Nhớ tôi nằm trên giường Kì Băng ôm mấy quyển album hình lúc nhỏ, lúc chúng tôi cùng ở bên nhau, lúc tôi buồn nhất Kì Băng sẽ lẳng lặng ngồi cạnh tôi không lên tiếng mặc cho tôi gào thét.
Mỗi lần tôi thét, tiếng thét liền vọng về từ những khe núi lúc đó cả hai chúng tôi sẽ lăn ra cười. Thực chất Kì Băng vốn rất vui vẻ, tôi và bạn ấy rất hay nói móc nhau như thế rất vui, anh Hàn Nhuận cũng dần học cách nói chuyện của chúng tôi.
Tôi nhớ mình nằm ở đó rất lâu rồi hét dữ dội, nước mắt tôi trực trào....
Trước mặt bao nhiêu người, con gái của một tay súng chuyên nghiệp đã chẳng làm nên tích sự gì lại còn bị thương
Lòng tự trọng tôi không cao như vậy đâu, tôi thất bại hơn cả chục lần trước bàn dân thiên hạ cũng chẳng đỏ mặt tía tai hay tự ái gì đâu.
Tôi chỉ tức là tại sao....rõ ràng quả bòng đó dễ như vậy mà tôi lại bắn không trúng. Tôi có cảm giác....chỉ cần cầm chắc súng tôi sẽ biết mục tiêu sẽ nằm trong tay tôi lúc nào và ra sao.....nhưng sao tôi lại không làm được.
Còn nhớ lúc tôi quay ra thì Hàn Nhuận vẫn đứng đó....anh nhìn đôi mắt đỏ hoe vẫn còn chưa khô của tôi....anh có đưa tay giúp tôi lau đi nhưng tôi đã né.
Tôi nhiều lần nghe anh nói chuyện điện thoại với Kì Băng mỗi khi lúc rảnh rổi thường là buổi tối. những lúc đó chỉ là tôi vô tình........
- Phải ngủ rồi
- Không sao bác sĩ bảo mai sẽ có thể đi lại.
- Vừa ăn trưa xong giờ đang ngồi vẽ vời gì đó
.............................
Tôi nghe thấy anh nói với Kì Băng lòng tôi vừa vui vừa buồn, Kì Băng tối với tôi rất rất tốt với tôi. Nếu bạn ấy biết sau này tôi đi Mỹ, London hay Tokyo chắc bạn ấy sẽ thuê hẳn vệ sĩ cho tôi. Còn anh, Hàn Nhuận, tôi cứ ngỡ anh đã xem tôi như em gái rồi chứ, nhưng không, anh chỉ làm vì trách nhiệm. Tôi không nghĩ gì nhiều chỉ muốn anh xem tôi như em gái thật lòng quan tâm đến tôi.
Khi tôi biết anh như thế tôi cũng chã trách gì chỉ đơn giản anh không thực sự quan tâm tôi.
Vì thế lúc nào tôi cũng khuyên anh chọn Kì Băng, tôi không thích thú gì sự quan tâm của anh nhưng chúng tôi quen nhau từ nhỏ, nhìn tôi và Kì Băng cùng lớn lên như thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội làm em gái anh.
Nhiều ngày sau đó tôi và Hàn Nhuận cách xa nhau ra, ai trong tòa thành cũng thắc mắc, nhưng chã ai dám đá động.
Chĩ tôi tránh né anh nhưng anh vẫn như trước quan tâm chăm sóc cho tôi.
Tôi không tiếp tục học đua xe với anh và ba nữa
Tôi không ăn cơm ở nhà ăn như trước nữa
Tôi không đưa anh xem những bản thiết kế của tôi hay cho anh xem khẩu súng tôi mới ráp nữa
Thói quen trước kia tôi đều thay đổi hết, nó không làm đảo lộn cuộc sống tôi.......chỉ có lúc tôi cảm thấy không thú vị lắm.
Nhờ những lúc đó tôi đã phát hiện nóc tòa thành là nơi tôi muốn đến nhất, gió trên cao rất mạnh vì tòa thành nằm ở trên núi, dưới vực là biển lớn dưới núi là rừng cây cao ngất.
Khi gió chiều thổi mạnh tôi lại buộc bong bóng vào góc sân, gió lớn làm bong bóng ngã nhiều phía nhiều góc độ. Tôi vẫn kiên trì tập luyện từng ngày.
- Gì vậy Băng Băng tớ đang ở nơi nhiều gió cậu nghe tớ nói chứ?
- Tớ nghe rồi. Tớ có phải xài thiết bị kém chất lượng đâu
- Câu gọi tớ có gì không?
- Dì Huyền nói cậu không ổn, lại bị chú Nam mắng hay lại bị thương ở đâu?
- Cậu đừng nghe mẹ tớ bà ấy áp lực quá nên nghĩ tớ cũng vậy đấy
- Nói thật đi dì Huyền bảo cậu với Hàn Nhuận cả tháng không nói chuyện với nhau còn gì
- Tớ không muốn nói nhiều. Anh ấy coi tớ là người dưng thì tớ coi anh ấy là người không quen biết
- Không phải chứ anh ấy vẫn quan tâm cậu dữ lắm mà
- Chơi tôi à tiểu thư?! Cậu bảo anh ấy lo cho tớ anh ấy có giả ngu giả đần cũng phải nghe cậu thôi
- Cậu điên à!? Tớ chã rảnh rang gì mà làm mấy chuyện dư thừa vậy đâu
- Thế à!?
- Tớ chỉ tiện hỏi thăm cậu mỗi buổi tối hay lúc có thời gian thôi. Tớ biết anh ấy chăm sóc cho cậu nhiệt tình nên tớ cũng bớt lo
- Ừ
- Thôi chào nhé! Đừng như thế Mạc Mạc nhà tớ vui vẻ, hoạt bát lắm mà
- Ừ tớ biết rồi.
Lúc đó tôi ngừng tập bắn định tìm Hàn Nhuận để xin lỗi thì tôi nhận được nhiệm vụ mới, nhiệm vụ lần đó khá dễ, đó là nhiệm vụ dễ nhất tôi từng nhận.
Lại một đánh giá chủ quan từ tôi, tôi đã nhận nhiệm vụ đó và cứ nghĩ nó dễ
Tôi chỉ việc ám sát một người trong bữa tiệc của hắn, hắn là một đại gia giàu có rất có địa vị trên thương trường. Quanh hắn cũng có những vệ sĩ tay mơ như những người khác. Tôi quen với mấy việc giết người "sợ máu chưa thành sông" thế này rồi. Với kĩ thuật của tôi chỉ một phát súng là đủ.
Hôm đó tôi mặc chiếc đầm dạ hội dài màu xanh biển đậm, súng tôi vắt bên đùi trong làn váy. Tôi đeo chiếc mặt nạ dạ hội màu đen, nó che khuất nữa phần mặt tôi, tôi buộc tóc sang một bên để nó vắt lên vai.
Lúc mọi người di chuyển trên sàn nhảy tôi đứng sau bức màn sân khấu và...........
Bằn!
Tiếng hét thất thanh, hội người hổn loại cả lên, mục tiêu của tôi nằm dưới sàn, từ lòng ngực hắn chất lỏng màu đỏ chảy ra như vỡ đê.
Tôi biết bộ áo vest phần nào làm giảm khả năng đạn xuyên tim nên tôi đã dùng đạn mũi nhọn hơn một chút, nhỏ hơn một chút thế là....bằn.....chuẩn xác.
Tôi rất nhanh rời khỏi khu vực đó, mấy tên vệ sĩ như " gà mắc tóc" quýnh cả lên. Tôi nghĩ chúng nên đến tìm ba mẹ tôi học một khóa, đúng là chọc cho tôi không cười không được.
Nhưng tôi đã khinh địch.....và tôi đã trả giá vì điều đó.
Lúc tôi ra đến boong tàu phía sau có một đám người áo đen đuổi theo tôi, lúc đó tôi mới biết, từ khi bước lên thuyền cho đến lúc rút súng tôi đã bị camera ghi hình.
Tôi là đồ ngốc ngốc hơn chữ ngốc.
Trước giờ tôi chưa bao giờ lơ là cảnh giác mấy vụ camera hay thiết bị nghe lén vậy mà.....chết tiệt.
Tôi đứng bên boong tàu, sóng ào ạt, gió thổi từng cơn, đây có gọi là đường cùng không nhỉ?
Trung tâm là tôi hai bên vây kín người ai nấy đều có súng, chúng tiến ngày càng gần tôi, lúc trước tôi có thể bắn hết đạn mà nhảy từ lầu 5 xuống bất chấp tấm kính dày.
Bây giờ thì đừng đùa với tôi chứ? Nếu hết đạn tôi không dám nhảy đâu.....tôi không biết bơi. Lần trước có Hàn Nhuận đỡ thì may ra, lần này nều tôi nhảy lỡ làm mồi cho cá thì thế nào?