CÔ NÀNG QUẠ ĐEN



Dịch Lĩnh đứng dưới bậc cầu thang, cùng một chỗ đối diện với Ô Nha Nha, gương mặt xưa nay lạnh nhạt, điềm nhiên, giờ phút này phóng ra một tia nhiệt tình.

Nhiệt tình này cũng không quá rõ ràng, nhưng lại liên tục không ngừng.

Mộ Thần là diễn viên gạo cội, nếu như bảo anh ta đứng trước gương luyện tập thần sắc thầm mến một người, anh ta đoán chừng cũng sẽ biểu hiện như vậy, cho nên anh ta lập tức nhấc chân lên.

Anh ta tiến lên mấy bước, ra vẻ nhiệt tình nói: "Dịch tiên sinh, mời vào, tôi thật không ngờ người bạn trong miệng của Kim Cẩm Khê là anh."
Anh ta duỗi tay ra, nắm tay Dịch Lĩnh.

Dịch Lĩnh nắm nhanh tay anh ta một cái, lại chưa bước lên bậc thang, mà cúi người, chạm vào chân Ô Nha Nha.

Đôi mắt Ô Nha Nha trợn tròn chớp một cái, như có chút đề phòng, lại rất nhanh lập tức đứng yên bất động.

Cô phát hiện ra Dịch Lĩnh chỉ là vươn đầu ngón tay ra, đem dây giày đã tháo buộc lại chỗ mắt cá chân.

Có người hầu hạ, cô tất nhiên sẽ không phản kháng.

"Bên này cũng lỏng!", cô được đằng chân lân đằng đầu mà nhấc một chân khác.


Dịch Lĩnh cười ngắn ngủi một tiếng, lại vẫn vui vẻ đem dây giày của chân khác buộc lại.

Đan chéo dây giày sau đó quấn một vòng quanh mắt cá chân, cuối cùng thắt thành một cái nơ bướm.

Nếu muốn buộc đẹp, thật sự yêu cầu một ít kỹ thuật và kiên nhẫn.

Ai cũng không sao tưởng tượng được, người cao cao tại thượng như Dịch Lĩnh sẽ có kỹ xảo và kiên nhẫn như vậy.

Liễu Như Nhứ vừa rồi còn đang suy nghĩ, nếu để một người đàn ông nhìn thấy đôi chân trắng như tuyết của Ô Nha Nha cùng đôi giày chực chờ rơi xuống.

Đối phương hoặc sẽ nâng chân của cô hôn xuống, hoặc sẽ nghiêm túc cẩn thận giúp cô buộc lại dây giày.

Người trước cuồng nhiệt, người sau khắc chế.

Đây không phải là người khắc chế đã tới sao! Người đàn ông muốn gió được gió muốn mưa được mưa như Dịch Lĩnh, vậy mà sẽ chủ động cúi người xuống, giúp một cô gái mang giày! Gương mặt này của Ô Nha Nha mê người đến vậy sao?
Trái tim ghen ghét của Liễu Như Nhứ co chặt, trên mặt trước sau mang theo nụ cười ưu nhã khéo léo.

Dịch Lĩnh thẳng người, lãnh đạm lại nhiều thâm ý mà liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Ô Nha Nha, tiến vào biệt thự.

Lúc đứng ở bậc cầu thang, Ô Nha Nha ngược sáng, Dịch Lĩnh chỉ có thể nhìn thấy một dáng hình xinh đẹp.

Bước vào phòng khách đèn đuốc sáng trưng, tắm gội trong ánh sáng ấm áp, lúc này Dịch Lĩnh mới phát hiện ra gương mặt căng phồng thành một cục của Ô Nha Nha, như cô trực tiếp ngậm cả một chiếc bánh bao trong miệng.

Cô không ngừng nhai nhai chiếc "bánh bao" này, còn phát ra tiếng hút, ăn rất khó khăn, mùi vị cũng rất ngon.

Dịch Lĩnh: "..."
Anh lấy đi lọ kẹo cao su trong tay Ô Nha Nha, nhẹ nhàng lắc vài cái.

Lọ phát ra âm thanh thưa thớt, có thể thấy một lọ đầy kẹo đã bị ăn không ít.

Vị chanh, vừa chua vừa ngọt, là vị yêu quái nhỏ thích nhất.

Trong một giây này, Dịch Lĩnh muốn đỡ trán thở dài, lại có chút dở khóc dở cười.


Anh lấy từ trong túi một xấp khăn giấy, sau khi hứng dưới miệng Ô Nha Nha, ngữ khí thập phần bất đắc dĩ: "Đem kẹo cao su nhổ ra, miệng của em nhét không vừa."
Ô Nha Nha vừa lắc đầu vừa trợn tròn mắt.

Ai bảo cô ăn không được? Sau khi biến thành hình người, cô có thể nuốt được hẳn một quả táo to!
Dịch Lĩnh nắm cằm cô, khiến cô há miệng, sau đó trực tiếp đem ngón tay moi kẹo cao su trong miệng cô ra.

Kẹo cao su nhão nhão dính dính cùng với nước miếng trong suốt dính đầy tay anh.

Anh lại hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm, chỉ nhíu mày dạy dỗ: "Ăn cái gì cũng đừng tham ăn nhiều, bằng không miệng và bụng sẽ bị tắc.

Chuyện nuốt phải viên bi vào cổ họng em quên rồi sao? Kẹo cao su lớn như vậy nếu mắc ở trong cổ họng, em sẽ không hít thở được.

Ô Nha Nha lắc đầu nguầy nguậy muốn tránh ngón tay của anh.

Anh liền dụ dỗ: "Ngoan ngoãn nhổ ra, tôi mang theo kẹo xí muội cho em."
Ô Nha Nha liền không né, còn chủ động mở miệng, vươn ra đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn, để anh xem xét khoang miệng sạch sẽ của mình.

Kẹo xí muội vị ngọt liên tục không ngừng, so với kẹo cao su nhai xong không còn vị, ăn ngon hơn nhiều.

Nếu không phải vì duy trì vị ngọt của kẹo cao su, cô cũng sẽ không bất tri bất giác ăn nhiều đến vậy.

"Không còn nữa, thật!", cô đòi công đạo.

Lúc này Dịch Lĩnh mới đem người vào phòng bếp.


Đầu tiên là rửa sạch đôi tay của bản thân, sau đó thấm ướt khăn tay mang bên mình, giúp Ô Nha Nha lau khô nước bọt chỗ khoé miệng.

Mộ Thần cùng Liễu Như Nhứ không dám tin đứng nhìn Ô Nha Nha và Dịch Lĩnh tương tác.

Cho dù là cha chiếu cố con gái, cũng không dịu dàng quan tâm đến như vậy, nói là sủng ái e rằng không đủ, đây quả thực là yêu chiều.

Hai người họ rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
Mộ Thần biết rõ bản thân không có tư cách hỏi, nhưng vẫn vội vàng muốn tìm đáp án.

Liễn Như Như bỗng nhiên gia tăng sự ganh ghét mãnh liệt giày vò đến trái tim quặn đau.

Nếu không phải cô ta sắp xếp Kim Cẩm Khê đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, khiến đối phương giành lấy cuộc sống mới, cô ta nào phải gặp tình huống này? Quăng đi một Mộ Thần, nó vậy mà leo lên chỗ Tổng tài của tập đoàn Dịch thị, lập tức leo cao hơn nữa.

Tập đoàn Dịch thị gần đây nghiên cứu ra thuốc đặc trị ung thư, nghe nói hiệu quả vô cùng tốt, một ngày nào đó trong tương lai triệt để đánh hạ ung thư cũng không quá ngạc nhiên.

Cổ phần của Dịch thị mỗi ngày đều phóng đại, mà Dịch Lĩnh dù cho không lộ diện trên truyền thông cũng là nhân vật truyền kỳ mọi người điều biết.

Kim Cẩm Khê dựa vào cái gì thu hoạch được sự ưu ái của Dịch tổng?.


Bình luận

Truyện đang đọc