CỐ PHU NHÂN EM TRỐN KHÔNG THOÁT

- Tĩnh Tĩnh... Anh không thể quên được em, anh thật sự nhớ em

- nhớ?

Cô khinh miệt, nhếch môi nhìn Mạc Thiếu Khanh:

- Anh - Rể, xin hãy buông tay. " Chị " Giai Ninh là đang ở nhà đợi anh đó

Hai từ " Anh rể " thốt ra từ trong miệng cô đột nhiên lại khiến trái tim Mạc Thiếu Khanh đau thắt lại, cô thật vô tình, lại lạnh lùng nói ra những từ như thế với mình. Cô dùng lực, dứt khoát vùng tay khỏi tay anh ta

- Tĩnh Tĩnh, em lại có thể nói ra những lời như thế ư? Anh rể? Lẽ nào em thật sự đã quên anh

- phải! Tôi đã quên anh rồi, quên từ rất lâu rồi. Từ ngày hôm đó trở đi, tôi đã đánh mất niềm hy vọng từ anh...

- anh không tin! Hôm đó, không phải là em đã khóc khi nhớ về quá khứ ư?! Không phải lúc cha anh tuyên bố ngày đại hôn giữa anh và Giai Ninh, em đã đứng dưới khán đài nhìn anh vô cùng luyến tiếc và đau đớn ư?!

- anh đã nhìn thấy lúc đó rồi ư? Phải thì sao, nhưng bây giờ tôi đã không còn cảm giác đó nữa rồi. Hơn nữa, anh bảo mình không quên được tôi, nhớ tôi ư?! Vậy những gì anh gây ra cho tôi là gì? Làm tổn thương tôi đấy mới gọi là yêu cơ à?!

- ...

- đừng có mà lừa dối bản thân nữa! Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?! Lẽ nào khi tối hôm đó Cố Duật Hành tức giận đã làm gì với các người để rồi hôm nay anh đến là nhờ tôi nói giúp với anh ấy ư?!

- không phải như thế... Từ lúc đầu đã không quên được em nhưng anh lại luôn tự nhủ rằng anh không thể quay lại được với em nữa, không thể yêu em được như trước bởi vì bên cạnh anh đã có Giai Ninh... Lúc nghe thấy Cố Duật Hành tuyên bố em là vợ anh ta ở trước mặt mọi người, anh lúc đó đã không kiềm chế được bản thân nữa, anh đột nhiên lại tức giận, lại sinh ghen tuông nhưng hoàn toàn không thể làm được gì

- anh nói những lời đó với tôi làm gì?

- anh... Tĩnh Tĩnh, anh thật sự không thể quên được em. Anh không thể tự mình lừa dối bản thân được nữa, anh yêu em

- ... Vậy còn Lâm Giai Ninh, anh để cô ta ở đâu đây?!

- hiện tại anh thật sự không biết phải làm gì với cô ấy cả... Anh cũng không thể buông bỏ trách nhiệm được

- vì vậy anh đến tìm tôi để nói những lời này chính là muốn tôi quay lại với anh? Mặc dù anh đã là người có vợ rồi!

Cô tức giận gằn giọng nói, Mạc Thiếu Khanh lại có chút khó xử nhưng anh ta thật không thể buông tay cô để cô ở bên người đàn ông khác

- Tĩnh Tĩnh, hãy quay lại với anh. Ba năm nữa anh sẽ cùng Giai Ninh ly hôn sau đó lấy em về

- ly hôn cô ta? Cô ta sẽ có con của anh. Anh lý nào lại nhẫn tâm bỏ họ ư?! Đứa nhỏ không thể không có cha

- vậy còn em thì sao? Anh yêu em, ba năm nữa anh nhất định sẽ ly hôn. Em yên tâm đi, anh sẽ cung cấp tiền cho hai mẹ con cô ấy mà

- " Mạc Thiếu Khanh, tại sao anh lại có thể như vậy được chứ?!... Tôi thật sự đã nhìn nhầm anh rồi, năm đó có phải là lựa chọn đến với anh là một sai lầm? "

- năm đó anh vốn không muốn phản bội em Tĩnh Tĩnh... Anh đã chờ em rất lâu, nhưng thật không ngờ lúc đó anh lại bị Lâm Giai Ninh mê hoặc, sau đó lại lên giường với cô ta, anh không muốn em cùng người đàn ông khác... Quay lại với anh, ở bên cạnh anh. Em muốn thứ gì anh đều có thể cho em Tĩnh Tĩnh

Cô tức giận, cắn chặt môi

- Mạc tổng là người đã có vợ, đừng tùy tiện nói bừa như thế không tốt đâu. Sẽ mang tai tiếng đấy

- anh không sợ bị người khác nói, chỉ cần ở bên cạnh em, anh...

- anh không quan tâm nhưng tôi thì có! Lẽ nào anh muốn tôi làm tiểu tam ư?! Anh muốn tôi bị người khác nói rằng tôi chính là kẻ thứ ba chen ngang hạnh phúc của anh và vợ anh? Xin lỗi Lâm Tĩnh tôi không hèn hạ đến mức như thế

- Tĩnh Tĩnh

- cho dù anh bị mê hoặc hay thật sự là đổi lòng tôi không quan tâm, chính anh là người ngày xưa vứt bỏ tôi đến với Lâm Giai Ninh, anh đã bỏ mặc tôi sống chết như thế nào. Ba lần bốn lượt nhìn thấy tôi đều chán ghét mắng mỏ tôi!

- ...

- tôi đã không còn tình cảm với anh nữa rồi. Càng lại không thích nữa thể loại đàn ông như anh đã có vợ còn ra ngoài ăn vụn

Cô lạnh lùng nhìn Mạc Thiếu Khanh nói, Tô Hoan và Bạch Phi đứng một bên nhìn thấy

- chà, vị hôn thê à. Bạn em cũng thật là có cá tính đi

- câm miệng lại và buông tôi ra!

- Tĩnh Tĩnh, chờ đã anh...

- Anh - Rể, anh nghe không hiểu tôi nói gì ư?! Tôi là người đã có chồng rồi! Anh ấy lại vô cùng yêu thương tôi

Mạc Thiếu Khanh nghe cô nhắc đến Cố Duật Hành liền khó chịu nhíu mày hỏi:

- ý em là Cố Duật Hành ư?!

- phải đó! Tháng sau chúng tôi kết hôn, đến lúc đó " anh rể " và " chị " nhớ đến dự của chúng tôi

- kết hôn ư?! Rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào? Vì sao em lại đến với anh ta. Anh không cho phép em và người đàn ông khác đến với nhau!

Mạc Thiếu Khanh nổi máu ghen lại bắt lấy cánh tay cô giữ lại...

- có cho phép hay không cũng không đến lượt cậu quyết định!

Người đàn ông nào đó xuất hiện lại nhanh chóng đưa chân đạp mạnh vào bụng Mạc Thiếu Khanh khiến anh ta đau đớn ngã khụy xuống ôm bụng mình. Cô được vòng tay quen thuộc nào đó giữ cố định vào lòng, hương thơm bạc hà nam tính xộc thẳng lên mũi cô. Cô ngước gương mặt xinh đẹp lên thì nhìn thấy anh, lông mày đẹp của anh nhíu mày lại vì tức giận

- Duật Hành...

- hơ, Cố tổng

- Cố Duật Hành ư?!

Bạch Phi và Tô Hoan ngạc nhiên nhìn anh, Đông Hoa lại đột ngột xuất hiện. Dùng lực kéo Tô Hoan về phía mình ôm, Bạch Phi nhất thời không kịp phản ứng lại để mất cô gái ở trong lòng. Anh ta tức giận nhìn Đông Hoa

- mày là thằng nào?! Lại dám dành cô ấy với tao?

- " tổng...tổng giám đốc Đông? "

- không muốn bị đau giống như tên khốn kia thì mau cút đi nhanh!

Bạch Phi nhất thời bị Đông Hoa dọa cho sợ lại cùng người của mình bỏ đi, Tô Hoan ngước mặt lên nhìn Đông Hoa

- tổng giám đốc Đông...cảm ơn anh

- ...

- khụ khụ... Cố Duật Hành?!

Mạc Thiếu Khanh khó khăn đứng dậy, người đi bên cạnh anh ta cũng đỡ anh đứng dậy. Bọn họ không ai dám động đến Cố Duật Hành, chủ nhân cũng lại không bảo gì

- Mạc Thiếu Khanh ba lần bốn lượt lại cứ quấn chặt đến vợ của Cố Duật Hành này, có phải là muốn chết hay không?!

- vợ ư?! Anh và cô ấy vốn không thể đến được với nhau

- ồ? Chúng tôi không đến được với nhau lẽ nào lại để cô ấy cùng với tên cặn bã như cậu ư?!

- khụ...

- thứ cặn bã như cậu không đáng để có được cô ấy. Chính cậu ngay từ đầu đã vứt bỏ cô ấy vậy mà bây giờ lại còn muốn cô ấy nối lại tình xưa? Mạc Thiếu Khanh, trước kia để vợ tôi gặp được cậu quả nhiên chính là một sai lầm lớn!

- như vậy thì đã sao? Anh thì cho cô ấy được những gì? Yêu cô ấy được bao nhiêu và biết những gì về cô ấy?!

Cố Duật Hành nhếch môi cười

- dĩ nhiên. Tất cả những gì tôi biết còn nhiều hơn cậu, cho cô ấy những thứ tốt hơn là những món đồ rẻ tiền của cậu đưa cho

- anh!

- sao nào? Vậy còn cậu? Cậu làm được gì cho cô ấy...ngoài việc cậu ngoại tình và phản bội cô ấy đây... Mạc tổng

- " là đang ghen sao? "

- tôi cảnh cáo cậu lần cuối. Tránh xa người phụ nữ của tôi ra, đừng bao giờ lại gần hay thậm chí là có bất kỳ ý định nào với vợ tôi. Các người đã không còn bất cứ quan hệ nào với nhau nữa rồi! Cậu đã là tình cũ của cô ấy, bây giờ tôi mới là hiện tại và là chồng của cô ấy

Cố Duật Hành kiêu ngạo ôm cô đi, đi ngang qua Mạc Thiếu Khanh còn không quên thì thầm một điều cho anh ta nghe

- không ngại nói cho cậu nghe điều này... Tĩnh Tĩnh sắp mang thai con của tôi rồi

Mạc Thiếu Khanh kinh hãi khi nghe Cố Duật Hành nói như thế, Cố Duật Hành nhếch môi cười sau đó ôm cô rời đi. Đông Hoa lại phụ trách đưa Tô Hoan về nhà

Trên xe của Đông Hoa đột nhiên lại có bầu không khí yên tĩnh này, điều này lại khiến Tô Hoan khó chịu. Tô Hoan lấy hết can đảm:

- tổng giám đốc.... Cảm ơn anh vừa nãy đã giúp em

- em đã nói câu này lần thứ hai rồi

Đông Hoa điềm tĩnh nói, tay lại bẻ tay lái rẽ phải, ánh mắt vẫn tập trung lái xe. Nghe anh nói như thế Tô Hoan ngại đỏ mặt lại cúi đầu cắn môi không nói gì

- " mình đang nói gì thế này... Thật ngốc lại nói lời cảm ơn này lần thứ hai với anh ấy!... Cơ mà, cảm giác thật khó chịu, anh ấy lại không thèm đếm xỉa đến mình "

Vừa nghĩ, Tô Hoan lại đưa mắt liếc trộm Đông Hoa đang chuyên tâm lái xe kia

- " dáng vẻ tập trung lái xe của anh ấy cũng thật đẹp trai quá đi... Chỉ là, mình cảm thấy anh ấy rất hòa đồng, thân thiện. Cho đến khi gặp mình lại tỏ thái độ thờ ơ kia... Thật đau "

Tô Hoan nắm chặt lấy vạt váy của mình

- " người đàn ông này từ lúc xuất hiện đã làm mình thần hồn điên đảo, lại không thể quên được anh ấy... Tô Hoan, tỉnh lại đi. Đừng như thế nữa, nếu còn không thể buông tay, sau này e rằng khó mà có thể dứt được người đàn ông này "

Tô Hoan khẽ cắn môi nhẫn nhịn, cô ấy lại đang khó khăn vật lộn với chính trái tim mình. Không thể được... Hãy quên người đàn ông này. Càng lún sâu vào càng khó có thể dứt được, hơn nữa sẽ khiến cho bản thân mình thêm đau khổ

Đông Hoa liếc mắt nhìn trộm sang Tô Hoan, người phụ nữ này thật sự không biết thương tiếc bản thân mình ư? Lại làm đau bản thân thế kia?

- ...

...

Tảng băng lạnh Cố Duật Hành vẫn không thèm để ý đến cô, chỉ chuyên tâm vào lái xe. Người nào đó ngồi bên cạnh khó chịu khi anh cứ luôn im lặng trên suốt quãng đường dài thế kia

- Duật Hành

- ...

- anh giận sao?

- ...

Người đàn ông kiêu ngạo đáng ghét kia vẫn nhất quyết không mở miệng là không mở miệng nói chuyện với cô. Cứ im lặng lái xe như thế

- " mình có làm gì đâu chứ? Hay là vẫn còn đang ghen với " tình cũ " ư? "

Cô miễn cưỡng đành mở miệng:

- ông xã ~ nói chuyện với em đi. Sao anh cứ im lặng mãi như thế chứ

Cố Duật Hành nhất thời bị cô mở miệng kêu hai chữ " Ông xã " ngọt ngào thốt ra lại không kiềm lòng được, chịu thua mở miệng

- chuyện gì?

- anh giận em sao?

- em nói thử xem?

- sau khi ăn cơm cùng Hoan Hoan xong tụi em có đi về, nhưng không may lại gặp phải Mạc Thiếu Khanh

- ...

- em cũng có cùng Hoan Hoan lập tức bỏ đi nhưng anh ta lại giữ em lại một mực lại không buông tay

- ...

- anh à, em thật sự không có gì với anh ta cả. Em cũng đã không còn tình cảm với anh ta nữa rồi

- ...

- anh ghen sao?...

- ------------------

- Hết Chap 64

❤❤❤

Bình luận

Truyện đang đọc