Nguyên Khê lo lắng hỏi, "Đông cục cưng em ấy..."
"Em ấy mệt."
Ngải Thụy đang cách đó không xa, hắn bơi tới, cần thận quan sát Nguyên Khê xem cậu có bị thương không, "Tiểu Nguyên Khê."
Nguyên Khê nhìn vết thương trên vai Ngải Thụy, vẻ mặt căng thẳng, "Chú Ngải Thụy!"
Ngải Thụy duỗi tay xoa xoa đầu Nguyên Khê, cười cho qua chuyện, "Đừng gấp đừng gấp, vết thương nhỏ ấy mà, sẽ khỏi nhanh thôi."
"Chú Ngải Thụy, Đông cục cưng thức tỉnh đồ văn rồi."
Tầm mắt Ngải Thụy chuyển sang tiểu nhân ngư trong lòng Hàn Trạm, thấy đồ văn trên trán bé, Ngải Thụy hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày, "Lúc trước chú đã nghi ngờ Đông cục cưng thức tỉnh đồ văn, tiếng ca lúc nãy là của nhóc ấy? Cháu biết chuyện này từ lâu rồi đúng không!" Câu cuối của Ngải Thụy trực tiếp hướng về phía Hàn Trạm.
Hàn Trạm vươn tay che tiểu nhân ngư trong lòng không cho Ngải Thụy nhìn, ánh mắt anh tối tăm, "Không, tôi cũng vừa biết thôi."
Ngải Thụy cười nhạo, hiển nhiên là không tin, "Đồ văn của Đông cục cưng đặc biệt như vậy, chú biết cháu muốn bảo vệ nhóc ấy, nhưng Lôi Triết và Già Li có biết không?"
"Họ biết."
Ngải Thụy nhớ lại, lúc Đông cục cưng bắt đầu thức tỉnh đồ văn là trong trận gió lốc đáy biển, khi đó bé mới phá vỏ được ba tháng, lúc trước đồ văn chưa hiện ra là bởi chưa thức tỉnh thành công, có thể thấy kỳ thức tỉnh của bé rất dài.
Lôi Triết và Già Li bảo vệ Đông cục cưng rất tốt, ngoại trừ Hàn Trạm lúc đầu còn nghi ngờ Ngải Thụy ra thì không có nhân ngư nào phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, Ngải Thụy bất đắc dĩ lắc đầu, thầm mắng bản thân nhiều chuyện, nếu hai người Lôi Triết đã yên tâm giao nhóc con cho Hàn Trạm chăm sóc thì hắn còn xen vào chuyện của người khác làm gì.
Nhưng Ngải Thụy vẫn nhắc nhở một câu, "Đông cục cưng mới vừa thức tỉnh, có thể là tiêu hao năng lượng quá nhiều nên mới hôn mê, cháu để nhóc con nghỉ ngơi nhiều một chút."
Hàn Trạm nhìn về phía khu biển nông còn đang ngổn ngang xác Thương Long, khủng long cổ dài.
Hàn Trạm cảm nhận được nhóm hải thú quanh đây đang ngo ngoe rục rịch, nếu không xử lí kịp thời sợ sẽ dẫn sâu tới.
Bên kia Lung Hồi đang kiểm tra tình trạng thương tích của các nhân ngư, phần lớn nhân ngư đều bị thương, may mắn không có ai tử vong.
Y qua đây hỏi Hàn Trạm nên xử lí như thế nào.
Hàn Trạm gật đầu với Lung Hồi, "Chú dẫn họ dọn dẹp thi thể đi."
Đoán là đêm nay Long tộc sẽ không quay lại nữa, Ngải Thụy bịt chặt miệng vết thương trên cánh tay, "Thế này đi, mấy đứa nhóc còn trên hải đảo, để chú đi đón bọn nó về."
Nguyên Khê quay đầu nhìn Tiểu Thạch Ốc xiêu vẹo rơi xuống đáy biển, nóc nhà còn bị Thương Long cắn vỡ, bên trong vô cùng lộn xộn.
Nguyên Khê hơi ngẩn ngơ, hình như cậu lại không còn nơi nào ở nữa rồi.
Ánh mắt Ngải Thụy vô tình đảo qua, trông thấy tiểu nhân ngư mờ mịt bất lực đứng trước đống phế tích, Ngải Thụy hơi mủi lòng.
Ngải Thụy thở dài một hơi, ai bảo hắn không nỡ nhìn tiểu nhân ngư buồn thương cơ chứ.
Hắn vẫy tay với Nguyên Khê, "Tiểu Nguyên Khê, qua đây, chú đưa cháu đi tìm nhóm Tác Đồ."
Nguyên Khê lưu luyến nhìn ba Lung Hồi, "Ba."
Sắc mặt Lung Hồi bình tĩnh, "Tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Nguyên Khê hơi giật mình, cậu gật đầu, "Ba cũng vậy, đừng để bị thương."
Sau khi hai cha con tạm biệt nhau, Lung Hồi và những nhân ngư khác dọn dẹp thi thể Long tộc, quăng chúng ra chỗ tít sâu đáy biển.
Đám hải thú ẩn trong nước biển há to cái miệng như chậu máu hứng đống thi thể rơi xuống, nhai hai ba nhát rồi nuốt vào bụng.
Nếu nghe kĩ còn thấy một loạt âm thanh nhấm nuốt "răng rắc" khiến người ta sởn tóc gáy.
Mà ở bên kia, khi Ngải Thụy đuổi tới hải đảo thì thấy Đinh Lan đang đối đầu với một con Thương Long.
Ngải Thụy bơi qua cùng với Đinh Lan đuổi con quái vật đi.
Thấy bên ngoài cuối cùng đã an toàn, Đông Quỳ cõng Tác Đồ lên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa mếu máo nói, "Chú Đinh Lan ơi Tác Đồ bị thương rồi, chú mau qua xem đi, đuôi cậu ấy bị thương nặng lắm, huhu..."
Nghe vậy Đinh Lan liền nhìn về phía Tác Đồ trên lưng Đông Quỳ, trên đuôi cá có một vết thương rất sâu, trái tim y thắt lại.
Tác Đồ là đứa bé đầu tiên của y nên vô cùng để ý, không nghĩ tới thằng bé mới vừa rời khỏi nhà đã bị Long tộc tập kích, còn bị thương nặng.
Đinh Lan hơi tự trách, nếu thả Tác Đồ đi muộn một chút thì đã không chuyện gì.
Thấy vẻ mặt ba buồn bã, Tác Đồ lập tức bịt miệng Đông Quỳ, cậu nói, "Ba đừng lo, con không sao."
Đông Quỳ: "...Ưm ưm ưm!"
Nhóm tiểu nhân ngư trở lại khu biển nông mà vẫn chưa hết sợ hãi.
Tác Đồ không quay về cùng Đinh Lan, cậu mỉm cười nói, "Ba đi về cẩn thận nhé."
Hốc mắt Đinh Lan ươn ướt, y bơi được một đoạn, chung quy vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, tầm mắt xuyên qua đám rong biển, nhìn về phía Hải Thành thấp thoáng đằng xa, trong lòng dâng lên cảm giác tự hảo, nhóc con nhà y đã trưởng thành rồi.
Trong một góc chất đầy dạ minh châu sáng lấp lánh, Đông cục cưng nằm trên giường vỏ sò, trong nước biển còn lưu giữ hơi thở của anh, bé con cảm thấy vô cùng an tâm, chìm vào giấc ngủ say.
Hàn Trạm lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó quay người đi ra ngoài.
Đại dương sâu thẳm tối đen như mực, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón tay, Hàn Trạm dựa vào hơi thở sót lại của Long tộc lần theo dấu vết đi tới hẻm núi.
Có mấy con Thương Long đánh lẻ đang liếm láp miệng vết thương, ngửi thấy mùi nhân ngư, chúng nó lập tức cảnh giác, phát ra tiếng "Gru gru" đầy đe dọa.
Bên trong có một con Thương Long hình thể khổng lồ, nếu anh đoán không sai, con Thương Long này chính là con cầm đầu Long tộc.
Hàn Trạm vung đuôi, vọt vào trong đàn quái vật.
Con đầu đàn tức giận không thôi, há mồm gào rống lao tới.
Miệng vết thương trên vai lại rách ra một lần nữa, Hàn Trạm như không có cảm giác đau, sát khí vương trên đôi mày, ánh mắt u ám, ngón tay xẹt qua cắt vỡ bụng Thương Long.
Đông cục cưng cảm thấy cơ thể mình đang trôi đi, trôi đến một nơi xa lạ.
Một ông lão có gương mặt hiền từ hỏi bé, "Con à, cha mẹ con đâu?"
Đông cục cưng cắn ngón tay đáp, "Nhóc con, hông có cha mẹ."
"Đáng thương quá." Ông lão cúi người, xoa xoa tóc bé, "Vậy thì về với ông nhé?"
Tiềm thức Đông cục cưng nói cho bé biết ông lão trước mặt này không có ác ý, hai chân ngắn ngủn của Đông cục cưng tập tễnh bước theo sau ông.
Ông lão cười sang sảng, vươn tay bế Đông cục cưng lên, "Con tên gì?"
Khuôn mặt bé con ngơ ngác, "Nhóc con, nhóc con hông biết."
Mặt trời dần nhô lên khỏi mặt biển, tia nắng ban mai chiếu khắp nơi, nắng vàng phủ lên bờ biển, tiếng cười sang sảng của ông lão hòa lẫn với tiếng sóng, "Hôm nay là đông chí, vậy gọi con là Đông Thần nhé."
"Có thích cái tên này không?"
Đông cục cưng gật gật đầu, vui vẻ nói, "Thích."
Nhà ông lão rất ấm áp, có hoa có cỏ, có cá có chim, giống như một vườn bách thú loại nhỏ.
Sau khi nhận nuôi Đông cục cưng, chuyện ông lão thích làm nhất chính là ôm bé con ngồi lên đầu gối dạy bé đọc sách.
Đông cục cưng luôn không có kiên nhẫn, mới đọc sách được một nửa, đôi mắt xanh long lanh nhìn chằm chằm vào bể cá.
Ông lão phát hiện ra, ông cười hỏi, "Tiểu Đông Thần thích cá à?"
Đông cục cưng cười híp mắt, "Thích."
Vì thế ông dẫn bé tới trước bể cá, nắm một ít thức ăn cho cá, dạy bé cho cá ăn.
Mỗi khi đến đoạn này, Đông cục cưng sẽ vói tay vào bể cá bắt cá bên trong.
Bàn tay của bé rất linh hoạt, khua tay một cái là đã bắt được, nắm lấy con cá nhét thẳng vào miệng.
Khiến ông lão sợ tới mức lập tức giải cứu mấy con cá bảo bối khỏi tay Đông cục cưng.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Đông cục cưng, đánh không được, mắng cũng không xong, ông tức giận xách bé con lên, phạt bé úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Đông cục cưng chẳng sợ ông lão giả vờ mặt lạnh tí nào, bé cười ngọt ngào, "Ông đừng giận, nhóc con bắt cá cho ông ăn nha."
Mấy lần như thế, ông lão lo mấy con cá bảo bối của mình sẽ chịu trận dưới tay Đông cục cưng nên không dám cho bé tới gần bể cá nữa.
Thời gian nhàn nhã sau giờ ngọ, ông sẽ mở chiếc radio cũ, dạy bé hát khúc hát ru.
Đông cục cưng vừa mở miệng, tiếng ca trong trẻo phát ra như âm thanh đến từ tự nhiên.
Ông lão cảm khái nói, chất giọng của bé êm tai như được thiên sứ ban tặng, bé rất có thiên phú về âm nhạc.
Thời gian chậm rãi trôi đi, cho đến tận trước khi ông lão qua đời, Đông cục cưng vẫn luôn là nhóc con hạnh phúc.
Hình ảnh dần trở nên mơ hồ, tựa như cảnh trong mơ, ký ức phủ đầy bụi chung quy sẽ có một ngày được mở ra.
Khi tỉnh lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng vẫn còn vương nét cười, dường như bé đã mơ một giấc mơ rất hạnh phúc.
Không thấy anh trong phòng, Đông cục cưng nhìn trái nhìn phải, bé bò dậy khỏi giường vỏ trai, lắc lư bơi ra ngoài, còn chưa nhìn rõ ràng đã rơi vào một lồng ngực của ai đó.
Giọng nói của Hàn Trạm trầm thấp xen lẫn khàn khàn khi vừa mới ngủ dậy, anh canh giữ ngoài cửa một đêm không ngủ, đến rạng sáng mới chợp mắt một lúc, "Nhóc con tỉnh rồi à?"
Đông cục cưng vui vẻ gọi, "Anh ơi ~"
Bé con thích thú phe phẩy đuôi, không để ý vây đuôi mình quét qua vết thương trên cánh tay Hàn Trạm.
Hàn Trạm hơi nhíu mày, bình tĩnh đổi sang cánh tay khác bế Đông cục cưng.
Tiểu nhân ngư ngốc nghếch cuối cùng cũng nhận ra, bé bơi khỏi ngực Hàn Trạm, vươn tay ôm lấy cánh tay anh.
Nhìn thấy miệng vết thương máu chảy đầm đìa, Đông cục cưng hai mắt mờ sương, đau lòng suýt rơi nước mắt, "Anh bị thương rồi."
Hàn Trạm duỗi tay, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua khóe mắt Đông cục cưng, ánh mắt dịu dàng, "Sẽ khỏi nhanh thôi, nhóc con đừng khóc."
Đông cục cưng nói to, "Nhóc con không có khóc!"
Nhớ lại dáng vẻ đầy sát khí của tiểu nhân ngư tối hôm qua, lại nhìn bé con hoạt bát bây giờ, lòng Hàn Trạm không khỏi mềm nhũn, ngón tay chạm lên vây đuôi Đông cục cưng.
May mắn tiểu nhân ngư của anh không xảy ra chuyện gì, là anh không đủ mạnh, không bảo vệ tốt cho bé, khiến bé phải bảo vệ ngược lại.
"Anh phải nghỉ ngơi nhiều nhiều." Đông cục cưng túm tay Hàn Trạm, kéo anh vào trong phòng, ngón tay chỉ vào giường đá, giọng điệu kiên định, "Anh mau ngủ đi."
Hàn Trạm nhìn tiểu nhân ngư khăng khăng muốn giám sát mình ngủ, đành thành thật nằm lên giường đá, anh nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, "Anh không ngủ được."
Đông cục cưng bối rối nhíu mày, "Vậy, vậy nhóc con hát ru cho anh nhé."
Hàn Trạm hơi nâng mắt, tỏ vẻ khó hiểu, "Hát ru là gì?"
Đông cục cưng nghiêng đầu suy nghĩ, "Là bài hát dỗ em bé ngủ." Bé cũng nhớ mình đã nghe thấy từ này ở đâu, dường như tỉnh dậy sau một giấc ngủ, trong đầu có thêm thật nhiều thứ, ví dụ như bây giờ bé có thể hát được rất nhiều bài hát ru.
Đông cục cưng bơi tới ngồi cạnh Hàn Trạm, cẩn thận không chạm vào vết thương trên vai anh, bé ôm đuôi cá nhẹ nhàng ngân nga.
Hàn Trạm buông ngón tay, gõ nhẹ mép giường.
Giai điệu khá kỳ lạ, nhưng vô cùng dễ nghe, cũng rất có tác dụng thôi miên.
Cơn buồn ngủ dâng lên, Hàn Trạm dần chìm vào giấc ngủ.
Đông cục cưng ôm mặt, nhân lúc anh không nhìn thấy, bé vô tư ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Anh đẹp quá đi ~
Chiếc mũi cao thẳng hiện ra đường nét sắc sảo, môi mỏng mím chặt lộ ra mấy phần lạnh lùng, lúc ngủ hai mắt khép lại, đôi hàng mi dài buông xuống, dáng vẻ yên tĩnh ngủ say, trông tựa như mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích.
Khi bật ra từ "mỹ nhân ngư" này, Đông cục cưng hơi khó hiểu, tộc nhân ngư của mình trước giờ hung tàn hiếu chiến, cáu điên lên còn khiến Vũ nhân còn phải nhường ba phần, sao lại có người ca ngợi họ là "mỹ nhân ngư" được nhỉ.
Đông cục cưng bỗng sấn tới, gọi thử, "Anh ơi?"
Hàn Trạm không đáp lại.
Đông cục cưng khe khẽ thở phào, bé vuốt ve vết thương trên cánh tay Hàn Trạm, buồn rầu nhăn mặt, bé cúi đầu, miệng nhỏ hơi chu, hôn xuống miệng vết thương dữ tợn, Đông cục cưng thở dài nói, "Anh mau khỏe lên nha."
Lại không nhìn thấy lông mi Hàn Trạm hơi rung..