CÓ PHẢI ANH MUỐN QUỴT NỢ

Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Thịnh Thi Mông, Thịnh Nịnh trực tiếp chuyển sang chế độ loa ngoài.
 
Thịnh Thi Mông cũng nghe thấy câu hỏi có bạn trai hay không, hơn nữa còn vui vẻ nghĩ đã thành công rồi.
 
Vì vậy cách cái điện thoại, Thịnh Thi Mông đột nhiên nhìn Thịnh Nịnh nở nụ cười ngây ngốc mà xấu xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dùng khẩu hình miệng nói.
 
"Phim thần tượng!! Còn giống phim thần tượng hơn cả em nữa!! Chị! Trâu bò!"
 
Sau đó, câu tiếp theo của Ôn Diễn đã ném thực tế lạnh lùng về lại cho Thịnh Thi Mông.
 
Ngược lại, người chị thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở miệng cảnh cáo: "Em bớt xem phim thần tượng đi."
 
Tại sao sau khi gặp Ôn Diễn, một tình tiết trong thần tượng khắc sâu trong trí nhớ lại phát triển theo một hướng khác vậy?
 
Thịnh Thi Mông bị hiện thực đánh vào mặt, thất hồn lạc phách gật đầu: "Ừm."
 
Thịnh Nịnh thấy sắc mặt của Thịnh Thi Mông thay đổi từ cực kỳ vui vẻ thành cực kỳ mất mát, cảm thấy không thể để cho em ấy nghe tiếp nữa, vì vậy cô tắt loa ngoài, rồi nói với người trong điện thoại: "Cảm ơn lời đề nghị của ngài, có điều vẫn là bỏ đi, tôi tự có cách của mình. Nhưng mà- "
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Diễn ừ một tiếng.
 
Cô hắng giọng ho một tiếng nói: "Không có lợi ích thích hợp thì tôi sẽ không làm."
 
"Giảm giá cho cô."
 
“Nếu việc giả giá khả thi thì ngay từ đầu tôi đã không nói chuyện căn nhà với ngài rồi.” Thịnh Nịnh cảm thấy cô quá cố chấp khi nói lời này, lại giải thích thêm một câu: “Tôi không muốn lấy cuộc sống của mình ra làm trò đùa. Tìm một người đàn ông không quen biết để kết hôn, quá mạo hiểm."
 
Nói cô tìm một người đàn ông kết hôn đổi lấy nhà, ai mà biết cô sẽ gặp phải yêu quái phương nào, vẫn là bỏ đi.
 
Cô quá rõ đàn ông có đức tính gì. Lấy người tiêu cực tiêu biểu nhất xung quanh cô, bố cô Thịnh Khải Minh làm ví dụ. Khi có tình cảm thì sẽ vào vai một người chồng tốt một người bố hiền. Mà sau khi quay đầu gặp tình yêu đích thực, ông ta sẽ trở mặt không quen người. Đàn ông á, chỉ cần tính xem ai tuyệt tình hơn ai mà thôi.
 
Căn nhà kia là thứ mà cô ngày đêm mong nhớ, cô tuyệt đối không bao giờ làm chuyện mạo hiểm, chia sẻ cho một người như vậy.
 
Có thể Ôn Diễn sẽ cảm thấy cô đầu cơ trục lợi nhưng không sao cả, cô không trông mong anh hiểu cô.

 
Cô sắp tốt nghiệp rồi, sắp phải chuyển ra khỏi ký túc xá có giá thuê chỉ hơn một nghìn tệ một năm, cô vừa mong chờ vừa lo lắng.
 
Đám con cưng của  bố mẹ ra trường, một số ít vẫn còn ánh sáng chói lọi, còn phần lớn sự xuất sắc đều bị nhuộm đen trở nên tầm thường, ý chí tiến thủ lụi tàn, trở thành bèo lục bình trôi dạt trong thành phố, lo lắng tiền lương, cuộc sống, nhà cửa, và đủ vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống.
 
Thịnh Nịnh cũng có hai luồng thái cực đối lập nhau đối với tương lai của bản thân mình. Suy nghĩ tích cực nhất là để cô có thể thúc giục bản thân không được lười biếng trễ nãi. Cô cũng bi quan dự đoán trước kết quả tồi tệ nhất trong cuộc sống của mình, khiến cho hy vọng của cô trong tương lai sẽ tệ đến mức thấp nhất. Cho dù sau này có vất vả cực khổ thì tâm lý cũng không quá tồi tệ, cũng không cảm thấy cuộc sống quá chật vật.
 
Nhưng để nhà tư bản hiểu được chấp niệm của cô về “căn nhà”, để cho anh hiểu được có một căn nhà chỉ thuộc về mình thì sẽ không phải lo lắng sợ hãi gặp phải chuyện chủ nhà hay người trung gian này nọ gì đó, không cần phải tính toán chi li xem tiền đất, tiền điện nước có phù hợp hay không, càng không cần phải dày công tính toán thời gian đi làm bị vắt kiệt sức ra sao. Thoải mái nhưng tuyệt đối là giấc mơ hão huyền.
 
Vì vậy khi lời nói vừa ra khỏi miệng, Thịnh Nịnh cảm thấy giao dịch giữa cô và Ôn Diễn có khả năng bị ngâm nước lạnh rồi.
 
Ngâm nước lạnh thì ngâm nước lạnh, làm gì có miếng bánh nào rơi từ trên trời xuống chứ.
 
Liên tiếp lời đề nghị đưa ra bị từ chối. Hiển nhiên người đàn ông không có kiên nhẫn lãng phí thời gian với cô, thuận miệng nói mấy câu liên lạc sau thì trực tiếp cúp máy.
 
Thịnh Nịnh: "Thất bại rồi."
 
Vẻ mặt Thịnh Thi Mông không tin: "Thất bại? Tại sao?"
 
Thịnh Nịnh vô vọng nói: "Không có tư cách mua nhà."
 
Sắc mặt Thịnh Thi Mông đông cứng lại, thật sự không nghĩ đến khả năng chuyện này thất bại, hơn nữa không phải là nhà tư bản giáng một đòn lên người chị gái mà là chính sách nhà nước.
 
".... Vậy thì em bắt tay với chị cũng quá không xứng đáng."
 
Thịnh Thi Mông gãi mặt, đúng lúc điện thoại của cô ấy reo lên.
 
“Ôn Chinh gọi.” Cô ấy nói nhỏ.
 
Thịnh Nịnh: "Nghe đi."
 
Thịnh Thi Mông bấm nghe. Thịnh Nịnh có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo ý cười : "Bé yêu, em đang ở đâu?"
 
Mặc dù trong ký túc xá đã bật hệ thống sưởi, nhưng đột nhiên Thịnh Nịnh lại rùng mình.
 
Giọng điệu quá tởm.

 
Sau đó, cô nghe thấy giọng Thịnh Thi Mông mềm mại như có thể vắt được ra nước: "Em ở chỗ chị gái của em. Cục cưng, anh có nhớ em không?"
 
Thịnh Nịnh: "..."
 
Được rồi, được rồi, hai người đều là bé yêu cục cưng, chỉ có tôi là nữ phụ độc ác.
 
Có thể là gương mặt buồn nôn của Thịnh Nịnh đã kích thích Thịnh Thi Mông, Thịnh Thi Mông cười khan hai tiếng, tự giác đi ra ngoài, tiếp tục trò chuyện với bạn trai.
 
Cô không rõ cảm giác hiện tại của mình là gì, đột nhiên Thịnh Nịnh cảm thấy đau đầu. Vốn cho rằng chỉ cần đảm nhận kịch bản của vai phụ phản diện ác độc thì sẽ may mắn có được căn nhà. Sau khi tốt nghiệp không cần phải làm một con chim Yến trôi nổi, nhanh chóng thực hiện được ước muốn. Kết quả là bị một cái tư cách mua nhà quấy nhiễu.
 
Bị hiện thực dội một gáo nước lạnh khiến cô không ngủ được nên dứt khoát ngồi dậy, bật máy tính lên thì thấy đơn kiện "Chưa đọc" trong hộp thư đến.
 
Hai lần đả kích.
 
Thật là khốn nạn.
 
-
 
Mấy ngày sau, bởi vì thời tiết lạnh đột ngột, thậm chí còn có những hạt băng tuyết từ trên trời rơi xuống, cơ thể kiệt sức cộng thêm tinh thần mệt mỏi khiến Thịnh Nịnh bị cảm lạnh, không thể đến lớp.
 
Ngủ trong ký túc xá mấy ngày, cuối cùng cũng khỏe lại.
 
Ngày hôm đó trong lớp có một cuộc họp, vốn dĩ là Qúy Vũ Hàm định nói xin nghỉ giúp cô nhưng Thịnh Nịnh cảm thấy lớp của bọn họ cộng lại chỉ có mấy người, một người không đến thì nhìn rất chướng mắt cho nên cô vẫn quyết định đi.
 
Cô quấn chiếc khăn quàng cổ dày quanh cổ mấy vòng mới yên tâm ra cửa.
 
Khi đến tòa nhà dạy học, cô không vội đi vào, vốn muốn đợi Qúy Vũ Hàm đi từ thư viện qua rồi vào cùng nhau thì cô lại đụng phải Đới Doanh Doanh.
 
Đới Xuân Minh là thầy hướng dẫn của cô, cô có ghét thì cũng phải đối mặt nhưng Đới Doanh Doanh thì khác. Sau vụ quyền tác giả, cô coi như không quen biết con người này.
 
Cô bọc người kín như vậy, mà Đới Doanh Doanh vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra cô.
 
Đi từ xa đã gọi lớn một tiếng đàn chị, Thịnh Nịnh giả vờ không nghe thấy.

 
Sau đó người này còn không biết xấu hổ, xông tới.
 
Lại bày đặt xấu hổ hỏi: "Đàn chị, chị còn giận em nữa sao?"
 
Một nửa gương mặt của Thịnh Nịnh bị vùi trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ có đôi mắt truyền cảm xúc, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
 
Rõ ràng đó là một khuôn mặt trắng nõn mềm mại vô hại nhưng bây giờ lại cho người ta một cảm giác như thanh đao băng vậy.
 
Đới Doanh Doanh chột dạ né tránh ánh mắt của Thịnh Nịnh, nghiêm túc cúi đầu, giọng điệu thành khẩn: "Em xin lỗi. Em thực sự không biết chú của em sẽ làm như vậy. Chú nói sẽ trả hết tiền thù lao cho chị nhưng mà em cảm thấy như vậy vẫn không đủ cho nên em nghĩ, chỉ cần đàn chị nói ra muốn gì, em cũng đồng ý hết."
 
"Thật không?" Thịnh Nịnh hỏi: "Vậy cô để tôi tát một cái, tôi sẽ tha thứ cho cô. Thế nào?"
 
Nói xong cô đưa tay lên, tư thế muốn tát.
 
Đới Doanh Doanh lùi lại mấy bước theo bản năng.
 
Thịnh Nịnh cười chế nhạo, thu tay lại.
 
Đới Doanh Doanh lúng túng cười cười, ân cần nhắc nhở: "Đàn chị, chị đừng kích động. Nếu bị người khác nhìn thấy chị đánh em, lỡ như để người ta hiểu lầm em, sẽ ảnh hưởng không tốt đến chị."
 
Thịnh Nịnh bỏ qua "lòng tốt" của cô ta, hỏi lại: "Có quyền dịch giả, offer sẽ ổn nhỉ, đúng không?"
 
Đới Doanh Doanh phủ nhận ngay lập tức: "Em không..."
 
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, trông rất đáng thương, không biết là xấu hổ hay tức giận, bộ dạng sắp khóc đến nơi.
 
Thịnh Thi Mông cũng biết làm vẻ mặt này nhưng em ấy chỉ làm vậy với đàn ông, lần nào cũng thành công.
 
"Vậy cô có dám nói lúc cô nhìn thấy những lời khen ở trên mạng nói cô mới học Đại học năm bốn mà đã một mình dịch ra một tập thơ có độ khó cao thì trong lòng cô cảm thấy không may mắn một chút nào khi đoạt được quyền dịch giả của tôi không?"
 
Đới Doanh Doanh có cảm thấy áy náy vì đã ăn cắp quyền dịch giả của Thịnh Nịnh không? Đương nhiên là không rồi.
 
Nhưng làm sao cảm giác tội lỗi đó có thể so sánh với sự hư vinh và thỏa mãn mà chuyện này mang lại cho cô ta được.
 
Vì vậy, vừa nói xin lỗi để giảm cảm giác tội lỗi trong lòng, vừa tiếp tục chiếm quyền dịch giả của Thịnh Nịnh.
 
Thịnh Nịnh lại cười khẽ: "Người xấu có làm thì cũng làm rồi, đừng giả vờ nữa, giả vờ càng lộ ra sự kinh tởm của cô mà thôi."
 
Bị nói trúng tim đen, Đới Doanh Doanh tái cả mặt.
 
Thời tiết quá lạnh, đứng bên ngoài lâu như vậy, Thịnh Nịnh không muốn lại bị cảm nữa, vừa định đi, lại có người gọi tên cô.

 
"Thịnh Nịnh."
 
Cô và Đới Doanh Doanh đang đứng ở lối vào của tòa nhà dạy học. Một chiếc ô tô đậu bên cây ngô đồng bên đường đối diện, cửa kính phía sau xe hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông ngồi trong xe.
 
Anh mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, lạnh lùng như muốn hòa tan vào bóng tối băng giá trong xe.
 
Có tiền lại có quyền thật tốt, xe riêng cũng có thể thoải mái lái vào khuôn viên trường của bọn họ.
 
Đới Doanh Doanh cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, không xác định lắm, nói: "Á, ngài không phải là..."
 
Vừa mới mở miệng, người đàn ông lại mở miệng.
 
"Đến đây, lên xe."
 
Đúng lúc Thịnh Nịnh không muốn lãng phí thời gian với Đới Doanh Doanh, lập tức bỏ rơi cô ta rồi đi về phía chiếc xe.
 
Chưa tới một phút đồng hồ, Đới Doanh Doanh nhìn thấy chiếc xe đen phóng đi rồi biến mất.
 
Phục hồi lại tinh thần, cô ta không chút nghĩ ngợi, lập tức chạy về hướng tòa nhà dạy học. Đi đến nơi, không kịp đợi gõ cửa đã xông thẳng vào văn phòng của Đới Xuân Minh.
 
"Chú!"
 
Đới Xuân Minh bị giật mình, trách mắng: "Cháu sao vậy? Ầm ĩ lên vậy."
 
“Cháu vừa mới gặp Thịnh Nịnh trên đường.” Đới Doanh Doanh nói rất nhanh, trong lòng vừa hốt hoảng vừa lo lắng: “Cháu còn nhìn thấy tổng giám đốc Ôn. Thịnh Nịnh lên xe của ngài ấy. Chú nói xem có phải cô ta nhờ tổng giám đốc Ôn giúp cô ta lấy lại quyền dịch giả không? Nếu như chuyện này bị phát hiện, cháu vẫn có thể cầm được offer đi ra nước ngoài chứ?"
 
Đới Xuân Minh siết chặt tay cầm bút, đúng lúc này điện thoại trên bàn rung lên hai lần.
 
Đây là một nhóm lớp thông dịch hội nghị, là nhóm có cả giáo viên và sinh viên.
 
Trước khi bí thư đoàn nói vào trong nhóm thì người phụ trách phải tập hợp mọi người lại trước.
 
Thịnh Nịnh: "@Bí thư đoàn"
 
Thịnh Nịnh: "Xin lỗi, em xin nghỉ phép, em tạm thời có việc riêng cần giải quyết."
 
Đới Xuân Minh hoảng sợ.
 
Cô đang giải quyết việc riêng với tổng giám đốc Ôn sao?

 


Bình luận

Truyện đang đọc