CỚ SAO RUNG ĐỘNG VÌ EM

Edit: Hinh

Lòng bàn tay Lục Nghi Ninh ẩm ướt, nơi bị anh cầm lấy nóng lên, sợi dây thần kinh căng chặt đứt phựt một tiếng, chỉ còn lại vài tế bào lý trí cứng rắn để cô rút tay lại.

Chu Từ Lễ điều chỉnh tư thế kéo người vào lòng ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Khuya rồi, ngủ đi.”

Lục Nghi Ninh nhắm mắt lại, quanh chóp mũi đều là hơi thở mát lạnh trên người anh, bất giác cô lại buồn ngủ, không qua bao lâu đã ngủ say.

***

Đến đầu tháng 10, không ít nghệ sĩ có tên tuổi đã bắt đầu lên kế hoạch chụp một bộ ảnh cho năm mới.

Lục Nghi Ninh gọi điện tìm A Thấm, đưa bốn hợp đồng đã chọn lựa ra, “Bốn người này đều là khách quen, hơn nữa tính tình tốt bụng không như mấy người có tên tuổi, em đi thử xem.”

A Thấm ngạc nhiên, từ sau khi kết thúc giải thưởng Nhiếp ảnh, cô dựa theo lời Lục Nghi Ninh đến Tây Tác thực tập, đã chụp được năm sáu bộ ảnh cho các danh viện, nhưng chụp ảnh thương mại cho các nữ nghệ sĩ thì chưa làm bao giờ.

A Thấm: “Chị ơi, kinh nghiệm của em không đủ đâu.”

Lục Nghi Ninh mở mắt, rút một tờ phản hồi của khách hàng trong ngăn kéo ra, “Vị đại tiểu thư em từng chụp này cũng không dễ đối phó so với nữ minh tinh mấy, nhưng lần này phản hồi của các cô ấy cho lại đặc biệt nói nhiếp ảnh gia lần này rất chuyên nghiệp.”

A Thấm bị một câu của cô thuyết phục, “Vậy em sẽ cố hết sức chụp ra một bộ ảnh đẹp nhất!”

《 Đại Tần 》 đã sắp đóng máy, tiến vào giai đoạn hậu kỳ. Lục Nghi Ninh làm chỉ đạo quay phim nên mỗi ngày phải chạy đến văn phòng đạo diễn.

Hôm nay ra cửa trễ một chút, lái xe đến bãi đỗ xe ngầm dưới cao ốc. Khi chạy qua một chiếc Bentley nọ, cô vô tình liếc thấy người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế lái dùng camera hướng về phía cô, ngắm nhìn rồi nhấn nút chụp.

Bước chân Lục Nghi Ninh khựng lại, trong lòng đột nhiên sợ hãi.

Scandal của cô và Tống Diễm đã sớm làm sáng tỏ, sẽ không có tên paparazzi nào vì cố ý theo dõi cô mà dùng một số tiền lớn để thuê một chiếc Bentley phòng bị phát hiện cả.

Bỏ đi, có lẽ là do cô nhạy cảm thôi.

Đạo diễn của 《 Đại Tần 》 trong giới có tiếng là dễ ở chung, với loại người có tính cách ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng như Lục Nghi Ninh, đạo diễn cũng không nói sau lưng gì cả.

Đi đến bộ phận sản xuất, văn phòng đạo diễn sáng đèn. Cô đẩy cửa đi vào, không ngờ lại chạm phải tầm mắt của nam diễn viên bên trong, Tống Diễm đang giày vò đạo diễn giúp anh ta tranh thủ cơ hội hát OST.

Lục Nghi Ninh nhướng mày hỏi: “Anh đang muốn nhận đạo diễn làm ba nuôi à?”

Tống Diễm sờ sờ mũi, lập tức đứng lên, “Không phải, tôi chỉ muốn tranh thủ phối âm OST một chút, nhưng nhà sản xuất nói giọng tôi quá non nên không thích hợp.”

Lục Nghi Ninh chăm chú nhìn anh ta nửa phút, có hơi trầm ngâm gật đầu, “Người khí phách như Tần vương mà lại có chất giọng như chó săn thì bộ phim này còn có nữa xem được nữa không đây? Tôi cảm thấy nhà sản xuất làm rất đúng.”

Tống Diễm: “…”

Cứ ngỡ gặp được cứu tinh, ai ngờ lại là đồng đảng với đối phương.

Lục Nghi Ninh kéo ghế dựa ngồi xuống trước dàn máy điều chỉnh, đeo tai nghe điện thoại vào nhấn phát, nhìn từ góc độ chụp ảnh, bộ phim này dù là kết cấu hay sắc thái đều tuyệt đối là tài năng trong tài năng so với các bộ cùng loại khác.

Tâm trạng đạo diễn vô cùng tốt, đợi cô xem xong phim rồi nói, “Thế nào, có phải cảm thấy rất trâu không?!”

Lục Nghi Ninh gật đầu, không thể không cảm thán rằng cô đúng là có thiên phú trong mảng nghệ thuật, thật sự đúng là cô khó có thể liên hệ Tần vương khí phách uy vũ trong phim với con chó săn trước mắt này.

Điện thoại trên mặt bàn ting ting mãi, Lục Nghi Ninh mở màn hình lên, là một tin nhắn xin giúp đỡ.

Tống Diễm thò đầu lại nhìn, “Ai gửi tin nhắn vậy, sắc mặt người này nhìn tệ ghê.”

Lục Nghi Ninh liếc nhìn anh ta, “Quan hệ của anh và Tần Dao thế nào?”

“Cũng được, vẫn như vậy.”

Một năm trước Tống Diễm và Tần Dao cùng quay một bộ phim chiếu lại, nhưng phía sau Tần Dao có người nâng đỡ, hậu trường cứng, tốc độ phát triển nhanh hơn anh ta nhiều. Mà một khi tài nguyên không hợp thì quan hệ cũng lạnh nhạt dần.

Lục Nghi Ninh rũ mắt, chân mày nhăn lại vẫn không thể giãn ra như trước, cô nắm chặt điện thoại, “Anh đi theo tôi ra ngoài một lát.”

Từ công ty giải trí Ngu Quang đến Hồ Sắc chỉ mất khoảng mười phút, sau khi Lục Nghi Ninh xuống xe liền đưa Tống Diễm đến phòng bao của Tần Dao. Đứng trước cửa phòng, cô thở dài một hơi, “Tôi có một thực tập sinh bị nhốt bên trong, anh vào xem có thể đưa cô ấy ra được không đi.”

Tống Diễm sửng sốt, “Chị, thực tập sinh của chị như thế nào?”

Khớp hàm Lục Nghi Ninh căng chặt, nhanh chóng miêu tả: “Dáng vẻ rất trong sáng, tóm lại, anh cảm thấy người nào không giống đến đây chơi nhất thì chính là người đó.”

Tống Diễm cúi đầu nhìn qua khe cửa. Trong giới Tần Dao nổi tiếng ăn chơi, mỗi lần ra ngoài đều mang theo rất nhiều cô gái, có lẽ là do thực tập sinh của chị Lục quá trong sáng nên bị má mì họ Tần theo dõi rồi.

Một đám người ngồi quanh cái ghế dài, trong lòng vài vị ông chủ có tiếng trong giới đều có một cô gái kiều diễm ướt át. Tầm mắt dời đến chỗ tối, có một cô gái vẻ mặt bất an vẫn luôn từ chối người đàn ông trung niên sắp hói đầu bên cạnh.

Xem ra chính là người đó.

Tống Diễm đẩy cửa đi vào, trên mặt có vài phần ý cười, “Chị Tần, tôi nghe quản lý nói chị ở đây nên đến mời chị một ly.”

“…”

***

Lục Nghi Ninh chờ ở ngoài cửa, cô tin tưởng Tống Diễm, lười biếng dựa vào tường ngáp một cái. Trong lúc đó, có nhân viên đi ngang qua hành lang ân cần thăm hỏi có cần giúp gì không.

Thái độ phục vụ trong Hồ Sắc là tuyệt nhất, cô đang định đến quầy bar mua ly nước chanh uống thì nghe thấy trong phòng phát ra tiếng thủy tinh vỡ và tiếng vang chói tai.

Lục Nghi Ninh không đợi nữa, đẩy cửa bước vào.

Tống Diễm che cổ, một tay nắm lấy A Thấm, trong tay người đàn ông trung niên dung tục còn cầm một nửa chai thủy tinh.

Tần Dao lựa chọn bo bo giữ mình, ai cũng không giúp, tự đứng một bên xem kịch.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người bên trong nhìn lại, tầm mắt bốn phía tụ tập lại trên người cô, cảm giác không quá dễ chịu lắm.

Sắc mặt Tần Dao thay đổi, không ngờ chỉ nhốt một thực tập sinh lại có thể khiến bà chủ tự mình đến cửa tìm người.

Mắt Lục Nghi Ninh lạnh thấu xương, âm thanh cũng lạnh xuống, “Tần tiểu thư, không biết thực tập sinh này của tôi đã đắc tội cô chỗ nào mà lại khiến cô phải kéo con bé đến loại nơi như thế này?”

Tần Dao vội vàng cười cười, “Không phải đâu, tôi chỉ thấy A Thấm một mình nhàm chán nên định dẫn cô ấy đi chơi chơi thôi.”

“Chơi chơi?” Lục Nghi Ninh cười nhạo, “Mẹ nó, chỉ chơi chơi mà dùng chai rượu đập đầu người khác?”

Tần Dao đã cho rất nhiều người tìm hiểu quan hệ của Tống Diễm và Lục Nghi Ninh, sau đó đáp án đều là quan hệ không tốt, rất gay gắt.

Nhưng đã nói câu này rồi thì làm sao mà gay gắt được!

Lục Nghi Ninh đi đến trước mặt Tống Diễm, giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt anh ta, “Còn thấy rõ xung quanh không?”

Tống Diễm híp nửa mắt, một vết máu chảy xuống cằm, “Chị, tôi có hơi đau.”

Người đàn ông trung niên hói đầu không chú ý đến giới thời trang, chỉ đơn thuần là có tiền tìm việc vui, tầm mắt hắn ta không dấu vết đánh giá cô gái vừa xuất hiện, chân dài, eo thon, còn tốt hơn so với bất kỳ người phụ nữ nào trong phòng.

Biểu cảm đáng khinh khiến người khác buồn nôn.

Lục Nghi Ninh nhíu mày, lạnh lùng nói, “Giải thích.”

Người đàn ông liếm khóe miệng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, “Vị tiểu thư này, là do bạn của cô không biết —”

Tần Dao tiến lên giữ chặt tay áo hắn ta, “Để tôi giới thiệu với ngài, vị này chính là bà chủ của phòng làm việc Tây Tác, hai người đừng vì chút việc nhỏ mà khắc khẩu, chúng ta ngồi xuống uống chén rượu là được.”

Lục Nghi Ninh không hé môi, hôm nay cô nhất định phải tìm được công bằng.

Người đàn ông trung niên chưa thấy qua bà chủ của phòng làm việc Tây Tác, nhưng đã nghe qua tiếng tăm của Tây Tác, tầm mắt hắn bắt đầu né tránh, “Thật sự xin lỗi Lục tiểu thư, tôi không biết cô gái này là người của cô.”

Giọng điệu Lục Nghi Ninh thản nhiên, “Còn gì nữa?”

Sắc mặt hắn ta vô cùng khó chịu, “Vết thương trên đầu em trai đó, không sao chứ?”

Tống Diễm đau đến nỗi không thở được, ý thức anh ta dần mơ hồ, cuối cùng chân run rẩy, ngã vào lòng ngực A Thấm. Sức lực cô gái nhỏ không đủ đỡ được cơ thể của anh ta, “Chị ơi, mau gọi xe cứu thương đi, anh ấy bị thương không nhẹ đâu.”

***

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đã giúp Tống Diễm xử lý xong miệng vết thương, “Vết thương trên đầu bệnh nhân có hơi nghiêm trọng, cũng may không ảnh hưởng đến não bộ, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện rồi.”

Lục Nghi Ninh nói cảm ơn, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, ai ngờ hành lang lại ùa vào một đống người, thì ra là fans.

Tống Diễm ở phòng bệnh bình thường sẽ bị làm phiền, cô trực tiếp kêu nhân viên công tác đẩy anh ta đến phòng VIP.

Điện thoại trong túi tiền rung lên, Chu Từ Lễ gọi đến.

Lục Nghi Ninh tìm chỗ trống có nhiều tín hiệu rồi bắt máy, “Có lẽ em sẽ về trễ một chút.”

Chu Từ Lễ vừa mới tan làm, âm thanh có hơi khàn, “Anh có thấy tin nhắn của em, vết thương bạn thế nào rồi?”

“Ngoại thương, chảy rất nhiều máu, em phải chờ anh ta tỉnh lại.” Cô nói xong bỗng nhớ mình đến cùng với xe cứu thương, “Nếu anh có rảnh thì lát nữa đến đón em được không?”

Chu Từ Lễ khẽ ừm, “Lát nữa anh qua ngay.”

Trước khi cúp máy, cô báo anh biết số phòng bệnh, “Trên đường anh cẩn thận một chút.”

Tống Diễm nằm trên giường bệnh, vì mất máu quá nhiều nên khuôn mặt vốn đẹp trai lại trở nên nhợt nhạt. Không bao lâu, người đại diện anh ta chạy đến, “Ôi, tổ tông của tôi, rốt cuộc là sao vậy?”

Lục Nghi Ninh liếc nhìn anh ta một cái, “Bị người ta lấy bình rượu đập đầu, hai ngày này phải nằm viện.”

Người đại diện lập tức xuống lầu làm hết thủ tục, trong lúc đó, người trên giường bệnh tỉnh lại, còn chưa hoàn toàn mở mắt ra đã khàn giọng nói: “Mẹ nó, không ngờ vẫn còn sống…”

Lục Nghi Ninh nở nụ cười, lấy tay chống cằm, “Còn sống rất tốt, đừng lo lắng.”

Nghe vậy, Tống Diễm lập tức khép đôi mắt vừa mới mở một khe hở nhỏ ra. Anh ta có thể rút lại cái câu nói dọa người ban nãy không, sẵn tiện giả vờ như chưa tỉnh lại để nữ thần ở thêm với mình một lát.

Lục Nghi Ninh cười khẽ, lấy ngón tay chọc tay anh ta, “Đừng giả bộ, tôi không cười anh.”

Tống Diễm chậm rãi mở mắt ra, giọng điệu không quá tin tưởng, “Thật à?”

Lục Nghi Ninh nghiêm túc, ý cười dần mất đi, “Tống Diễm, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”

“…”

Chàng trai trên giường cùng lắm chỉ mới hơn 20 tuổi, khi vừa mới quen biết anh ta thì cảm thấy là một tên lông bông, nhưng sau khi quen thuộc hơn lại phát hiện bản tính anh ta không xấu, là một chàng trai rất thích làm ầm ĩ.

Sống rất rõ ràng, rất có suy nghĩ riêng của mình.

Tống Diễm nhỏ giọng than thở, “Máu này cũng không uổng.”

Lục Nghi Ninh không nghe rõ, nghi hoặc hỏi lại một câu, “Anh nói cái gì?”

Tống Diễm nửa ngồi dậy, chỉ vào cái đầu băng bị băng lại như xác ướp, “Đau quá, chị xem giùm tôi xem có phải là vết thương lại nứt ra không.”

Lục Nghi Ninh đứng dậy, đi đến mép giường cúi người nhẹ nhàng đẩy đầu anh ta, phát hiện xung quanh miệng vết thương đã bị cạo sạch, có vẻ hơi buồn cười.

Ngọn lửa trong Tống Diễm hơi bừng lên, thừa dịp cô kề sát vào liền nghiêng đầu tựa vào eo cô.

Lục Nghi Ninh co rút mày, nhưng không dám động vào anh ta, bèn trầm giọng gọi tên, “Tống Diễm.”

— Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Câu sau chưa kịp nói, lại nghe thấy một chuỗi tiếng gõ cửa.

Cô nhớ rõ khi người đại diện đi ra, cửa phòng để mở.

Một loại dự cảm không ổn xuất hiện, Lục Nghi Ninh từ từ xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa.

Người đàn ông mặc tây trang màu đen, gần đây trời lạnh, bên ngoài áo sơ mi anh có mặc thêm một cái áo ghi lê cùng dạng, giờ phút này hai chiếc cúc áo gần cổ được cởi bỏ, có thêm vài hơi thở trong sạch.

Chu Từ Lễ nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên cái đầu đen trắng ở trong lòng ngực cô.

Nụ cười sâu xa.

Lục Nghi Ninh khô khan gọi một tiếng, chỉ chỉ cái vật thể không rõ dựa vào trên người mình, “Người này mất trí nhớ, cứ ôm em không buông.”

Tống Diễm bị ánh mắt ngầm ngâm của người đàn ông làm sợ đến mức đứng thẳng dậy theo bản năng, không cẩn thận đụng vào miệng vết thương, anh ta lại kêu lên một tiếng.

Chu Từ Lễ cong khóe miệng, nhưng không nói gì.

Người đại diện nộp viện phí trở lại, trong phòng nhiều thêm một người, anh ta đẩy kính dùng ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá cái người đàn ông luận về gương mặt hay là khí chất, đều có thể giết sạch các tiểu thịt tươi trong giới trong một giây này.

Dừng vài giây, rồi trịnh trọng giơ tay ra trước, “Chào anh, tôi là người đại diện của công ty giải trí Ngu Quang, xin hỏi anh có ý định vào giới không?”

Vừa nói xong câu này, Tống Diễm trên giường đã ai oán ra tiếng: “Tôi còn chưa chết, người đại diện của tôi đã bắt đầu tìm kèo khác rồi!”

Chu Từ Lễ lễ phép nắm lấy bàn tay của đối phương, ôn hòa nói: “Rất xin lỗi, bây giờ tôi rất vừa lòng với công việc hiện tại.”

Con ngươi đen hẹp dài nheo lại, quay đầu hỏi, “Chúng ta có thể đi rồi chứ?”

Là đang nói với Lục Nghi Ninh, cô vội vàng mặc áo khoác vào, đi đến trước mặt nắm chặt tay anh, “Chúng ta trở về thôi.”

Chu Từ Lễ không nhúc nhích, rũ mắt, cầm áo khoác trong tay khoác lên khuỷu tay, sau đó nâng tay gập cái cổ áo hơi bật lên của cô.

Tống Diễm: “…”

Một cơn sóng sung kích mang theo một ngàn điểm yêu đương ập đến, K.O.

***

Gần đây Chu Từ Lễ vô cùng bận rộn, gần như là cơm nước xong liền vào thư phòng xem tài liệu lịch sử.

Lục Nghi Ninh lại rảnh rỗi không muốn làm phiền đến anh, bèn mở một bộ phim câm trắng đen gần đây ra, thế giới không có âm thanh nên tất cả các tình cảm đều dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt.

Hơn 8 giờ, cô xem phim xong, rót một ly nước đi vào thư phòng.

Chu Từ Lễ đang gọi điện thoại, anh im lặng ngoắc tay ý bảo cô đi qua đây.

Lục Nghi Ninh nhẹ bước chân lại, khi định buông ly chuẩn bị ra ngoài, cổ tay bỗng bị anh nắm một lát, điện thoại đã bị cúp.

“Ngày mai anh phải đi công tác, đại khái phải ở Kinh Châu nửa tháng.” Chu Từ Lễ nói, “Bên này của anh an ninh không bằng bên em, nửa tháng này em đưa Bảo Bối về nhà đi.”

Lục Nghi Ninh thuận thế ngồi lên đùi anh, nhỏ giọng nói: “Lần này sao lại lâu thế?”

Chu Từ Lễ đưa tay ôm cô, mở tài liệu trên máy tính ra, “Sở nghiên cứu có chút vấn đề.”

Lục Nghi Ninh cắn môi dưới, “Nghiêm trọng lắm không?”

Chu Từ Lễ không đáp lại ngay, im lặng xem xong tài liệu trên màn hình, ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.”

Ngày hôm sau, Lục Nghi Ninh tiễn anh đến sân bay, khi trở về thuận tiện đến chỗ Chu Ôn Lan lấy thức ăn cho mèo mà Bảo Bối quen ăn.

Vừa vào cửa bệnh viện, cô thấy có một tấm bảng rực rỡ còn gây khó chịu hơn trước đây được treo ở quầy lễ tân.

Người đến xem bệnh không nhiều lắm, Chu Ôn Lan rất rảnh rỗi, đang ngồi trong văn phòng xem thế giới động vật.

Sau khi Lục Nghi Ninh do dự một lúc lâu vẫn thử mở miệng hỏi: “Bên tôi có không ít nhà thiết kế, có muốn tôi đề cử vài người cho anh không?”

“Nhà thiết kế hả?” Chu Ôn Lan cười như không cười, “Cô cảm thấy logo bệnh viện của tôi không đẹp à?”

Lục Nghi Ninh không hề che giấu, “Cái gì mà không đẹp, rõ ràng là xấu đến bi thảm. Là nhà thiết kế nào vậy, để sau này tôi tránh đạp mìn.”

Chu Ôn Lan lười biếng nâng mắt, không chút để ý phun ra một chữ: “Tôi.”

Lục Nghi Ninh co rút trán, lập tức lấy thức ăn cho mèo, “Rất xin lỗi, làm phiền rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc