CỖ MÁY THỜI GIAN

3.

Giờ nghỉ trưa, tôi hỏi mấy người con trai trong lớp thường trốn học ra ngoài lên mạng, hỏi họ làm thế nào để ra khỏi trường.

Họ cười rộ lên: “Khương Ngôn, cậu học hư à.”

Tôi hơi lúng túng: “Làm phiền các cậu.”

Nhân lúc xung quanh không có ai, họ dẫn tôi đến góc sân thể dục. Mấy cậu bạn chạy lấy đà, chống vách tường, tung người nhẹ nhàng ra ngoài.

Đứng bên ngoài tường, họ hét lên: “Khương Ngôn, cứ nhảy thế là ra ngoài được, chúng tôi ở bên ngoài đón cậu!”

Tôi bắt chước động tác của họ, chạy lấy đà, sau đó đầu gối đụng vào tường. Ngón tay cũng bị trầy xước.

Chỉ còn một cậu bạn không nhảy ra, cậu ấy ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình: “Trèo lên đây.”

Sau tám năm, tôi không còn nhớ cậu ấy tên gì.

Ánh mắt rơi xuống phù hiệu trên ngực cậu.

Hứa Tiêu.

Thấy tôi im lặng, cậu ấy giục: “Trèo lên nhanh, cậu nặng có bấy nhiêu, không thành vấn đề với tôi đâu.”

Cậu ấy đan đôi bàn tay thon dài, để tôi giẫm lên chúng. Rồi tôi đạp lên bờ vai mỏng như cây trúc xanh của cậu.

Cậu ấy đỡ chân tôi, đứng lên.

Tôi thuận lợi ngồi lên tường.

Đột nhiên ở phía xa có tiếng bảo vệ kêu to: “Nè, mấy đứa làm gì đó?!”

Hứa Tiêu nhìn ra sau, nhanh chóng đứng dậy, chạy nhanh lấy đà bay qua tường, nhẹ nhàng đáp xuống đất, giang rộng vòng tay với tôi:

“Khương Ngôn, nhảy xuống đi, đừng sợ!”

Tiếng bảo vệ càng gần, tim tôi hẫng một nhịp, nhảy xuống.

Vững vàng rơi vào vòng ôm của cậu ấy.

Cậu ấy nhanh chóng buông tôi ra, giây tiếp theo lại nắm cổ tay tôi chạy như bay về phía trước: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Chạy đi!”

Mấy người khác đã đi đến tiệm net.

Chỉ có Hứa Tiêu tay đút túi quần đi theo tôi.

Tôi bước vào siêu thị, hỏi nhân viên bán hàng có bán bình xịt hơi cay không. Người bán hàng chưa kịp trả lời thì Hứa Tiêu đã lên tiếng trước: “Có tên biến thái nào theo dõi cậu?”

Tôi vội vàng nói: “Không, không, chỉ là lo trước khỏi họa thôi.”

Bình xịt hơi cay vậy mà đắt quá…

149 đồng.

Cầm 50 tệ trong tay, tôi hỏi dò: “Tôi trả giá được không?”

Người nhân viên cạn lời: “Em gái ơi, đây là siêu thị, không phải chợ rau.”

Tôi thất vọng đặt bình xịt hơi cay lại chỗ cũ.

Một bàn tay lướt qua tôi, lấy bình xịt hơi cay ném vào xe đẩy.

Chàng trai với mái tóc ngắn nhuộm đỏ dè dặt lấy chiếc ví của mình ra, một xấp nhân dân tệ màu hồng lấp ló.

Cậu lời ít ý nhiều nói: “Anh đây có tiền. Cậu còn muốn mua gì thì cùng mua.”

Cậu ấy có tiền, nhưng tôi không có tiền trả lại.

Cuối cùng tôi chỉ mua một bình xịt hơi cay.

Tôi định đưa 50 đồng trả Hứa Tiêu, bị cậu ấy đẩy về.

Cậu nói: “Tôi không cần tiền. Sáng nay cậu ăn bánh bao gì vậy, nghe thơm quá. Sau này có thể mang cho tôi một ít được không? Tôi cũng thích ăn bánh bao.”

Tôi sững người: “Được.”

Được, nếu tôi còn có thể thấy được mặt trời, tôi sẽ làm vậy.

Tôi ngồi xe buýt về nhà.

Hứa Tiêu cũng đi theo.

Tôi không khỏi hỏi: “Cậu không cần đi lên mạng sao?”

Cậu ấy cười vẻ ngông nghênh: “Cậu không cần đi học sao?”

Tôi bị khịa không còn lời nào để nói, đành nghiêng đầu đi nhìn cảnh ngoài cửa sổ.

Những tòa nhà cũ chưa bị phá bỏ, bánh nếp bán dọc đường, hoa quế vàng óng thơm ngát…

Những thứ này sau tám năm đổi mới đô thị đều biến mất.

Xe buýt ngừng lại.

Tôi xuống xe, chạy đến trạm xe, nhanh chóng xác định mục tiêu.

Tôi đào một cái hố dưới gốc cây, chôn đồng hồ báo thức xống.

Đồng hồ đã đặt thời gian.

9h30 đêm nay.

Khoảng thời gian và không gian cuối cùng tôi đã bị kéo đến nhà để xe.

Âm thanh của báo thức là bản ghi âm của tôi: Nhà để xe nhà số 7 khu Bảo Tùng, có người giết người!

Hứa Tiêu ngồi xổm cạnh tôi, khó hiểu: “Cậu chơi trò truy tìm kho báu à?”

Tôi vội vàng lấp đất lại: “Ừ, tôi đang chơi trò mới.”

Một viên đá nhỏ bị đụng vào báo thức, nó kêu toáng lên: “Nhà để xe nhà số 7 khu Bảo Tùng, có người giết người!”

Tôi luống cuống lôi đồng hồ ra, tắt nó đi.

Hứa Tiêu mặt nghiêm túc nhìn tôi, nhìn đến mức tôi chột dạ.

Tôi chậm rãi nói: “Cái đó, cậu nghe tôi nói…”

Hứa Tiêu cười hì hì cắt lời tôi: “Cậu chơi phiên bản thực trò Hãy nhắm mắt trước khi trời tối sao?”

Tôi nhẹ nhõm thở ra, “Phải.”

Hứa Tiêu khoác vai tôi, cười lộ hai lúm đồng tiền: “Dẫn tôi theo với, Khương Ngôn.”

Đương nhiên tôi không thể dẫn cậu ấy theo.

Đồng hồ báo thức và bình xịt hơi cay cũng không phải trò chơi mà là bảo hiểm kép tôi chuẩn bị cho mình.

Và phương pháp tôi muốn tránh đi án mạng đó là theo mọi người đi xem phim, cùng nhau về khu nhà, tránh quái vật ẩn mình trong đêm tối không dám đến gần tôi.

Đến tiết tự học buổi tối, tôi lấy sách vở mở ra để lên bàn.

Tôi vặn bút xanh, bút đỏ, bút đen, giả vờ như mình chỉ ra ngoài một lát. Tôi dặn bạn ngồi cùng bàn: ‘Nếu thầy cô kiểm tra hỏi tới thì nói tôi đến văn phòng hỏi thầy mấy vấn đề.”

Tiếng chuông học buổi tối vang lên. Mọi người đổ ra hành lang tốp năm tốp ba.

Tôi thận trọng xách cặp, khom người chạy về phía sân thể dục.

Vất vả chạy đến góc tường, chiếc cặp sách bất ngờ bị ai đó giật lại.

Tim tôi như ngừng đập, lại nhìn thấy Hứa Tiêu cười tủm tỉm đứng sau tôi.

“Khương Ngôn, đêm khuya đi đâu làm gì?”

Tôi dùng tay siết chặt cặp, cảnh giác nhìn cậu: “Tôi có việc.”

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, cong môi cười gian: “Không phải cậu hẹn hò qua mạng đấy chứ?”

Tôi không trả lời, Hứa Tiêu tự nói tiếp: “Cậu mua bình xịt hơi cay, lại là “Hãy nhắm mắt trước khi trời tối”, xem ra đối tượng hẹn hò qua mạng này không đáng tin?”

Nói rồi, cậu ấy từ từ ngồi xuống, vỗ vỗ vai mình.

Tôi sửng sốt: “Cậu làm gì vậy?”

Hứa Tiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh trăng, ghét bỏ nói: “Chân cậu ngắn thế kia, không có tôi thì làm sao mà ‘hồng hạnh xuất tường*’ được?”

+++

Chú thích:

Hồng hạnh xuất tường:

Đây là một bài thơ ngắn được người thời xưa rất ưa thích, hai câu cuối rất nổi tiếng, có ý ví cành hồng hạnh như người con gái bị khoá chặt bởi lễ giáo phong kiến, vốn thoát thai từ hai câu trong bài Mã thượng tác của Lục Du: “Dương liễu bất già xuân sắc đoạn, Nhất chi hồng hạnh xuất tường đầu” 楊栁不遮旾色斷,一枝紅杏齣墻頭 (Liễu không che nổi sắc xuân, Một cành hồng hạnh đã vươn qua tường) nhưng khái quát mạnh mẽ hơn.

Nhưng ngắn gọn sau này thường được dùng để nói việc ngoại tình, hoặc có tình yêu khác, tình yêu mới…

Vì vậy tui mới giữ nguyên câu “hồng hạnh vượt tường” này với hai nghĩa mà anh chàng Hứa Tiêu nói: 1 nghĩa đen là không có anh thì chị không ‘trèo tường’ ra ngoài được thật; 2 là anh hơi ghen tí vì tưởng chị đi hẹn hò với người quen qua mạng. Hê hê bình dấm khá chua.

遊園不值

應憐屐齒印蒼苔,

小扣柴扉久不開。

春色滿園關不住,

一枝紅杏出墻來。

Dịch nghĩa

Thương thay cho rêu xanh bị in dấu giày dẫm lên,

Gõ nhỏ cánh cửa, đợi hồi lâu không thấy mở.

Xuân sắc đầy vườn không thể khoá nổi,

Một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài. 

Bình luận

Truyện đang đọc