CÔ NÀNG TÍ HON

Edit: Joan

Nhạc San ăn xong cơm thì chơi với Đại Mao. Khi cô tìm thấy Khương Vị thì anh đang ngồi trên bàn đọc sách.

“Nè!” Cô ôm eo Khương Vị, đầu đặt trong vai anh, nhìn vào quyển sách anh đang đọc, “Cậu đọc sách à.”

“Vậy tớ phải làm gì?” Khương Vị cười, hỏi.

“Ồ, làm mấy việc mà người đọc sách hay làm đó.” Nhạc San nghiêng đầu cọ Khương Vị, “Ví dụ như ban đêm đọc sách thì có hồng tụ thiêm hương, trong lòng ôm ôn hương nhuyên ngọc đó*.”

(*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.)

“Cậu có vẻ hiểu lầm người đọc sách rồi.” Khương Vị quay đầu nhìn Nhạc San, “Ừm… Cậu cũng có vẻ hiểu lầm cậu luôn.”

Nhạc San ôm chặt Khương Vị: “Cậu đang cười nhạo tớ à, có phải không, có phải không?” Cô chọc eo Khương Vị một lúc, cũng không thấy Khương Vị cười, liền dúi đầu vào vai Khương Vị, thở phì phò.

Khương Vị nhún vai, nghiêng đầu vuốt tóc Nhạc San.

Nhạc San thở xong, mới đỏ mặt ngẩng đầu lên. Tay Khương Vị dán lên má cô, hơi di chuyển, đổi thành xoa bóp cằm cô: “Cậu muốn làm gì? Tớ làm cùng cậu.”

“Hừ.” Nhạc San lắc đầu, tránh ra khỏi tay Khương Vị, “Tớ cũng phải làm việc.” Cô rút tay ra, cầm lấy một chiếc bút trên bàn, đứng thẳng người dậy.

“Làm cái gì?” Khương Vị tò mò xoay người, hỏi.

Nhạc San thong thả đi đến trước bàn, lấy mấy tờ giấy trong ngăn tủ ra: “Sáng tác nghệ thuật đó, tớ còn phải kiếm tiền nuôi gia đình mà.” Cô lấy một chiếc bút chì trong ống đựng bút ra, lại cầm một cục tẩy, “Cậu đừng quấy rầy tớ.”

Cô đi tới trước mặt Khương Vị, cúi người hôn lên má anh một cái.

“Nhạc San.” Khương Vị nhếch môi, giơ tay sờ má, muốn nói lại thôi.

Nhạc San cuộn tròn tờ giấy lại, quay đầu nhìn biểu cảm phức tạp của Khương Vị: “Cậu không thích hả?” Cô nhướn mày, “nhưng mà tớ hỏi cậu rồi mà.”

Nhìn thấy Khương Vị nghi hoặc thì nói: “Tớ hỏi cậu ‘ Có thích không?’, cậu bảo ‘Ừ’.” Cô hơi ngừng lại, ghé sát vào Khương Vị, nghiêm túc đánh giá vẻ mặt của anh, “Cậu ‘Ừ’không phải là thích sao?”

Khương Vị suy nghĩ một lát, mới nhớ ra, lúc đó anh tưởng Nhạc San hỏi anh có thích bánh su kem cô làm không.

“Tớ rất thích.” Anh giơ tay vuốt má Nhạc San, ghé vào hôn cô một cái, “Nhưng mà, càng thích như vậy hơn.” Giọng nói nhàn nhạt bị hai người nuốt mất, Khương Vị dùng hành động của mình để nói cho Nhạc San biết anh thích cái gì.

Nhạc San bị anh hôn, mấy tờ giấy trong tay bị cô vò nhàu, sau khi anh buông ra thì cô mới có thể thở gấp. Người này thật là khủng bố, trước kia còn chỉ biết miệng chạm miệng, bây giờ… Mình muốn cắn lưỡi cậu ấy!

“Cậu không được quấy rầy tớ đó.” Nhạc San lườm anh, để lại một câu rồi chạy mất.

Khương Vị nhìn Nhạc San cẩn thận đóng cửa lại, thì xoa trán cười.

Nhạc San quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng, bỏ đồ trong tay lên bàn. Cô lấy một cái đệm tròn tròn, hình dưa hấu mà cô đưa cho Khương Vị ở trong tủ ra, ngồi lên nó rồi bắt đầu làm việc.

Đã lâu không có thiết kế mới, gần đây luôn nghĩ tới Khương Vị. Aiz, yêu đương đúng là dễ làm hỏng việc, ừm, sắc đẹp cũng làm hỏng người. Nhưng một khi chú tâm, thì không thể dừng bút, từng dòng linh cảm ào tới. Cô chuẩn bị làm đồ tình nhân.

Lúc Khương Vị đọc sách thì có cảm giác không yên lòng. Anh thấy hối hận không giữ Nhạc San lại, như vậy thì anh mới có thể nhìn thấy Nhạc San.

Cuối cùng cũng đến giữa trưa, anh nhìn đồng hồ, mở cửa đi ra ngoài.

Nhìn thấy Nhạc San ngoan ngoãn ngồi trên đệm vẽ tranh thì nhíu mày, nghĩ xem có nên mua thảm về trải không. Nhạc San rất thích ngồi trên đất, giống như trong bụng cô có quả cân, luôn kéo cô xuống đất vậy.

Khương Vị đi mấy bước, Nhạc San đã ngẩng đầu lên: “Ơ, cậu không đọc nữa à?”

“Cậu không đói à?” Khương Vị cúi đầu nhìn bản vẽ của Nhạc San.

Nhạc San há miệng suy nghĩ một lúc lâu, nghiêm túc kiểm tra dạ dày mình: “Không đói lắm.” Cô nhìn đồng hồ, “Nhưng mà đến giờ ăn trưa rồi, hẳn là sắp đói rồi.”

Cảm ơn cậu đã nghiêm túc trả lời vấn đề này như vậy.

Khương Vị quay người đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy đồ để nấu.

Nhạc San vứt bản vẽ lại, đi theo Khương Vị vào bếp như một cái đuôi nhỏ, nhìn tủ lạnh cùng anh.

“Trưa ăn món gì?” Cô bám vào cửa tủ lạnh, lẩm bẩm, “Tối ăn món gì? Thật rắc rối, vừa phải nấu cơm, vừa phải ăn cơm, lại còn phải nghĩ xem nên ăn gì nữa.”

“Vốn dĩ tối nay định ăn cơm cùng ba mẹ tớ.” Khương Vị lấy trứng gà và xà lách trong tủ lạnh ra, đưa cho Nhạc San, “Họ muốn làm sinh nhật bù cho tớ.”

“À, đúng rồi.” Nhạc San cầm lấy thức ăn, “Hình như lần nào sinh nhật cậu cũng phải đi ăn mừng.” Nhà Khương Vị coi sinh nhật của mỗi thành viên như ngày để gia đình sum họp, đương nhiên lần nào cũng không thể thiếu mặt Nhạc San, “Sau đó thì sao, không ăn nữa à?”

Khương Vị đóng cửa tủ lạnh: “Mẹ tớ bảo sắp đến sinh nhật Thạch Hoa Quả rồi, nên làm chung luôn.”

“Sinh nhật của Thạch Hoa Quả chỉ muộn hơn cậu mười ngày nhỉ.” Nhạc San chớp mắt, “Vậy nó cũng sắp đi học rồi, thật là nhanh. Phải tìm cơ hội mang nó đi chơi.”

“Ừ.” Khương Vị đứng trước bếp, Nhạc San liền đứng bên cạnh anh, anh quay đầu nhìn cô một cái, Nhạc San bỏ đồ trên tay xuống, nịnh nọt, “Cậu làm đi, cậu làm đi, tớ không quấy rầy cậu, tớ không làm loạn đâu.”

“Sau đó thì sao?”

“Cho nên quyết định là trưa mai, mẹ tớ đặt phòng.”

Nhạc San phồng má: “Tớ cũng đi à?”

“Cậu không đi hả?” Khương Vị quay đầu nhìn cô.

“Tớ đương nhiên có đi rồi.” Cô giương cằm nói. Nhưng mà đột nhiên lại thấy ngại.

“Ôi, tớ còn chưa làm xong quà sinh nhật cho Thạch Hoa Quả.” Cô đột nhiên nhớ ra, “Chiều nay chúng ta về nhà tớ nhé? Tớ phải làm xong váy cho nó”

Vì thế ăn xong cơm trưa, Khương Vị và Nhạc San đi đến nhà Nhạc San.

Vừa vào nhà, Nhạc San liền vội vàng lục lọi trong tủ. Khương Vị nhìn Nhạc San lúc thì chọn ren, lúc thì chọn chỉ. Anh yên lặng ngồi trên sofa đọc sách.

Nhạc San đã có ý tưởng cho váy của Thạch Hoa Quả rồi, chỉ là tốc độ không kịp với ý tưởng, nên đến khi cô làm xong, thì trời đã muộn.

Cô bỏ váy sang một bên, tắt đèn bàn, duỗi người, lúc này mới nhớ tới Khương Vị.

“Vị Lai?” Nhạc San đứng dậy, gọi Khương Vị.

Đèn trong phòng khách vẫn sáng, nhưng không thấy Khương Vị đâu, phòng bếp, phòng ngủ, ngay cả toilet cũng trống trơn.

“Về nhà rồi à?” Nhạc San khẩn trương đi tìm điện thoại, định gọi cho anh, thì cửa phòng khách đã mở ra, Khương Vị mang theo đồ ăn đi vào.

Nhạc San lập tức vứt điện thoại xuống, đi ra đón Khương Vị: “Cơm tối hả? Cơm tối hả?” Cô giơ tay cầm lấy túi, cho lên mũi ngửi, “Ma lạt năng*?”

“Ừ.” Khương Vị để chìa khóa vào tủ, rồi thay dép lê, “Tớ hỏi cậu ăn món gì thì cậu hừ một tiếng, chắc là không để ý.”

“À, tớ rất nghiêm túc làm việc.” Nhạc San nói xong liền xông vào bếp, để đồ ăn ra bát, rồi gọi Khương Vị vào ăn cùng.

“Làm xong rồi à?” Khương Vị ngồi vào bàn, thuận miệng hỏi.

“Ừ, ừ.” Miệng Nhạc San ngậm một viên thịt, nói không rõ ràng, “Mới làm xong.”

“Nuốt hết đi rồi nói.”

Nhìn thấy Khương Vị nhướn mày, Nhạc San “Ờ” một tiếng, nuốt đồ trong miệng xuống, mới nói lại: “Mới làm xong.”

“Mai tớ nên mặc gì nhỉ? Để tóc xõa?” Nhạc San vừa ăn vừa hỏi, “Hay là buộc lên đẹp hơn?”

“Cần phải như vậy à?” Khương Vị nhìn cô, cảm thấy buồn cười.

“Đương nhiên rồi.” Nhạc San lại gắp một viên khác, “Đâu có giống trước đâu.”

“Chỗ nào không giống?” Khương Vị nhìn thấy Nhạc San cẩn thận gắp viên thịt tròn tròn, định lên tiếng nhắc cô.

“Tâm trạng với cả… A!” Cô cắn một miếng, nước canh nóng ở trong viên thịt bắn ra, làm cô phải há miệng hít không khí, mặt nhăn lại.

Khương Vị vội vàng đứng lên: “Để tớ xem?” Anh giơ tay ra chạm vào cằm Nhạc San, “Nhổ ra.”

Nhạc San lắc đầu, mắt đẫm nước, những vẫn cố ăn hết viên thịt: “Để tớ ăn nốt đã.” Cô nuốt xuống, rồi mới thè lưỡi hít hà.

Nhận lấy chén nước Khương Vị đưa, uống một ngụm, ngậm trong miệng một lát rồi mới nuốt.

“Cho tớ xem.” Bóp cằm Nhạc San, bắt cô há miệng.

“A —— “ Nhạc San ngoan ngoãn há miệng, cho anh nhìn, còn thè lưỡi nói, “Tớ quen rồi.”

“Tớ cũng quen rồi.” Khương Vị buông tay, nhớ ăn không nhớ đánh, lần nào ăn loại thịt viên này đều bị bỏng.

Nhạc San nhăn mũi, oán giận: “Loại thịt viên này rất phản nhân loại, sao không cho thịt vào trong mà nhất định phải làm thành vỏ chứ.” Cô cảm thán, không muốn thừa nhận, “Nhưng mà như vậy mới ngon.”

“…” Chính vì có người như cậu, mới có loại đồ ăn này đó.

Ăn cơm tối xong, Khương Vị chuẩn bị về nhà.

“Cậu chưa để đồ ăn cho Đại Mao sao?” Nhạc San truy hỏi.

“Tớ có để lại nước và thức ăn cho nó.”

Nhạc San lúc này mới ôm tay Khương Vị làm nũng: “Vậy sao cậu không ở cùng bạn gái cậu hả.” Cô tròn mắt, giả vờ nói, “Chẳng lẽ, tớ còn không bằng chó của cậu sao? Tớ cũng cần người làm bạn mà.”

“Cần bao nhiên?” Khương Vị trầm giọng hỏi.

“Cần giống Đại Mao.” Giọng Nhạc San thanh thúy, nói xong liền bật cười.

Khương Vị ôm lấy cô, Nhạc San người nhưng cũng không tránh ra: “Cậu mau đi về với Đại Mao đi, nhưng mà ngày mai phải đến đón tớ.”

“Tớ không đi nữa, tớ muốn ở lại.” Khương Vị cúi đầu hôn lên má Nhạc San, hơi thở thổi vào tai Nhạc San, làm cô thấy ngứa.

“Vậy cậu không đủ tư cách làm chủ rồi.” Nhạc San vừa trốn không cho Khương Vị hôn, vừa cười nói.

“Tớ có đủ tư cách với cậu không?” Khương Vị dừng lại, nhìn Nhạc San.

Bình luận

Truyện đang đọc