới là nhiệm vụ chính yếu nha."
"Được rồi được rồi, biết rồi, cậu làm sao mà giống Kiều..." thuận miệng nói ra, lại sinh sinh chặn lại, "Cậu sao mà lại nhiều chuyện như vậy!" 

 


Bình luận

Truyện đang đọc