CỚ SAO RUNG ĐỘNG VÌ EM

Edit: Hinh

Ngày đầu tiên làm việc của năm mới, khác với bầu không khí hòa thuận vui vẻ của phòng làm việc Tây Tác, trong phòng họp của Universe lại là bầu không khí gươm súng sẵn sàng. Vài vị nguyên lão trong công ty đề ra kế hoạch thu mua xí nghiệp, tạo áp lực ép Chu Từ Lễ đồng ý ký tên.

Cố Sâm run sợ ngồi một bên, “Tiểu Chu tổng, kế hoạch này là Chu đổng tự mình đề ra.”

Chu Từ Lễ dựa vào ghế dựa phía sau, vẻ mặt mệt mỏi, “Tôi không đồng ý.”

Universe tự mình chiếm một phương ở mảng tài chính, sản nghiệp đều liên quan đến đất đai, đồ xa xỉ, nếu muốn tiếp tục đứng đầu thì tiến quân vào xí nghiệp văn hóa là việc phải làm.

Nhưng tiểu Chu tổng mới tới lại phủ quyết.

Quả nhiên là tuổi trẻ non nớt.

Quản lý Quách phụ trách hạng mục chảy mồ hôi giải thích: “Có lẽ là ngài không rõ về ích lợi khi tiến quân vào xí nghiệp văn hóa đối với công ty…”

Chu Từ Lễ cười nhạt cắt ngang lời ông ta, “Ý của ông à, người ngoài nghề nông nạn như tôi không hợp ngồi ở vị trí này?”

Quản lý Quách chính là người đầu tiên đề nghị Chu Hoài An thu mua Lục thị, mấy năm nay ông ta dốc sức làm việc từ tầng dưới chót đến vị trí hiện tại, bản lĩnh nịnh nọt là không thể xem thường.

Qua một phen tâng bốc, Chu Từ Lễ cũng biết được sao Chu Hoài An lại thưởng thức người này rồi.

Tài ăn nói đúng là rất tốt, cứ ở bộ phận hạng mục đúng là nhân tài không được trọng dụng, chi bằng đưa đến bộ phận quảng cáo quan hệ xã hội cho rồi.

Cuộc hội nghị kết thúc, Chu Từ Lễ rời khỏi phòng hợp, đi đến trước bàn làm việc của trợ lý, gõ tay lên mặt bàn, “Cố Sâm, đến văn phòng của tôi.”

“…” Trợ lý Cố bị điểm danh lập tức đứng lên, rất có cảm giác bi thương khi bị giáo viên điểm danh trả bài.

Huống chi người đàn ông trước mặt này còn từng làm giáo viên nữa, ánh mắt thâm trầm khóa chặt anh ta lại, cảm giác áp bách yên lặng ập đến.

Chu Từ Lễ vẫn chưa ngồi xuống mà im lặng đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người cao lớn bị ánh sáng nhạt nhòa bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm có thêm một vầng sáng chói mắt.

Anh quay đầu, lời ít ý nhiều nói: “Lúc bàn giao công việc, tại sao lại không báo cho tôi biết kế hoạch này?”

Cố Sâm do dự vài giây, “Là, là Chu đổng yêu cầu tạm thời giữ bí mật.”

Ồ, tạm thời giữ bí mật? Chuyện này đã bay đầy trời trong giới thương nghiệp nhưng chỉ giữ bí mật với mỗi anh.

Chu Từ Lễ khẽ mở miệng, hỏi lại: “Cậu làm việc cho tôi, hay là làm việc cho Chu Hoài An?”

Nói xong, bả vai căng thẳng của anh đột nhiên thả lỏng, nói chuyện này có ích gì chứ, sao phải gây khó khăn với cấp dưới chỉ mới quen biết ba ngày?

Chu Từ Lễ lấy điện thoại ra đặt lên bàn, màn hình hướng về phía Cố Sâm.

Không lâu trước đó, Chu Hồi gửi đến một tin nhắn: Cố Sâm, có thể dùng.

Năm chữ vô cùng đơn giản đến từ cấp trên tiền nhiệm, người Cố Sâm đã đi theo từ khi tốt nghiệp đại học.

Mặt Cố Sâm trắng bệch, có loại cảm giác đau xót khi người ta chọc thẳng vào tim, anh ta cũng không phải loại người lương tâm bị chó tha, mấy năm qua Chu Hồi đối xử với anh ta như thế nào không ai rõ ràng hơn anh ta cả.

Chu Từ Lễ cười nhạt, “Cậu có thể hiểu là, tôi đang lôi kéo lòng người.”

Cố Sâm cắn chặt răng, đấu tranh tâm lý hồi lâu, “Sau này, tôi sẽ làm việc cho ngài.”

***

Qua tết Nguyên đán, tất cả công việc đều vào nề nếp, nhãn hiệu quốc tế Z nọ mời phòng làm việc Tây Tác đến New York quay một quảng cáo đồ trang điểm quý mới.

Lục Nghi Ninh mang theo A Thấm và hai nhiếp ảnh gia khác bay đến phía bên kia đại dương, khi máy bay đáp xuống đất, cuộc sống về đêm của Manhattan vừa mới bắt đầu.

Z phái người tiếp đãi tới đưa bọn cô đến khách sạn, làm tròn chức trách đưa danh thiếp, “Nếu cần cái gì thì có thể liên hệ với tôi.”

Lục Nghi Ninh ở riêng một phòng, cô sắp xếp hành lý xong liền mở điện thoại ra gọi video cho Chu Từ Lễ.

Bên kia lập tức nhận máy, bối cảnh là văn phòng công ty.

Chu Từ Lễ bận suốt một đêm, sắc mặt có hơi mệt mỏi, “Nghe được không?”

Lục Nghi Ninh chú ý đến gương mặt mệt nhọc của anh, cô giơ tay sờ gương mặt trên màn hình, không khỏi bùi ngùi: “Kêu ông già Chu Hoài An kia phát tiền lương gấp đôi cho anh đi.”

Chu Từ Lễ mím môi, bị lời của cô làm bật cười, “Mới bắt đầu làm việc hai ngày đã muốn tăng lương, sợ anh không nuôi nổi em à?”

Không đợi cô nói chuyện, phía bên kia đã truyền đến tiếng giả vờ nôn khan.

Sau đó, nửa khuôn mặt của Chu Ôn Lan xuất hiện trên màn hình, biểu cảm hơi ghét bỏ, “Hai người mấy người cách một Thái Bình Dương rộng lớn mà cũng có thể ngọt ngấy như thế, tôi khâm phục thật!”

Lục Nghi Ninh nhìn thấy trên màn hình có thêm một người liền theo bản năng kéo chăn bọc người lại, vừa rồi cô chỉ mặc một cái áo hai dây.

Cô cố nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt, “Bác sĩ Chu, Thái Bình Dương của anh là đếm bằng khoai tây à?”

Một bàn tay thon dài nắm lấy cổ Chu Ôn Lan, không chút nể tình ném sang một bên.

Chu Từ Lễ rũ mắt đeo tai nghe điện thoại vào.

Chu Ôn Lan cau mày hô: “Cô bạn nhỏ, nếu cô còn không trở về thì anh ta sẽ chết đói ở văn phòng đó!”

Lục Nghi Ninh giương mắt, mặt trở nên nghiêm túc, “Gần đây anh không ăn cơm?”

Chu Từ Lễ lạnh nhạt liếc người bên cạnh, cảnh cáo anh ta câm miệng, muốn nói sang chuyện khác, “Lần này phải ở New York bao lâu?”

“Khoảng 10 ngày.” Lục Nghi Ninh hừ lạnh, “Anh đừng có chuyển đề tài.”

“Sáng nay có ăn.” Anh lạnh nhạt đáp, mặt lạnh thả lỏng, có hơi tủi thân.

Lục Nghi Ninh ồ một tiếng, xem ra là mấy ngày nay chỉ ăn cơm sáng.

Chu Ôn Lan kéo ghế ngồi phía sau màn hình, rảnh rỗi cong môi bổ sung, “Vị này nhà cô đau dạ dày, gọi điện thoại kêu tôi tới đưa thuốc.”

Lục Nghi Ninh nghe ra anh ta muốn cô cảm ơn, “Cảm ơn nhá, bác sĩ thú y Chu.”

Chu Ôn Lan: “…”

Hai người nói chuyện một lát, trước khi Lục Nghi Ninh cúp điện thoại có dặn Chu Từ Lễ ăn cơm đúng giờ, nhưng vẫn lo lắng, thay quần áo xong liền lên app đặt một phần cơm đến văn phòng tổng tài của Universe.

Nhớ tới trong văn phòng còn có một bác sĩ thú y tốt bụng đến đưa thuốc, cô lại thêm kêu một phần.

Sợ người trong phòng làm việc không ăn được cơm trên máy bay, ông chủ của Z còn cố ý dặn thư ký đặt phòng mời các vị nhiếp ảnh gia đi ăn.

Nghe nói người sáng lập Z là Hoa kiều, bây giờ do cháu nội tiếp nhận, danh tiếng vang dội ở phố Wall.

Lục Nghi Ninh nghe các cô gái bên cạnh thảo luận cũng không thấy hứng thú lắm, định cơm nước xong sẽ trở về ngủ bù.

Trong nhà ăn của khách sạn ba tầng, phục vụ dẫn bọn cô đến phòng riêng. Khi đẩy cửa vào, có một người đàn ông đưa lưng về phía bọn cô đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.

Nếu không phải nhìn thấy có mái tóc ngắn màu đen, chỉ nghe thấy tiếng Anh lưu loát của New York thì thật đúng là không nhìn ra người đàn ông này có một nửa huyết thống Trung Quốc.

Lát sau, người đàn ông cúp máy, không nhanh không chậm xoay người.

Tầm mắt dừng lại trên người Lục Nghi Ninh, ánh mắt mang theo sự đánh giá từ trên cao xuống, phân tích rõ ràng từ đầu đến chân.

Cô gái mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, ấn tượng đầu tiên khiến người ta có cảm giác không dễ tiếp cận lắm, ánh mắt lạnh nhạt mang theo vài phần kiêu ngạo, nhưng không ngăn được hơi thở dịu dàng của phương Đông.

Trong đầu Lục Nghi Ninh xuất hiện tên ông chủ của Z, cô thử mở miệng: “Tiếu tổng?”

Tiếu Hành là ông chủ của Z, anh ta tự tay giám sát mỗi một công đoạn thiết kế của công ty, số người duyệt qua nhiều vô số kể, số phụ nữ đã gặp lại càng không đếm được.

Nhưng không có mấy người có thể khiến anh ta chủ động dừng mắt nhìn hơn 1 phút.

“Lục tiểu thư.” Tiếu Hành kéo cái ghế bên cạnh, bày ra động tác mời ngồi rất quý tộc, “Mời ngồi.”

Lục Nghi Ninh tôn trọng đối tác, cũng khẽ ừ chấp nhận sự chủ động của anh ta.

Tiếu Hành cố ý gọi món Trung, sau khi đồ ăn được đưa lên, anh ta rất ít khi động đũa, đợi những người khác dùng cơm xong mới lễ phép nói đến chuyện công việc.

Lục Nghi Ninh: “Tiếu tổng, vị này chính là người dựng quảng cáo – Tống Thấm, cũng chính là nhiếp ảnh gia đảm nhiệm vai trò quay quảng cáo này.”

Tầm mắt của Tiếu Hành bất động, vẫn nhìn chằm chằm cô như trước, “Lục tiểu thư đảm nhiệm vai trò gì?”

Trên hợp đồng ghi là mời phòng làm việc Tây Tác, nhưng nhiếp ảnh gia cụ thể sẽ do Lục Nghi Ninh chọn, công việc của mọi người cũng không cần trần thuật rõ ràng cho đối phương. Chuyện này Tiếu Hành thân là người ký tên đương nhiên phải biết.

Những lời này, kết hợp với hành động ban nãy của anh ta cho cô một cảm giác không ổn lắm.

Lục Nghi Ninh im lặng vài giây, cứng ngắc phun ra hai chữ: “Giám sát.”

Giọng điệu rất hợp tình hợp lý, không có vấn đề.

A Thấm không nhịn được kéo ống tay cái cô, cố kiềm nén không cười, “Chị, chúng ta đứng đắn tí đi.”

Tiếu Hành gõ tay lên mặt bàn, “Không biết Lục tiểu thư có muốn ký một hợp đồng khác không.”

Anh ta dừng lại, cười nhạt: “Trang phục mới năm nay của Z cần một nhiếp ảnh gia quay quảng cáo chuyên nghiệp.”

Tuy rằng Lục Nghi Ninh ở trong nước nhưng trang phục mới năm nay của Z đã được vô số tài khoản Weibo nói là thiết kế thần tiên, Z cũng muốn nhân cơ hội này nắm giữ thị trường trong nước.

Lục Nghi Ninh nhíu mày, “Không phải mấy người đã chọn được nhiếp ảnh gia rồi sao?”

Tiếu Hành không chút để ý gật đầu, giọng điệu lười nhác cứ như đang nói đến mấy chuyện râu ria, “Chỉ là, tôi đột nhiên đổi ý.”

“…?”

“Tôi muốn cô.”

***

Hai hợp đồng Z đưa cho Tây Tác có liên kết với nhau, nếu Lục Nghi Ninh không ký tiếp hợp đồng thứ 2 thì quảng cáo đồ trang điểm của Z cũng sẽ thất bại.

Lục Nghi Ninh không thích loại đàn ông có tính xâm lược như thế, mặc dù chỉ làm bạn bè thì cô cũng rất khó chấp nhận.

Lần đầu gặp mặt tỏ vẻ lễ phép nhưng không hề che giấu thái độ muốn chinh phục, nếu xảy ra trên một cô gái bình thường nào khác thì họ sẽ trốn tránh theo bản năng.

Nhưng Lục tiểu thư luôn tuân thủ quy tác gặp Phật giết Phật, ma đến chém ma trưởng thành hơn 20 năm, sao có thể so sánh với phụ nữ bình thường được.

Ngày hôm sau thư ký đến đưa hợp đồng mới, cô cẩn thận đọc xong xác định không có chỗ hố mình mới ký tên.

Quảng cáo trang phục của Z đang cần gấp, buổi chiều cùng ngày thư ký liền đưa bọn cô đến khu chụp ảnh trong công ty.

Dựa theo quy trình, ngày đầu tiên chụp đồ nam. Một người mẫu tóc vàng mắt xanh đứng trong phòng, trên người chỉ mặc một cái quần cọc, nhìn thấy phụ nữ phương Đông xa lạ, chàng trai còn ngây ngô non nớt liền mặt đỏ tim đập.

Thư ký lời ít ý nhiều mà giải thích: “Đây là nhiếp ảnh gia đến từ Trung Quốc, tiểu thư Lục Nghi Ninh, xin mọi người hãy phối hợp.”

Mấy cô bé độc thân phía sau không khỏi nhìn chằm chằm, A Thấm nuốt nước miếng, “Chị, phúc lợi lần này to ghê.”

Đàn ông Âu Mỹ gợi cảm, người phương Đông trầm ổn.

Lục Nghi Ninh vô thức lấy dáng người của bọn họ so sánh với Chu Từ Lễ, cuối cùng yên lặng nhắm mắt, cô vẫn thích khí chất trầm ổn trong sạch hơn, cơ bắp của vị kia nhà cô vừa đủ.

Mấy người đàn ông trước mắt này, quá mức khoa trương.

Lục Nghi Ninh ở bên ngoài đợi nửa tiếng, người mẫu bên trong cơ bản đã đổi quần áo xong. Cô đẩy cửa đi vào, đến kiểm tra thiết bị.

Bản chất của đàn ông Âu Mỹ đều là loại phóng đãng không kiềm chế được, họ muốn thông qua tứ chi khoa trương và cơ thể để tạo nên hương vị, vì thế trang phục mới của năm nay sẽ đi ngược lại hướng tiêu thụ trong nước.

Người phương Đông, tuyệt đối không thích.

Bình luận

Truyện đang đọc