CỖ MÁY THỜI GIAN

16.

Tôi nhìn theo tầm mắt bà.

Chàng trai mặc chiếc áo khoác lông to sụ, cầm ô đứng giữa trời tuyết, lặng lẽ nhìn tôi.

Hứa Tiêu vẫn nhuộm mái tóc đỏ rối tung đó, giờ đang là giờ học, anh trốn học xuất hiện ở đây.

Anh không cầm cây gậy bóng chày loang lổ vết máu, cũng không bị bốn bức tường cao khóa chặt tự do.

Anh vẫn là thiếu niên phóng khoáng, tự do tự tại, tung hoành trong dòng chảy thời gian không hề thay đổi.

Thật tốt, trận chiến với số phận này, tôi cứu được anh.

Bà ngoại cười híp mắt nói: “Còn có bạn học của con nói cha mẹ cậu ấy làm việc vất vả, trả tiền ăn hàng tháng cho bà, mỗi ngày đến nhà ăn sáng ăn tối với bà.”

Không hiểu sao nước mắt lại trào ra.

Tôi nhớ đến Hứa Tiêu năm 2023.

Đại thiếu gia lạnh lùng kiêu ngạo với bên ngoài nhưng trong nhà lại như nô lệ của vợ.

Tôi đi công tác nước ngoài dài ngày, thỉnh thoảng anh sẽ đến nhà bà ngoại ăn ké. Nói là muốn bà chăm sóc mình, thật ra anh bầu bạn cùng ngoại qua quãng thời gian cô đơn.

Hứa Tiêu, anh thực sự không hề thay đổi.

Tôi hỏi bà: “Nếu con nói muốn yêu đương, bà có phản đối không ạ?”

Bà cụ tai thính mắt tinh, ánh mắt đảo qua tôi với Hứa Tiêu, mãi khi đôi tai chàng trai kia đỏ bừng, tôi cũng suýt không chịu nổi. Bà mới cười tủm tỉm: “Không đâu. Nếu trên đời này có thể có thêm một người yêu thương Ngôn Ngôn nhà mình thì tốt biết mấy.”

Thời gian không gian khác nhau, cùng một nguyện vọng.

Tôi ôm lấy bà, nước mắt giàn giụa, lại bị bà đẩy ra trêu: “Có phải con nên cảm ơn người khác không? Cậu ấy nhờ ba nhận vụ án của con, con còn chưa nói cảm ơn người ta một tiếng?”

Tôi nghẹn lời.

Đúng lúc xe buýt dừng lại, bà thong thả lên xe, vẫy vẫy tay với tôi: “Ngôn Ngôn, bà cầm dù đi, con đừng để bị dính tuyết đấy. Tối nay gọi cậu ấy qua nhà ăn cơm, bà ngoại nấu canh sườn heo!”

Xe buýt đi xa.

Tôi không có dù, người thiếu niên bên kia đường có dù.

Tôi hít sâu một hơi, chạy về phía Hứa Tiêu.

Anh lặng lẽ nghiêng dù về phía tôi, không nghiêng không lệch, chắn hết gió tuyết cho tôi.

Tôi thở hổn hển nói: “Em có lời muốn nói với anh.”

Anh nhìn chăm chăm vào tôi: “Tôi cũng có chuyện muốn nói với em.”

Tôi vội vã nhảy dựng lên: “Anh để em nói trước, thật ra em từ lâu đã thích…”

Hứa Tiêu nói: “Tôi có một giấc mộng dài, mơ thấy chúng ta yêu nhau nhiều năm.”

Lời tôi bị chặn ngang trong cổ.

Tiếng gió gào thét, tôi nghe anh nói: “Tôi mơ thấy mình xuất hiện nơi em bị hại, tôi giơ gậy đánh chết tên cưỡng bức kia.”

Tôi ôm ngực, ngẩng lên nhìn anh.

Chàng trai đau lòng cúi mắt nhìn tôi, vươn tay vuốt ve gương mặt tôi: “Mặt em bê bết máu, khóc lóc cầu xin tôi chạy đi. Tôi không chạy, sau đó, tôi bị giam giữ.”

Cuối cùng tôi cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Hứa Tiêu, đó chỉ là giấc mơ thôi.”

Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi không chớp mắt, đột ngột ném dù đi, ôm mặt tôi hôn thật sâu.

Tôi vô thức ôm chặt eo anh.

Thế nhưng lại nghe anh nói: “Anh ước gì đó không phải là giấc mơ, giá mà tối hôm đó anh có thể che trước người em thì tốt rồi.”

Một giọt nước mắt ấm áp rơi vào cổ tôi.

Tôi sững người.

Nước mắt cũng từ từ lăn xuống.

Hứa Tiêu, đồ ngốc, thật ra anh đã chắn trước người tôi, chỉ là anh quên mất.

Ngày hôm đó, gió tuyết tung bay, nhiệt độ thấp nhất tại thành phố Tân Hải.

Nhưng lòng tôi lại cảm thấy ấm áp hơn bao giờ.

Hứa Tiêu mua một chuỗi pháo dài, rải từ đầu hẻm đến cuối hẻm, nổ bùm bùm tung tóe trên đất.

Đại diện tổ dân phố vội vã chạy ra xem, thấy là tôi với bà ngoại thì im lặng lùi về.

Mấy người hàng xóm từ cửa sổ thò đầu ra, hét to: “Ngôn Ngôn, về nhà là tốt rồi!”

Hứa Tiêu hét lớn trả lời thay tôi: “Ông ơi, năm mới vui vẻ!”

Thực ra còn lâu mới đến tết…

Trong nhà, nồi canh sườn nóng hổi dọn lên, bà ngoại phá lệ cho tôi uống rượu.

Ba ly rượu chạm vào nhau phát ra âm thanh vui tai.

Ngày 27 tháng 1 năm 2016, xuyên qua thời gian, không gian, Khương Ngôn, cô bạn 18 tuổi say khướt, tay trái ôm bà ngoại, tay phải ôm Hứa Tiêu, bỗng bật khóc to, nói “Hai người đều còn sống”.

Đúng vậy, tất cả đều còn sống, sẽ sống lâu trăm tuổi, bình an hạnh phúc mãi mãi.

Bạn biết đấy, số phận thường đánh đố.

Nhưng không đến thời khắc công bố đáp án, bạn vĩnh viễn không biết mình có phải là người thắng hay không.

Vì vậy, hãy dũng cảm đứng lên.

Ngay cả người bình thường nhất cũng có khoảnh khắc sẽ trở thành anh hùng.

Và số phận sẽ không hề bủn xỉn mà ban thưởng cho anh hùng.

Người bạn yêu thương luôn ở bên cạnh, sớm tối mỗi ngày.

- -Hết--

Bình luận

Truyện đang đọc