Sau khi quyết đấu thua Lôi Triết, Sửu Nhan liền dọn đến chỗ sâu trong rừng tảo lớn, cách khá xa những nhân ngư khác, có hơi yên tĩnh quá mức.
Rong biển buông thõng xuống, gần như che khuất phòng ở, Lôi Triết ngửi hơi thở của Joy trong nước biển, chuẩn xác tìm được nhà của họ.
Trong tay Sửu Nhan đang nắm lấy con kỳ tôm, bơi về từ hướng đối diện, thấy bóng dáng Lôi Triết, vẻ mặt hắn kinh ngạc, nhưng rất nhanh cụp mắt lại, nói với giọng điệu không lấy làm vui vẻ, "Anh tới đây làm gì, chê cười chúng tôi sao?"
"Tôi tới tìm Joy." Lôi Triết bơi lướt qua người hắn, vào phòng.
Joy nằm trên phiến đá, sắc mặt y trắng bệch, bả vai gần như bị xẻ ra, cái đuôi mất sức buông thõng xuống, hai tay đan chéo đặt trên bụng, ngủ say.
Hô hấp của y yếu đến nỗi gần như không có, nhìn như đã chết.
Sửu Nhan bơi vào phòng, giọng điệu không đối chọi gay gắt như lúc trước nữa, nhìn Joy đang suy yếu, sắc mặt hắn nhìn như sắp khóc đến nơi, "Từ buổi tối hôm qua trở về y vẫn chưa tỉnh, y có lẽ sẽ chết."
Lôi Triết thở dài, Joy đã từng là nhân ngư mạnh nhất hải vực này, nhưng cho dù mạnh hơn nữa cũng không tránh khỏi tử vong.
Tuổi thọ của nhân ngư rất dài, mà Joy chỉ vừa mới thành niên, thực sự rất đáng tiếc.
Lôi Triết hỏi, "Tối qua hai người làm sao mà thoát được?"
Lôi Triết đợi một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, lúc hắn xoay người định rời khỏi thì Sửu Nhan mới mở miệng, "Chúng tôi nghe thấy tiếng ca của nhân ngư."
Dứt lời, Sửu Nhan mặc kệ Lôi Triết, hắn xách con kỳ tôm, xé một miếng thịt tôm nhét vào miệng Joy.
Miệng Joy bị nhét thịt tôm phồng lên, nhưng mà y không có phản ứng, không nuốt xuống.
Sửu Nhan ngẩn ra một lúc, hắn vói tay vào miệng Joy moi thịt tôm ra.
Làm xong những việc này, hắn quay đầu ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, nhìn biển lớn tĩnh mịch vô biên.
Biển cả lạnh lùng vô tình, lại vui giận khó lường, khi vui vẻ gió êm sóng lặng, lúc tức giận sóng to gió lớn, lật tay có mây trở tay thành mưa, dễ dàng tiêu diệt tất cả sinh mệnh.
Rất nhiều nhân ngư cho rằng biển cả có ý thức và Hải Thần chính là hóa thân ý thức của biển.
Lúc trước Sửu Nhan không tin vào sự tồn tại của Hải Thần, nhưng trong khoảnh khắc cận kề tử vong tối qua, hắn nghe thấy tiếng hát của nhân ngư.
Hiện giờ nhớ lại vẫn cảm thấy ngỡ như cảnh trong mơ.
Sửu Nhan bắt đầu tin tưởng có lẽ Hải Thần vẫn luôn phù hộ bọn họ.
Lần này hắn thành tâm cầu nguyện Hải Thần hiển linh, cứu lấy Joy.
Sí Ngư xuyên qua đám san hô mềm xinh đẹp, bơi về hướng tiểu nhân ngư, không ngờ Tiểu Hôi Kình hất đuôi tới, đập bay Sí Ngư, Tiểu Hôi Kình lội tới, dùng cái đầu to củng đuôi nhỏ của Đông cục cưng.
Tiểu nhân ngư, cậu đã lâu rồi chưa chơi với tớ đâu ~
"Tiểu Hôi Hôi." Đông cục cưng ôm lấy Tiểu Hôi Kình, dán trán mình lên cọ cọ.
Một cá một kình dính lấy nhau nửa ngày còn chưa buông ra, Hàn Trạm mím chặt môi mỏng, anh xách tiểu nhân ngư lên, "Chú Lôi Triết trở về rồi."
"Ah, cha!" Đông cục cưng nhớ tới cái gì, bé nâng trái cây màu đỏ lên, đưa tới trước mặt Lôi Triết, "Cha ơi, ăn quả nà ~"
Ánh mắt Lôi Triết dịu dàng, hắn nhận lấy trái cây, tới tay lại một lần nữa nhét vào lòng Đông cục cưng, "Nhóc con đi đâu chơi vậy."
Đông cục cưng không nhận thấy có gì không đúng, bé ôm trái cây, dùng hàm răng gạo nho nhỏ cắn lớp vỏ, hút lấy nước quả, "Nhóc con đi ăn chịt chịt."
Lôi Triết hiểu ra ngay lập tức, là Hàn Trạm lại mang tiểu nhân ngư đi tìm điểu nhân ăn cá nướng.
Lôi Triết có hơi nghi ngờ, nhóc con rõ ràng là nhân ngư mà lại thích ăn đồ ăn của thú nhân.
"Con còn nhớ Joy không?" Lôi Triết bỗng hỏi vu vơ một câu.
Joy là ai dzạ? Nhóc con hổng nhớ gì hết ~
Lôi Triết chú ý đến biểu cảm của Đông cục cưng, hắn tiếc hận nói, "Joy là nhân ngư mạnh nhất hải vực chúng ta, rất lợi hại, tiếc là y sắp chết rồi."
Hức, thật là đáng thương.
Đông cục cưng không ăn trái cây nữa, bé ngẩng đầu chăm chú nghe cha nói chuyện.
"Cha chỉ thuận miệng nói thôi, nhóc con không nhớ thì thôi vậy." Đại khái là do sự thưởng thức giữa những kẻ mạnh, Lôi Triết khá tán thưởng Joy, lúc nãy là muốn thử xem bé con có nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua hay không, xem ra bé thực sự không nhớ gì cả.
Vào đêm đang lúc vạn vật ngủ say nơi đáy biển, bông tuyết bay lả tả rơi xuống mặt biển, vừa chạm vào nước biển lập lức tan thành nước.
Tuyết rơi rồi.
Đêm khuya, gió biển phất qua mặt biển nhấc lên những gợn sóng nhè nhẹ, những bọt sóng màu trắng nhẹ nhàng vuốt ve đá ngầm.
Đúng lúc này trên tảng đá ngầm bỗng xuất hiện một tiểu nhân ngư đuôi màu xanh lam, bé lắc lắc đuôi nhỏ, cười khanh khách.
Tiếng cười của bé vừa ngọt vừa mềm, khuôn mặt tinh xảo, tựa như tinh linh nhẹ nhàng đáp xuống biển cả.
Bông tuyết dừng trên mái tóc đen nhánh của bé, đồ văn hình vương miện giữa trán hơi sáng lên, chiếu lên đôi mắt trong suốt của bé.
Tiểu nhân ngư mở hai tay đón lấy bông tuyết, đôi môi hồng hào mềm mại ghé vào, nhẹ nhàng thổi bay.
Bông tuyết rơi xuống nước thế mà không bị hòa tan, nó trôi đi trôi đi, trôi về rừng tảo lớn.
Sửu Nhan dựa vào mép giường ngủ thiếp đi, bỗng dưng cảm nhận được những đợt lạnh lẽo, hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng, mơ màng mở mắt ra.
Hắn hoảng hốt trông thấy những bông tuyết tung bay, những bông tuyết long lanh trong suốt ào ào rơi trên người Joy, tan vào miệng vết thương của y.
Khóe miệng Sửu Nhan giật giật, bông tuyết sao có thể rơi xuống biển mà không bị hòa tan chứ, hắn hẳn là đang nằm mơ.
Đúng lúc này hắn thấy ngón tay nhân ngư bên cạnh động đậy, Sửu Nhan hất đuôi nhảy dựng lên, "Joy, cậu tỉnh rồi?"
Nhân ngư tóc bạc từ từ mở mắt...!
Trên giường vỏ trai ấm áp, tiểu nhân ngư mang theo nụ cười ngọt ngào tiến vào giấc mơ đẹp.
Già Li phát hiện bé con nhà y từ lúc tỉnh dậy vẫn luôn ngân nga, tiếng ca nhẹ nhàng còn truyền tâm tình vui vẻ của bé cho hai người ba.
Trong mắt Già Li nổi lên ý cười, "Cục cưng hôm nay có chuyện gì vui à?"
Đông cục cưng cười híp mắt, "Ba ơi, tuyết rơi rồi ~"
Bông tuyết tung bay đầy trời, như đang nhảy múa, rất đẹp.
Già Li dò đầu ra nhìn lên mặt biển, không có tuyết mà.
Lôi Triết bơi vào trong thấy Đông cục cưng đang ngân nga hát khẽ, nói, "Vừa nghe thấy Joy đã tỉnh, hẳn là không sao rồi."
Nghe thấy tên của Joy, Đông cục cưng miệng đang ca hát nhưng vẫn dựng thẳng tai nhỏ lên nghe lén.
Già Li nhìn qua thấy vậy bèn nhéo nhéo vành tai của Đông cục cưng, "Tối hôm có có phải con lại,...!Haizzz, thôi bỏ đi."
Vẻ mặt Đông cục cưng rất là vô tội, ba nói gì vậy, nhóc con hổng hiểu gì hết á ~
Bên ngoài một đám tiểu nhân ngư đang kéo lưới đánh cá đi qua, cả đám dừng lại gọi to về hướng Tiểu Thạch Ốc, "Đông cục cưng mau tới đây, có nhiều cá lắm, bọn anh muốn đi bắt cá, em có đi không?"
Đây là dòng hải lưu cuối cùng trước khi mùa đông tới, mang tới lượng hải sản vô cùng phong phú, năm ngoái các nhân ngư đều vào mấy ngày này ăn uống thả cửa, tích đồ ăn để trải qua mùa đông.
"Tới đây tới đây ~"
"Đợi đã cục cưng." Già Li lấy ra một chiếc lưới nhỏ, đây là Già Li nhờ giao nhân làm riêng, kích thước vô cùng phù hợp với chiều cao của tiểu nhân ngư, cơ bản có thể bắt được mấy con tôm nhỏ.
Đông cục cưng mang theo lưới nhỏ bơi ra, cùng với nhóm tiểu nhân ngư bơi về hướng vùng biển nông.
Ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ khu biển nông, đủ loại cá đang nhàn nhã phun bong bóng, khu biển nông trong tầm mắt tất cả đều là cá.
Các bạn nhỏ sáng bừng cả hai mắt, Woah! Thật là nhiều cá!
Đông Quỳ gấp không chờ nổi mở lưới đánh cá ra, "Tác Đồ, nhanh!"
Tác Đồ nắm lấy một đầu khác của lưới đánh cá, hai người lặng lẽ bơi về phía đàn cá, tung một lượt được một lưới căng đầy cá.
Cá trong lưới hoảng hốt chạy loạn, có mấy con rất hung dữ, Đông Quỳ và Tác Đồ không kéo nổi bị bọn nó kéo đi một đoạn xa.
Những tiểu nhân ngư khác thấy vậy bèn vội vàng tới giúp giữ chặt lưới cá.
Đông cục cưng cũng theo sang đó, bé vươn tay xuyên qua mắt võng, sờ sờ cá, "Ngoan nha ngoan nha ~"
Đông Quỳ sợ tới mức nhảy dựng lên, "Đông cục cưng, cẩn thận chúng nó cắn em đấy!"
Đông cục cưng lanh lảnh nói, "Không đâu, cá ngoan lắm."
Quả nhiên mấy con cá đang nhảy nhót dần yên tĩnh lại, bắt đầu dán lên tay Đông cục cưng, sau đó biến thành tranh đoạt muốn được Đông cục cưng sờ đầu.
Nguyên Khê thấy vậy không nhịn được mỉm cười, "Cá đúng là rất thích Đông cục cưng."
Những tiểu nhân ngư khác cũng cười hì hì phụ họa, "Bọn anh cũng thích Đông cục cưng lắm."
Mọi người đang nói chuyện thì Lung Hồi đứng đằng xa vẫy tay sang, "Nguyên Khê qua đây."
Nguyên Khê đong đưa đuôi bơi qua, mới vừa bơi tới trước mặt đã được ba nhét cho nửa con Sí Ngư, Nguyên Khê ôm Sí Ngư, hơi hoang mang hỏi, "Ba?"
Lung Hồi ôm cánh tay nói, "Ba ăn không hết, cho con đó."
Nguyên Khê mím môi mỉm cười, cậu hiểu tính khẩu thị tâm phi của ba mình, nửa con cá này chắn chắn là ba để lại cho cậu, "Ba ơi, hay là chúng ta bắt thêm mấy con Sí Ngư về nuôi, giống như Đông cục cưng ấy."
Lung Hồi hơi nhướng mày, có vẻ rất bất ngờ, y nói, "Con vui là được."
Nguyên Khê lấy hết can đảm nhào lên ôm lấy chiếc đuôi cá màu vàng của ba, "Ba ơi ba tốt quá."
Lung Hồi hơi giật mình, tự khi Nguyên Khê phá vỏ tới nay, trừ đoạn thời gian thức tỉnh đồ văn, ngày bình thường rất ít khi gần gũi thân mật với y, Lung Hồi hơi nhướng khóe môi, "Nhóc con, đừng làm nũng."
Nguyên Khê cười nhẹ ra tiếng, cậu buông đuôi cá của ba ra, "Ba chờ con nuôi thật nhiều cá, tất cả để ba cho ăn."
Lung Hồi xua xua tay, "Ba chờ con." Dứt lời hất đuôi bơi đi.
Nhóm tiểu nhân ngư thường không quá gần gũi với cha mẹ mình, chúng biết bản thân sớm muộn sẽ phải rời khỏi cha mẹ tự sinh tồn nên không quá mức thân mật với họ.
Sau khi thấy hình ảnh ở chung của Đông cục cưng và hai người ba của bé, Nguyên Khê rất là hâm mộ bé con, nhưng Đông cục cưng là ngoại lệ duy nhất, những tiểu nhân ngư khác đều giống như cậu, khi còn nhỏ đều bị cha mẹ đánh mà trưởng thành.
Nguyên Khê cắn Sí Ngư, chậm rãi nhấm nuốt thịt cá tươi ngon, cậu không nỡ ăn hết ngay.
Đông cục cưng thường chia sẻ cho các cậu cá Đầu To mà mình nuôi, nhưng lúc này đây Nguyên Khê cảm thấy Sí Ngư mà ba cho cậu mới là con cá ngon nhất.
Bên kia nhóm tiểu nhân ngư khó khăn kéo lưới đánh cá, "Nguyên Khê mau tới đây, bọn tớ kéo không nổi."
"Được." Nguyên Khê ăn hết miếng thịt Sí Ngư cuối cùng, bơi nhanh qua giúp.
Đánh bắt nửa ngày, các nhân ngư thắng lợi trở về, Đông cục cưng cũng thành công dùng chiếc lưới nho nhỏ của mình bắt được một con cá nhỏ.
Già Li cười hỏi, "Cục cưng có bắt được con cá nào không?"
"Nhóc con bắt được cá nà ~" Đông cục cưng buông lưới đánh cá xuống, cởi nút thắt, thả con cá nhỏ ra ngoài.
Thế mà là con cá nhỏ màu xanh, màu sắc rất giống đuôi của Đông cục cưng.
Nó từ lưới đánh cá chui ra cũng không sợ hãi, vui vẻ bơi quanh tiểu nhân ngư, trông như tự mình đưa tới cửa chứ không phải bị bắt.
Đông cục cưng bắt lấy con cá, ôm vào trong lòng chơi đùa.
Mà đám cá Đầu To ở khóm san hô mềm trông thấy con cá nhỏ màu xanh thì hùng hổ trợn mắt, hai mắt lom lom nhìn chằm chằm con cá.
Đông cục cưng buông cá nhỏ ra, bé chống nạnh, mặt mày nghiêm túc nói với mấy con cá Đầu To, "Không được bắt nạt nhóc cá."
Cá Đầu To hậm hực lui về.
Ban đêm, các bạn nhỏ thu hoạch được đầy lưới nghe theo khát vọng trong lòng, ngâm nga tiếng hát.
Ca hát là thiên tính của nhân ngư, cả bọn đã đè nén thiên tính lâu rồi, chỉ sợ tiểu nhân ngư nào đó mở miệng hát theo, cuối cùng biến thành mọi người đều xấu hổ vì tài năng không bằng người ta.
Hôm nay cả đám thật sự rất vui vẻ, không nhịn được nhỏ giọng ngâm nga, âm thanh dần dần lớn hơn, thấy tiểu nhân ngư nọ không lên tiếng, chúng rốt cuộc cũng bùng nổ tiếng ca, hát vô cùng thuần thục.
Tiếng ca của tiểu nhân ngư vang vọng khắp rừng tảo, mà Đông cục cưng của chúng ta đã ngủ từ bao giờ, đáng tiếc bỏ lỡ trận ca hát hôm nay.
Bầu trời đêm u ám nặng nề, đến khoảng nửa đêm, tuyết lớn đúng hẹn mà rơi, bông tuyết bay tán loạn, trong một đêm, nhuộm trắng xóa đất liền.
Mùa đông tới rồi..