CÔ NÀNG QUẠ ĐEN



Ô Nha Nha lên xe, Lâm Tú Tùng bảo tài xế đem cửa xe khóa lại, mấy vệ sĩ lên những chiếc xe khác, theo sát phía sau.
Phô trương như vậy, nhưng Lâm Tú Tùng không thể không sắp xếp mỗi ngày.

Cô ấy tuy rằng sự nghiệp thành công, nhưng so so với Dịch Lĩnh, một đại hào môn, vẫn là kém xa.

Nếu không phải vì trông chừng em gái, cô ấy cũng luyến tiếc số tiền này.

Ô Nha Nha bị nhốt trong xe, kéo cửa kính xuống, nhìn ra bên ngoài.

Đôi mắt đen lúng liếng bay theo ánh đèn neon vụt qua.

Cô thích thế giới con người náo nhiệt lại phù hoa, giống như cũng có thể hưởng thụ an tĩnh cùng ấm áp của gia đình.

Cô ở nơi nào cũng đều có thể sống rất tốt.

"Chị, đưa em đến chỗ Vu Hạo Vỹ đi.", ngắm thỏa ánh đèn bên ngoài, cô quay đầu lại, dùng ngữ khí đương nhiên phân phó.

"Em nói cái gì? Em còn muốn về tìm hắn?", Lâm Tú Tùng đột nhiên cất cao giọng nói, trên mặt hiện ra biểu tình tức giận không thể lấn át.

"Chị, em không thể buông tha hắn.", Ô Nha Nha nghiêm túc nói.

"Lâm Tú Trúc, em đừng hèn như vậy được không? Chị đang cứu em___"
Ô Nha Nha ngắt lời Lâm Tú Tùng nói: "Chị, em không phải Lâm Tú Trúc, em là Ô Nha Nha."
Biểu tình tức giận đùng đùng của Lâm Tú Tùng đông cứng trên mặt, sau đó chậm rãi trở thành bi ai sâu sắc.

Đúng vậy, cô thiếu chút nữa quên mất, em gái bị tên hỗn đản Vu Hạo Vỹ kia chỉnh thành phân liệt nhân cách!
"Lâm Tú Trúc không còn cứu được rồi.", Ô Nha Nha dùng giọng điệu bình thường nói ra câu này khiến người khác triệt để đau thấu tâm can.

Lâm Tú Tùng theo bản năng lắc đầu: "Không, còn có thể cứu được, chị sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho hai đứa."
"Đã trễ rồi!", Ô Nha Nha đưa điện thoại qua: "Chị nhìn xem lịch sử trò chuyện của cô ấy cùng Vu Hạo Vỹ là sẽ rõ.

Cô ấy không cứu được nữa."
Lâm Tú Tùng nhận điện thoại, từng chút từng chút lật mở xem trò chuyện hàng ngày của hai người.

Mới đầu cô ấy chỉ hơi đỏ hai mắt, nhìn đến phía sau, cả người đều bắt đầu run rẩy.

Cô ấy chậm rãi quay đầu, trong mắt tràn ngập không dám tin lẫn sợ hãi.

Ô Nha Nha đè bụng, chậm rãi nói: "Cô ấy đã thực sự làm.

Cô ấy đem phần bụng của mình đào rỗng.


Lúc đem huyết nhục này lấy ra khỏi cơ thể, linh hồn của cô ấy liền nứt vỡ.

Bước ra khỏi bệnh viện, nghe thấy âm thanh Vu Hạo Vũ ở đầu dây bên kia cùng người phụ nữ khác hoan ái, linh hồn của cô ấy đã hoàn toàn nát vụn."
Ô Nhanh Nha dùng đầu ngón tay chọc chọc cái bụng của chính mình, nghiêm túc nói: "Chỗ này cái gì cũng không còn!"
Cô lại chọc chọc trái tim: "Chỗ này cũng trống rỗng."
Cô mở đôi tay ra, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Lâm Tú Trúc đã bị giết chết cả bên trong lẫn bên ngoài, chỉ còn lại cái vỏ."
Lâm Tú Tùng bỗng nhiên ôm lấy em gái, tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Sao lại như vậy? Trong lúc cô ấy không nhìn thấy được, em gái sao lại bị tra tấn thành như vậy? Những lời đó từng bước từng bước đem một người đưa vào chỗ chết, điều đó hủy hoại tôn nghiêm, nhân cách của một người, những lời nói thậm chí mang đầy nọc độc dính đầy sinh mệnh một người, là lời con người có thể nói sao?
"Chị phải giết Vu Hạo Vỹ! Chị phải giết hắn!", Lâm Tú Tùng gào rống bên tai em gái.

Cô đem hai hàm răng cắn đến run bần bật, gần như vỡ vụn.

"Chị, em chính là đến vì điều này.", Ô Nha Nha nghiêng đầu nhìn cô ấy, giọng nói thanh thúy vô ưu giống đứa trẻ.

"Lúc Lâm Tú Trúc rơi vào trạng thái ngủ say, chị đoán tâm nguyện cuối cùng của cô ấy là gì? Cô ấy vẫn như cũ không muốn chia tách với Vu Hạo Vỹ, bởi linh hồn của cô đã bị người đó mang đi.

Cô ấy chỉ còn lại một thân thể bị tàn phá.

Không có linh hồn, thể xác sống không nổi, vậy nên cô ấy cần phải ở bên Vu Hạo Vỹ, cô ấy vì linh hồn của mình tìm một vật chứa."
Ô Nha Nha nhẹ nhàng xoa lưng Lâm Tú Tùng, kiên nhẫn nói: "Chị đừng khóc, đừng khóc nha.

Em chính là tới giúp Lâm Tú Trúc hoàn thành tâm nguyện.

Em sẽ đem linh hồn của Vu Hạo Vỹ đào rỗng, biến thành vật chứa linh hồn của Lâm Tú Trúc."
"Từ nay về sau, ý nguyện của Lâm Tú Trúc chính là ý nguyện của Vu Hạo Vỹ, cô ấy muốn biến Vu Hạo Vỹ thành một con chó, người đó cũng chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, bốn chân chạm đất mà bò loạn.

Chị phải giúp em, chị phải đưa em về bên cạnh Vu Hạo Vỹ, bằng không em cái gì cũng không làm được."
Ô Nha Nha đem ngón tay luồn vào tóc Lâm Tú Tùng, nhẹ nhàng vỗ đầu đối phương khiến cô ấy thả lỏng.

Giọng nói của cô thanh thúy, lại giấu diếm một tia khàn khàn.

Thanh quản độc đáo này dễ dàng có thể khiến tai người khác run lên, sau đó đem toàn bộ tinh thần mà sa vào.

Lâm Tú Tùng thiếu chút nữa bị thuyết phục, lúc đang muốn gật đầu lại nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Em không được quay lại! Em rời xa hắn cho chị!"
"Chị, em không phải Lâm Tú Trúc, em không thể bị Vu Hạo Vỹ khống chế.", Ô Nha Nha vươn một đầu ngón tay nói: "Cho em thời gian một buổi tối chứng minh bản thân được không? Nếu tối nay, em không thu thập được Vu Hạo Vỹ, chị liền mang em về.

Mọi người có thể ở dưới lầu đợi em, nếu xảy ra chuyện gì, mọi người tùy thời có thể xông lên cứu em, như vậy được không?"
Biểu tình của Lâm Tú Tùng bắt đầu buông lỏng.

"Huống hồ em còn phải trở về thu dọn hành lý.

Một buổi tối, không, nửa buổi tối cũng đủ rồi.", Ô Nha Nha ôm lấy cánh tay Lâm Tú Tùng lay lay, lại dùng đầu không ngừng dụi vào cổ Lâm Tú Tùng.


Cô giọng điệu mềm mại mà gọi chị, trực tiếp đem tim Lâm Tú Tùng khóc đến tan chảy.

Đây là trải nghiệm thân mật khăng khít nhất trên người Lâm Tú Trúc mà cô chưa bao giờ trải qua.

Được em gái toàn tâm ỷ lại chính là khát vọng nhỏ nhoi mấy chục năm lại đây của cô ấy.

Đây là sống nương tựa vào nhau.

Lâm Tú Tùng hoàn toàn đầu hàng cô.

Cô ấy nhắm mắt lại, đem nước mắt nuốt trở về, cuối cùng xoa đầu em gái, cắn răng nói: "Chị ở dưới lầu đợi em.

Nhưng em chỉ có sáu tiếng, rõ chưa? Sau sáu tiếng, chị cùng vệ sĩ sẽ xông lên mang em đi.

Em cần phải nằm viện trị liệu, em con mẹ nó mới cắt bỏ tử cung!"
"Được, cảm ơn chị.", Ô Nha Nha lập tức buông cánh tay Lâm Tú Tùng, vỗ vỗ ghế trước: "Sư phụ, phiền đi lò mổ, tôi mua chút đồ."
___________
Ô Nha Nha mang theo một cái túi nilon màu đen vào chung cư.

Một chai nước khoáng trống rỗng nằm ở hành lang, đang đợi nữ chủ nhân đến dọn dẹp, lại bị cô không thèm nhìn tới mà đá văng.

Cô đem tròng mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Vu Hạo Vỹ đang chơi game trước máy tính, như nhìn thẳng con mồi.

Cô đem túi nilon bày ra ở bàn ăn, bản thân ngồi đối diện Vu Hạo Vỹ, đem người đàn ông này đánh giá một lần từ đầu tới chân.

Thời điểm đối mặt với mục tiêu của nhiệm vụ, một chút sinh khí con người được cô vất vả rèn luyện ở trần gian mà có, được đều tan hết ra.

Giờ phút này cô là một quái vật chân chính.

Một tầng huyết khí nhàn nhạt sâu trong tròng mắt đen nhánh từ từ nổi lên, tích tụ lại trong ánh đèn.

Vu Hạo Vỹ vẫn chưa phát hiện ra Ô Nha Nha khác thường.

Đối với hắn mà nói, Lâm Tú Trúc chỉ là một con rối sắp chơi hỏng, ngay cả nhìn nhiều một chút cũng cảm thấy nhàm chán.

Hắn vừa gõ bàn phím vừa không ngẩng đầu lên mà chất vấn: "Cô sao giờ mới về?"
Trong máy tính truyền ra tiếng một người phụ nữ nũng nịu kêu "ông xã", đó là tình duyên của Vu Hạo Vỹ trong thế giới game.

Trước mặt Lâm Tú Trúc, hắn chưa từng kiêng dè chuyện này.


Nếu Lâm Tú Trúc dám can thiệp hắn một câu, một quyền của hắn có thể đem người phụ nữ này đánh đến vỡ đầu chảy máu.

Khi còn chưa bắt đầu kết giao hắn nói qua với Lâm Tú Trúc, tính tình hắn không tốt, mê chơi gái, cả đời này sẽ không nguyện vì ai mà dừng chân.

Là Lâm Tú Trúc tự nguyện bấu víu trên người hắn, bị đối đãi như vậy cũng đáng.

Phụ nữ suy cho cùng bị bad boy hấp dẫn, sau đó ảo tưởng cùng người đàn ông này ân ái đến oanh liệt quyết chí không đổi, từ đó thay đổi bản tính tồi tệ của họ.

Vu Hạo Vỹ nhiều lần tán phụ nữ, chính là lợi dụng loại tâm lý này.

Nhưng thay đổi bản tính kỳ thực là một mệnh đề giả.

Nếu có thể thay đổi, vậy không gọi là bản tính nữa.

Ô Nha Nha mở túi nilon đen ra, đem đồ vật bên trong lấy ra, nhẹ nhàng bày biện trên bàn máy tính, đôi mắt ngưng tụ huyết khí vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Vu Hạo Vỹ.

Vu Hạo Vỹ liếc nhìn cô một cái, hỏi: "Đây là cái gì?"
Đặt trong tầm mắt hắn chính là một hũ pha lê trong suốt, bên trong bình nước dùng ngâm hai khối thịt.

"Đây là thứ anh bảo em cắt bỏ, em muốn mang về cho anh xem.", Ô Nha Nha nghiêng đầu, chờ phản ứng của Vu Hạo Vỹ.

Tuy Vu Hạo Vỹ là tên cặn bã thối nát, nhưng lúc nghe thấy những lời này cũng sinh ra cảm giác khiếp vía hãi hùng.

"Tao đệch mẹ mày!", hắn đá thật nhanh, đem ghế xoay đẩy ra khỏi bàn máy tính, bản thân cũng rời xa cái hũ đồ kinh tởm này.

"Cô có phải bị bệnh không? Cô đem thứ này mang về làm gì?", Vu Hạo Vỹ tháo tai nghe xuống phẫn nộ chất vấn.

"Em muốn để lại cho anh làm kỷ niệm.", Ô Nha Nha nhẹ nhàng vuốt ve hũ chứa.

Vu Hạo Vỹ không hổ là cặn bã trong cặn bã, chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi liền điều tiết lại.

Hắn lập tức rút di động ra, đem cái hũ chụp vài bức ảnh, up trong forum, kèm theo dòng: [Đoán xem đây là cái gì?]
Lúc đánh chữ, trong ánh mắt hắn toát ra hưng phấn khó lòng kiềm chế.

Quá rõ ràng, hắn coi cái tử cung, lẫn cốt nhục này của mình, như huy chương hủy diệt một người phụ nữ.

Hắn mỗi một lần yêu đương đều sẽ hướng đến vực sâu hủy diệt.

Người phụ nữ từng yêu hắn nằm ở đáy vực, mà hắn đứng trên đỉnh vực, dùng ánh mắt trào phúng thưởng thức xác chết đầy đất.

Những xác chết đó có thể mang cho hắn khoái cảm lớn nhất.

"Bảo bối, món quà này anh rất thích.", hắn cong cong môi, bố thí cho Ô Nha Nha một nụ cười tươi.

Trong forum mọi người xúm vào chơi giải đố, mà Vu Hạo Vỹ ngồi ở ghế xoay, thích ý nhìn mọi người trò chuyện.

Tất cả mọi người trong forum đều là cao thủ chơi PUA, bọn chúng sẽ đem ảnh khỏa thân của con mồi hoặc video tình cảm mãnh liệt đăng lên, cho đồng bọn thưởng thức.

Trong mắt bọn chúng, phụ nữ không phải là phụ nữ, chỉ là món đồ chơi.


Bọn chúng có thể tùy ý bẻ gãy tay chân của đồ chơi, thậm chí chặt rớt đầu nó, sau đó lại đổi một cái mới.

Bọn chúng trầm mê với trò chơi tàn nhẫn này.

Có người đoán đúng đáp án, Vu Hạo Vỹ liền khoanh đối phương, đắc ý rep: [Mày trả lời đúng rồi, đây là một tuyệt sát [1] mà tao hoàn thành.]
[1] Tuyệt sát: (绝杀) một thuật ngữ trong thể thao, được ghép từ "tuyệt đối" và "tiêu diệt", nghĩa là giết chết đối thủ hoặc trận đấu một cách tuyệt đối không để đối thủ có cơ hội phản công.

Đây là chiêu thức tối thượng và tuyệt đối, không để đối thủ có cơ hội giết người nào.

Thuật ngữ này chính xác là chỉ bàn thắng được ghi vào giai đoạn cuối của một trận đấu và đối phương không có khả năng phản công.

Trong tường thuật bóng đá, thuật ngữ này dùng để chỉ những bàn thắng quyết định kết quả.

Trong forum tức khắc loạn thành một nồi, tất cả mọi người khen Vu Hạo Vỹ trâu, chuyện tuyệt sát như vậy mà có thể làm được.

Cảnh giới cao nhất của PUA là dẫn dụ tự sát, mà Vu Hạo Vỹ chộp được thứ này, so với dẫn dụ tự sát càng kích thích hơn, bởi từ nay về sau, Lâm Tú Trúc tồn tại so với chết sẽ càng thống khổ.

(Đm lũ khốn nạn!!!)
Điều khiến bọn chúng hưởng thụ chính là loại thống khổ này do chính mình gây ra nhưng lại tàn sát bừa bãi trên thân thể người khác.

Ô Nha Nha đối với trình độ cặn bã của Vu Hạo Vỹ không khỏi cảm thán, cũng vì trình độ ngu ngốc của hắn mà buồn cười.

"Phàm là người đọc nhiều sách, cũng không hẳn không nhìn ra đây là nội tạng heo.", cô lắc đầu, thì thầm thấp không thể nghe, sau đó xách hũ pha lê vào nhà bếp, bắt đầu bận rộn.

Vu Hạo Vỹ mải mê nói chuyện phiếm, vẫn không chú ý tới cô làm gì.

Nửa giờ sau, vài món ăn hương thơm ngào ngạt đặt trên bàn.

Vu Hạo Vỹ lúc này mới xoay ghế qua, vừa nghịch di động vừa ăn cơm, ăn xong lau miệng, tiếp tục chơi game.

Sau khi chơi xong mấy ván, một cuộc video call gọi đến, là người bạn cùng trong forum PUA.

Người nọ hứng thú bừng bừng nói: "Anh, thành tích to lớn của anh em nghe nói rồi.

Anh đem cái cục thịt đó qua em xem đi!"
Vu Hạo Vỹ cười: "Mày đợi đấy, tao lập tức cho mày mở mắt.

Lâm Tú Trúc, đem món đồ kỷ niệm của em tới cho huynh đệ của anh xem đi!"
Ô Nha Nha đem cây lau nhà ném xuống bước đến, ghé vào tai Vu Hạo Vỹ nói nhỏ: "Không còn rồi.

Vừa nãy em đem đi băm nhuyễn khối thị đó, cho anh ăn rồi.

Anh nói ăn rất ngon, cho nên đều ăn hết rồi."
Vu Hạo Vỹ: "..."
Sắc mặt hắn trắng bệch mà nhìn về phía người phụ nữ này, dạ dày bắt đầu nghiêng sông lệch biển.

ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
P.s: Chăm chỉ up truyện, tương tác mau về ????.


Bình luận

Truyện đang đọc