*Bởi vì 2 nhân vật chính cũng dating tặng bông rồi hoà giải các thứ rồi và nữ chính cũng vào đội đã lâu nên mình xin đổi lại xưng hô của nam nữ chính là anh-em và tiện thể cũng thay đổi xưng hô của nữ chính với đồng nghiệp cho có cảm giác thân thiết hơn.
__________
Vào tối Chủ nhật, sau khi tắm xong Lâm Thanh nằm trên giường nhắn tin tám chuyện với Dao Đào, nhưng vẫn còn một chút chưa khó tin:
"Mình nói cậu nghe, tới bây giờ mình mới phát hiện, đội trưởng của tụi mình chính là --"
Cô suy nghĩ rất lâu, nhưng không tìm được từ thích hợp để diễn tả, cô nghiến răng: "Chính là một tiểu bảo bối."
Màn hình bên kia là Dao Đào đang đắp mặt nạ nghe cô nói như vậy tay bỗng dưng run lên một nhịp, thiếu chút nữa là đổ luôn serum vào mắt mình: "Tiểu bảo bối?"
Hai người họ đã phát triển tới mức như vậy rồi sao?
Dựa vào giao tình gần 20 năm, Lâm Thanh chỉ mới nhìn một cái liền đoán ra suy nghĩ trong đầu Dao Đào, liền vuốt vuốt tóc: "No no, cậu là mình nổi hết da gà, mình nói không phải là ý đó, mà là anh ấy nhìn ngoài mặt giống kiểu lạnh lùng cool ngầu, nhưng thật ra lại là loại người ăn mềm không ăn cứng."
Cô suy nghĩ một chút, mới nói thêm: "Thích dỗ dành."
Dao Đào rút tai nghe ra, đột nhiên phóng to người trên màn hình ra, cẩn thận quan sát biểu tình của cô.
Lâm Thanh bị động tác này của Dao Đào dọa cho kinh hãi một hồi:"Làm gì vậy trời? Đừng có tưởng rằng cậu đắp một mặt đất sét xanh lè thì có thể dọa chết tôi nha?"
"Không phải," Dao Đào đẩy điện thoại ra, ngồi lại xuống giường, "Tại sao tôi nghe thấy trong lời nói của cậu có chút ghét bỏ vậy?"
"Không cần hoài nghi chính mình, không chỉ có một chút đâu, chính xác là ghét bỏ toàn diện."
Dao Đào càng không hiểu nổi: "Không phải, không phải cậu nói muốn theo đuổi anh ấy sao?"
Lâm Thanh dừng lại một hồi, ánh mắt rơi vào đóa hoa hồng thật lớn đang để trên bàn đầu giường phía sau màn hình điện thoại, nhìn sang chỗ khác một chút, sau đó ho khan một tiếng: "Cậu không hiểu, đây là sách lược, lại nói cậu ở cùng ông trùm kinh doanh ông chủ Hề lâu như vậy mà sao một chút xíu bản lĩnh của cậu ta cũng không học được vậy?"
Dao Đào mỉm cười, khum tay: "Xin cô giáo Lâm cho lời khuyên."
"Cậu xem đi, tôi xinh xắn như vậy, dễ thương mà lại tốt bụng ..."
"Oke fine, cô giáo Lâm có thể đi vào chủ đề chính, đoạn này có thể giản lược 1 vạn từ, mời tiếp tục."
“Ồ—” Lâm Thanh khoanh chân ngồi trên giường, vứt bỏ cái khăn tắm đang bị giày xéo trong tay, hắng giọng, giả bộ giống như cô giáo sắp lên lớp, “Một người đàn ông, nếu cậu không thể đánh bại anh ta về sức mạnh thể chất và chỉ số thông minh, thì cậu phải áp dụng cách nào để vẫn có thể đạt được lợi thế?"
"Dùng tiền đè chết hắn!!!"
“Hời hợt!” Cô giáo Lâm gõ vào màn hình, “Đương nhiên là tình yêu rồi… aaaa, thu hút anh ấy đi! Dù sao cũng là nam nhân, có lạnh lùng đến đâu, khi đối mặt với fan girl nhỏ bé của anh ấy cũng sẽ luôn thể hiện một chút tình cảm. Vi Dịch đã chứng minh điều này. . Đã lẽo đẽo theo anh ta một thời gian dài mà cô ấy không phải vẫn sống khỏe mạnh sao. "
"So?"
"Vì vậy mình muốn cosplay thành bạn gái của anh ta, phải biết lấy nhu khắc cương, cậu có hiểu không?"
Dao Đào không hiểu lắm về cách nhìn của cô về mười tám khúc cua trên con đường núi, vì vậy cô chỉ lắc đầu: "Mình chỉ ngửi thấy mùi cặn bã tràn qua màn hình."
“ Cậu không hiểu!” Lâm Thanh trợn tròn mắt, “Tiểu Bạch Hoa, nếu rảnh rỗi có thời gian thì hướng Hề Khải thỉnh giáo nhiều hơn một chút đi, dù gì thì mình cũng đã quyết rồi, sau này sẽ hướng Đường An học tập! gia nhập đại quân chân chó suốt chạy theo Kiều Bá vẫy đuôi, nếu may mắn có thể làm vui lòng Lão Đại, anh ấy vui vẻ truyền cho mình vài chiêu, vậy là học lóm xem như thành công rồi!"
"Dù sao thì, cậu cũng nên từ từ," Dao Đào nhìn chằm chằm vào ánh sáng nhỏ trong mắt cô, gương mặt làm ra bộ dáng người từng trải, "Mình sợ rằng người nào đó tính kế không thành, song tự đem bản thân mình bù vào chỗ thiếu, vô tình phim giả tình thật, đến lúc đó lại thấy ai kia chạy tới oanh oanh yến yến với mình là đã rơi vào lưới tình với người ta."
"Làm sao có khả năng," Lâm Thanh lập tức ngắt lời nàng, "Mình đâu có mù mắt!"
Cô không muốn cùng Dao Đào thảo luận thêm về vấn đề này, chỉ nói vài câu liền đuổi người đi, cúp video, sau đó từ trên giường ngồi dậy, lau mặt, nhưng vừa đứng dậy liền như vô tình hoa hồng trên bàn, cô ngẩn ra, ngây người một hồi, rồi tự lẩm bẩm: "Làm sao có khả năng!"
Cô chỉ muốn làm một tiểu chân chó, hòa thuận với anh, như một đồng nghiệp bình thường, sau đó học lỏm vài điều gì đó từ anh thôi.
Cô hứa là chỉ vậy thôi!
Sáng sớm ngày thứ hai.
"Lâm - tiểu chân chó - Thanh" xách hai phần đồ ăn sáng tung ta tung tăng bước vào cửa cục cảnh sát.
Đường An từ xa đã ngửi thấy mùi, vươn mũi chó một đường đi theo mùi hương toả ra từ bữa sáng trong tay cô: “Ôi cha, Lâm Tỷ, Lâm nữ hiệp, chị thật khách sáo, còn mang đồ ăn sáng cho em sao? Quá tốt..."
Còn không đợi đến khi cậu có thể chạm tới mép hộp cơm, Lâm Thanh đã duỗi tay cho vả vai cậu một cái chát.
Đường An tủi thân nói: "Chị Thanh, không lẽ chị mang cho Lý Tử sao? Tụi mình mới là, a, cái gì ta, chị em ruột nha!"
Lý Tử vừa vào cửa đã nghe thấy tên anh, ngây người ra: "Tôi làm sao? Cái gì mà chị em ruột, nhà tôi chỉ có độc nhất mình tôi, làm ơn đừng giúp ba má tôi nhận bừa con gái rượu."
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Lâm Thanh vui vẻ vỗ vỗ đầu Đường An, “Ngoan, lần sau chị mua cho cậu!” Sau đó, cô đi thẳng đến văn phòng ở giữ dùng bữa sáng.
Bỏ lại Đường An và Lý Tử hai người tròn mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc và ngây người:
Đây là dùng cháo nóng để tạt chết Lão Đại sao...?
Dù gì cũng chắc chắn sẽ không phải là đi đưa bữa sáng, phải không?
Lâm Thanh gõ cửa, nhưng không có ai trong văn phòng.
Cô liếc nhìn thời gian, Kiều Bá không phải người sẽ đến muộn, cô cầm theo bữa sáng đi lên lầu tìm người.
Sáng sớm, hành lang yên tĩnh lạ thường, khi đi ngang qua phòng khám nghiệm, cô liếc nhìn vào bên trong qua khe cửa không đóng chặt.
Nghĩ đến những gì mọi người nói về Kiều Bá và Trình Lạc nói, cô lại đẩy cửa, thấp giọng hỏi: "Kiều Đội? Kiều Bá?"
Không có ở đây.
Cô đang định đóng cửa đi ra thì một bóng người đột nhiên từ dưới bàn mổ bò ra ngoài.
Lâm Thanh bất giác sợ hãi, trong tiềm thức bật ra một tiếng hét thất thanh, bị dọa sợ lùi lại hai bước, đụng trúng bàn, cháo trong tay bị hất tung, đổ lên người một mảng.
Kiều Bá mới lấy tài liệu từ kho lưu trữ xong, đi ra, lúc đi ngang qua phòng khám nghiệm thì nghe thấy tiếng động bên trong, đẩy cửa ra, nhìn thấy Lâm Thanh, người bị dọa sợ mất hồn, và Trình Lạc, người đang đứng kế bàn mổ, gương mặt lạnh lùng vô cảm.
Người kế bàn mổ nhướng mắt nhìn Kiều Bá: "Bị dọa sợ rồi."
"Cái kia," Lâm Thanh vội vàng giải thích, "Em chỉ đến đưa bữa sáng, nghĩ rằng anh đang ở đây"
Quần áo mùa hè thường đơn mỏng, cháo khi nãy bị đổ lên người còn bốc khói nghi ngút, mặc dù cô lấy khăn giấy trong túi ra lau bớt, nhưng cổ tay vẫn không khỏi đỏ hết một mảng.
Cô quay đầu lại nhìn Trình Lạc: "Xin lỗi."
Kiều Bá mím chặt môi, cầm lấy khăn giấy trên tay cô lau sạch vết cháo còn đọng trên cánh tay, sau đó kéo người đến bồn rửa mặt bên ngoài rửa sạch.
“Kiều Đội?” Lâm Thanh lên tiếng một cách thận trọng.
Kiều Bá vô cảm rửa tay giúp cô, vẻ mặt lạnh lùng: "Em bị sao cũng không quan trọng. Dụng cụ ở chỗ của Trình Lạc đều là thiết bị chất lượng cao của Cục cảnh sát thành phố gửi về. Làm hư một cái lấy 10 người như em ra cũng đền không đủ."
Lâm Thanh mấp máy môi.
Oh, tốt cho một cái không nổi.
Dù trong tâm nghĩ vậy nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn nở nụ cười trên môi, làm ra dáng vẻ chân chó "Đội Trưởng Kiều nói gì cũng đúng, anh là tuyệt nhất, lợi hại nhất.
Kiều Bá:"..."
"Chúng ta vừa tiếp quản một vụ trộm văn vật", anh lau tay, ngước mắt "Em thu thập xong thì đến chỗ Đường An cùng cậu ấy đi tra camera giám sát."
Lâm Thanh cũng không kén chọn mấy công việc dạng như vậy nữa, cô làm động tác "OK" rồi đi theo anh xuống lầu.
"Hoàn cảnh của Trình Lạc hơi đặc biệt, vì vậy cô ấy thường qua đêm ở đây", Kiều Bá hiếm khi mở miệng giải thích với cô.
Lâm Thanh ngoan ngoãn nói: “Ồ, biết rồi” Nói giống như là tính cách của anh thì không kì quái vậy.
"Trong ngăn kéo văn phòng của anh có bánh mì."
Lâm Thanh sửng sốt, Hả?
“Em có thể lấy làm đồ ăn sáng sao?” Vừa dứt lời, Lâm Thanh liền nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi cực kỳ ngớ ngẩn.
Quả nhiên, Kiều Bá liếc nhìn cô, khẩu khí không tốt nói: "Em chỉ có thể nhìn thôi."
Lâm Thanh:"..."
Anh đại khái có lẽ cũng nhận ra rằng hôm nay mình nói hơi nhiều, khẽ hằng giọng, hồi lâu cũng không nói gì thêm.
Hai người một trước một sau bước đi.
Lâm Thanh đang thả lỏng tâm tư, bỗng dưng nghe tiếng quở trách của anh: "Đi chậm như vậy, chân em ngắn quá sao?"
Lâm Thanh nghe vậy liền lặng lẽ nhìn đôi chân dài của mình: "Được rồi, buổi chiều đi làm cho anh một cặp chân tốt khác."