CÔ NÀNG TÍ HON

Edit: Joan

Lúc Khương Vị tan làm về nhà, Nhạc San lại cưỡi Đại Mao ra cửa đón. Bởi vì người lớn hơn, nên dễ trao đổi và điều khiển Đại Mao hơn, khả năng cưỡi ngựa cũng tăng lên.

“…” Nhưng dù vậy, Khương Vị cũng không thể chấp nhận được. Anh nhặt Nhạc San xuống khỏi người Đại Mao.

“Hôm nay cậu không bận à?” Nhạc San tò mò hỏi, “Về nhà đúng giờ ghê.”

“Ừ, hạng mục lần này làm xong rồi.” Khương Vị thả Nhạc San lên sofa, còn mình thì ngồi nghỉ một lát, rồi bắt đầu nấu cơm tối.

Vì về nhà sớm, nên ăn cơm tối cũng sớm hơn. Khương Vị mang Nhạc San vào bàn, mở máy tính ra, chuẩn bị làm mấy bộ đề thi thử.

Bàn học trong phòng Khương Vị là kiểu có giá sách đi kèm, trên mặt bàn chỉ để máy tính và đèn bàn, còn mấy thứ linh tinh như dụng cụ đo đạc và giấy, sách, thì được nhét vào tầng đầu tiên trên giá sách.

Nhạc San tò mò đi quanh bàn.

Nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, thì nhòm sang. Cô phát hiện cái tên trong khung chat rất quen.

Tống Vu Thiến: Sư huynh, cho em hỏi, chỗ này thì phải làm thế nào?

Tống Vu Thiến: [ hình ảnh ]

Nhạc San vừa trông thấy “Sư huynh” liền nhớ ra đó là ai. Cô xị mặt, nhìn Khương Vị.

Khương Vị phóng to hình ảnh, nhìn một lát, rồi ngón tay đặt lên bàn phím, bắt đầu gõ chữ.

Mấy từ đang được ghép vần lại đột nhiên biến mất theo con trỏ. Sau đó thì tất cả đều biến mất. Anh quay sang nhìn. Không biết từ khi nào Nhạc San đã bò lên trên máy tính, đứng trên phím Delete, nhìn anh chằm chằm.

“Nhạc San?” Khương Vị gọi Nhạc San.

Nhạc San không trả lời, đi ra khỏi phím “Delete”, đi đến gần tay anh. Bàn phím của máy tính xách tay không giống bàn phím máy bàn, sức nảy nhỏ hơn, giẫm lên cũng thoải mái hơn.

Cô không nói một lời, đi tới bên cạnh ngón tay Khương Vị, dùng sức ấn tay anh, để ngón tay thay mình ấn ra mấy ký tự. Sau đó nhảy xuống chỗ trống giữa hai phím, đi tới bên mép máy tính, nhảy xuống bàn, chui qua chỗ trống giữa mặt bàn và cổ tay Khương Vị, chạy tới tầng một của giá sách, chui vào giữa đống đồ trong đó.

Khương Vị nhìn chỗ ký tự lung tung trong khung đối thoại, thì thở dài xóa đi, viết một câu khác: Xin lỗi, chờ anh một chút.

Sau đó đứng dậy, đến gần giá sách, bắt đầu gọi Nhạc San. Bởi vì trong đó để khá nhiều đồ linh tinh, nên Khương Vị cũng không dám tìm, sợ Nhạc San bị thương.

“Nhạc San? Sao thế?” Anh rất kiên nhẫn hỏi.

Nhạc San bĩu môi, mạnh mẽ “Hừ” một tiếng, còn sợ Khương Vị không nghe thấy, nên sau khi hừ xong, cô còn trịnh trọng tuyên bố: “Tớ ghen đấy!”

Ở nhà chờ cậu lâu như vậy, thế mà cậu còn muốn nói chuyện với cô gái khác □□.

Cơn ghen tới nhanh như lốc xoáy.

Giọng điệu giận dỗi ngây thơ kia làm Khương Vị cười vui vẻ, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Đây là đồng nghiệp của tớ mà. Lúc tớ mới đến, mọi người cũng dạy tớ những gì tớ không hiểu. Bây giờ tớ cũng phải dạy người đến sau chứ.”

Nhạc San nghe xong, thì nhăn mũi, vẫn cứng đầu nói: “Cái đó tớ đều biết, nhưng tớ vẫn ghen.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Khương Vị ghé vào mặt bàn, đầu gối trên cánh tay, hỏi Nhạc San, “Vừa nghĩ tới ngày mai phải đi xem phim của “Nam thần” của cậu, tớ cũng thấy ghen.” Anh còn nhấn mạnh chữ nam thần, “Vậy tớ nên làm gì đây, hử?”

Giọng nói vốn đã dịu dàng, nay còn mang theo chút ủy khuất, nghe rất giống trẻ con.

“Hả.” Nhạc San bò ra khỏi đống giấy, thò đầu ra nhìn Khương Vị, “Cậu cũng ghen hả?”

“Tớ đương nhiên có ghen rồi.” Khương Vị mở tay ra chỗ Nhạc San, “Lần trước cậu ăn cơm với Lâm Húc tớ cũng ghen, cậu thích tranh anh ta vẽ tớ cũng ghen.”

Nhạc San bò ra, chạy tới nhào vào tay Khương Vị, ôm lấy ngón tay, ngẩng đầu nhìn anh: Thật sự có ghen à, nhìn không ra đấy.

Cô cọ cọ lòng bàn tay Khương Vị như con mèo con, sau đó xin lỗi anh: “Xin lỗi nha, lúc đó không nghĩ tới tâm trạng của cậu.”

“Không sao đâu.” Ánh mắt Khương Vị cong cong.

Nhạc San đột nhiên ra khỏi tay Khương Vị, chạy đến bên cạnh đầu anh, hôn anh một cái để xin lỗi.

Khương Vị nhận lời xin lỗi của Nhạc San, nhưng anh cảm thấy cách xin lỗi này không nên do Nhạc San bị biến nhỏ làm. Bị muỗi đốt một cái, còn có thể ngứa mấy ngày. Chứ được Nhạc San nho nhỏ hôn, cố gắng lắm mới có thể cảm thấy bị thứ gì đó mềm mại chạm vào.

“Nhưng mà…” Nhạc San nhíu mày, nếu không phải Khương Vị nhắc tới, cô đã quên luôn Lâm Húc rồi. Từ lần bị Khương Vị lôi ra khỏi nhà hàng, rồi tỏ tình, suy nghĩ, đồng ý, đủ thứ xảy ra, làm cô đá luôn Lâm Húc ra khỏi đầu, quên chưa xin lỗi và giải thích với anh ta.

Dù sao ném người ta lại bàn ăn, một mình ăn suất hai người… Nhưng anh ta cũng không liên lạc với mình, chẳng lẽ lại bị biên tập nhốt? Thật đáng thương.

“Nhưng mà cái gì?” Khương Vị tò mò hỏi.

“Không có gì.” Nhạc San không nhắc tới Lâm Húc, nhưng lại nghĩ tới người khác, cô nói, “Nhưng phim của Bạc Dịch thì vẫn phải xem.”

Khương Vị nhếch môi: “Tớ mua vé xem phim rồi.”

Nhạc San vui vẻ chạy ra.

*

Ngày hôm sau, Nhạc San đi làm cùng Khương Vị, bởi vì cô muốn về nhà mình lấy bộ váy cô tự làm. Để tiết kiệm thời gian đi đi lại lại, nên Khương Vị dự định giờ nghỉ trưa về nhà Nhạc San ăn cơm rồi nghỉ ngơi.

Buổi trưa Đại Mao ăn thức ăn cho chó một mình, dù sao có người ở nhà cũng vẫn ăn thức ăn cho chó.

Về đến nhà Nhạc San, Khương Vị mở hết cửa sổ ra thông gió, sau đó đi vào phòng bếp. Nhạc San chưa kịp xử lý tủ lạnh và thùng rác, nên Khương Vị tiện tay làm luôn. Tìm váy cho Nhạc San, rồi để cô trên tatami, còn mình thì đi làm cơm trưa.

Chiếc váy này được Nhạc San làm theo số đo của mình, nên không giống với mấy bộ của búp bê cô vẫn mặc. Sau lần biến nhỏ đầu tiên, cô liền mang theo tâm trạng mong đợi, làm một chiếc váy theo số đo của mình.

Bộ váy có nhiều tầng sa mỏng hoa lệ, bên dưới còn có viền ren. Nhạc San mặc bộ váy lên người, cảm thấy thật thỏa mãn, sau khi mặc xong thì cứ đi đi lại lại trên tatami, cảm thấy mình chính là công chúa nhỏ. Giấc mộng luôn gửi gắm trên búp bê bỗng chốc biến thành hiện thực.

Nhạc San cúi đầu cầm lấy làn váy, hình như có váy lót thì sẽ đẹp hơn, nhưng cô không làm được, không biết vỏ chai nước khoáng có thể làm váy phồng lên không.

Lúc Khương Vị đi ra, liền trông thấy Nhạc San mặc bộ váy đó, trông cô giống như một thiếu nữ phương Tây cổ điển bước ra từ tranh vẽ.

“Vị Lai, chụp cho tớ bức ảnh đi.” Nhạc San vui vẻ nói, “Máy ảnh ở trên cái giá trong phòng ngủ đấy.” Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Lấy cả đồ trang trí trong hòm ra nữa nhé.”

Cô thu thập không ít đồ gia dụng nho nhỏ để chụp ảnh, bây giờ chúng đã được phát huy công dụng.

Khương Vị sắp xếp đồ theo sự chỉ huy của Nhạc San, rồi lại thu dọn những thứ nhỏ nhắn xinh xắn này về chỗ cũ, trong lòng nghĩ thầm: Đúng là yêu thích cái gì thì sẽ nghiên cứu sâu về nó.

Nhạc San vui vẻ chụp bộ ảnh “Chân thực”, trong lòng vui sướng cởi “váy công chúa”, dự định khi nào biến lại sẽ sửa ảnh.

Đúng vậy, sau khi trở thành chủ cửa hàng trên taobao, cái gì cô cũng biết một chút.

“Rất vui hả?” Lúc ăn cơm, Khương Vị hỏi Nhạc San.

“Đúng vậy.” Nhạc San nhai cơm trong miệng, “Rất, rất vui vẻ.”

Khương Vị giơ tay đè đầu Nhạc San, bị cô ghét bỏ vỗ lên tay, mới bỏ tay ra.

Nhạc San chỉ có mấy hạt cơm, nên ăn rất nhanh. Cô thấy Khương Vị vẫn đang gắp thức ăn, liền tò mò đến gần bát của Khương Vị, tay chống miệng bát, nhìn vào trong: “Cậu ăn thật chậm.”

“Có thể là do tớ ăn nhiều cơm hơn cậu.” Khương Vị vừa gắp một đũa thức ăn, liền giơ đầu đũa dính nước canh về phía Nhạc San, Nhạc San hơi ngẩng đầu, liếm một cái.

Cô chẹp miệng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Như thế này đối với tớ vẫn quá mặn.”

Khương Vị ăn xong cơm trưa, thu dọn nhà bếp, rồi chuẩn bị nằm nghỉ một lát. Nhạc San mãnh liệt đề cử giường mình.

Khương Vị không có chống lại được sự dụ hoặc, nằm lên chiếc giường mềm mại của Nhạc San, từ chăn đến gối đều làm anh cảm thấy nhẹ nhàng, còn có một mùi thơm nhàn nhạt, là mùi của Nhạc San.

Nhạc San nhanh chóng ngủ mất, đến khi bị Khương Vị bê lên ô tô mới tỉnh lại. Bởi vì tối sẽ đi xem phim, nên chiều Nhạc San cũng đi làm cùng Khương Vị.

Cô rất ngoan ngoãn đứng trong hộp đựng tài liệu, tay chống cằm nhìn Khương Vị làm việc. Có đôi khi Khương Vị tạm nghỉ, nhìn thấy Nhạc San, sẽ giơ tay ra sờ đầu cô, rồi bị Nhạc San ôm lấy ngón tay làm nũng một lát, mới tiếp tục làm việc.

Cứ như vậy cuối cùng cũng đến giờ tan tầm.

“Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.” Bạch Bằng Viễn duỗi thắt lưng, “Cuối tuần tôi muốn đi Đại Thụy hai ngày hai đêm.”

“Tăng ca lâu như vậy, cậu không đi chơi với bạn gái à?” Một đồng nghiệp khác vừa dọn bàn vừa nói.

Bạch Bằng Viễn hơi dừng lại: “Bạn gái cũng phải quan tâm chứ… Chúng tôi có thể ngủ cùng nhau.”

“Phi.” Đồng nghiệp kia ném cho anh ta một cục giấy.

“Cậu có sắp xếp gì chưa?” Bạch Bằng Viễn gõ gõ máy tính Khương Vị, “Cũng đi chơi cùng bạn gái à? Chính là người hôm đó hả?”

Khương Vị gật đầu: “Bọn em đi xem phim.”

“Có phim gì hay không?” Bạch Bằng Viễn nhức đầu, “Lâu lắm tôi không đi xem phim rồi.”

Khương Vị dọn bàn xong, xoay người đi: “Em có thể xem rồi nói cho anh, tạm biệt.”

Bạch Bằng Viễn lắc đầu: Đúng là bộ dạng của người mới yêu.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc