CỔ THI DIỄM HẬU

Chuyển ngữ: Cỏ dại

Chỉnh sửa: nhoclubu

***

Mấy tiếng sau, cuối cùng quan tài bằng ngọc cũng được khiêng về văn phòng khảo cổ tạm thời. Giáo sư Lưu giống như đứa trẻ khi nhặt được của báu, sung sướng nhảy múa xung quanh cỗ quan tài.

Đồng Dao lại ở một bên cau mày, không nói câu nào cẩn thận tỉ mỉ quan sát cỗ quan tài, vẻ mặt ngày càng chăm chú.

Không lâu sau, giáo sư Lưu phục hồi tinh thần từ trong hưng phấn, cũng dần dần phát hiện điều không thích hợp. Hai người đều bình tĩnh đứng ở đó, im lặng không lên tiếng…

Giáo sư Lưu liếc mắt nhìn Đồng Dao, ông đi dạy cũng nửa đời người, chưa từng gặp được học trò có năng lực như Đồng Dao, hơn nữa trời sinh có đam mê chuyên cần nghiên cứu. Cô có được khả năng quan sát nhạy bén  và quan điểm độc đáo hơn người thường, có lối tư duy tinh tế, trí nhớ rất tốt, bất cứ tài liệu gì chỉ cần xem một lần là có thể nhớ kỹ.

Cho nên tới một mức độ nào đó, kiến thức uyên bác của cô đã đạt tới trình độ rất cao, có thiếu chỉ là kinh nghiệm thực tiễn mà thôi. Cho dù là giáo sư giống như ông đây, lúc suy nghĩ không triệt để, tới hỏi ý kiến của cô cũng nhận được gợi ý không nhỏ. Vì vậy, khi ông phát hiện vẻ mặt khác thường của Đồng Dao, ngay lập tức ông ý thức được, nhất định Đồng Dao lại phát hiện ra vấn đề trước ông một lần nữa.

Văn hoá Lương Chử thuộc về cuối thời kỳ đồ đá, cỗ quan tài bằng ngọc này đích thật là đồ thuộc thời kỳ Lương Chử. Hơn nữa nguyên vật liệu giá trị như vậy, người chết nhất định phải là người có địa vị hiển hách.

Nhưng mà… Cỗ quan tài bằng ngọc này là được điêu khắc từ khối ngọc lớn tạo thành, trên to dưới nhỏ, có hình thang ngược. Nắp quan tài đậy vừa khít có thể nói là không chê vào đâu được. Trên quan tài có khắc hoa văn hình động vật, tuy là đã trải qua quá trình xói mòn mấy ngàn năm, nhưng vẫn có thể nhìn ra thủ công tinh xảo. Nhưng mà, thời kỳ Lương Chử cũng thuộc thời kỳ đầu phát triển đồ đồng, thời điểm đó công cụ điêu khắc vô cùng thô sơ.

Nói cách khác, đúng là cỗ quan tài bằng ngọc này thuộc về thời kỳ Lương Chử gì đó, nhưng kỹ thuật chế tác của nó đã vuợt rất xa trình độ của thời đại đó.

“Tiểu Đồng, em nghĩ thế nào?” Vẻ mặt giáo sư Lưu vô cùng nghiêm túc.

Đồng Dao ngậm chặt miệng, im lặng không đáp.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng!” Giáo sư Lưu nôn nóng.

“Loại kỹ thuật này, em cho rằng, tối thiểu cũng đi trước thời điểm đó khoảng 2000 năm.”

Đồng Dao vừa dứt lời, chợt nghe thấy giáo sư Lưu hít một ngụm khí lạnh.

Có tính khả thi rất lớn, Đồng Dao siết chặt nắm tay, không dám suy nghĩ tùy tiện. Cô ngập ngừng nhìn về phía giáo sư Lưu, ai ngờ lúc này giáo sư Lưu cũng đang nhìn về phía cô, chòm râu hoa râm lo lắng run rẩy. Rõ ràng, hai người cùng nghĩ tới một khả năng.

“Văn hoá Lương Chử là nền văn hóa tiền sử huy hoàng rực rỡ, có thể nói, đã bước một chân gần đến ngưỡng cửa văn minh. Thế nhưng, trong một đêm hầu như hoàn toàn suy tàn. Nhiều năm trôi qua như vậy, vô số học giả tiến hành nghiên cứu theo nhiều hướng về nguyên nhân suy yếu của nền văn hoá Lương Chử, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn không có kết luận. Quốc gia cổ xuất hiện ở thời kỳ Lương Chử vẫn chỉ là mọi người phỏng đoán, cho tới giờ không có căn cứ chính xác gì để tin theo, cũng không ai biết rốt cuộc xã hội thời đó đã phát triển tới trình độ nào, nhất định là… nhất định là…” Đồng Dao rất kích động, gần như không nói nên lời.

Cô hít một hơi thật sâu: “Nhất định là, ở thời kỳ đó rất có thể đã từng xuất hiện quốc gia cổ có nền văn minh siêu việt đi trước thời đại, nhưng bởi vì nguyên nhân thần bí nào đó, mà chỉ trong một đêm đã hoàn toàn bị sụp đổ.”

Mặt giáo sư Lưu đỏ lên đầy kích động, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài bằng ngọc: “Cỗ quan tài này, có lẽ chính là một cánh cửa đột phá! Ông trời đã đưa thứ quý này cho chúng ta, phát hiện này sẽ gây chấn động cả Trung Quốc. Không… không, phải là cả thế giới!”

“Trên lớp phủ bên ngoài có chữ viết, đáng tiếc là niên đại quá xa, không thấy rõ lắm, hy vọng mang về viện nghiên cứu có thể phục hồi những chữ này lại như cũ”. Giáo sư Lưu run rẩy vuốt ve bề mặt cỗ quan tài: “Di sản Lương Chử, cách đây 5300~4000 năm. Nhưng mà Tiểu Đồng, em xem, bề mặt cỗ quan tài này hầu như không hề bong tróc, màu sắc vẫn đẹp như vậy. Nhất định ở vùng lân cận còn tồn tại lăng mộ rất lớn, hơn nữa phải được giữ gìn vô cùng tốt, quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!”

“Giáo sư, chúng ta phải mau chóng vận chuyển  thứ này về. Hiện tại thiết bị ở đây khá thô sơ, nếu tùy tiện mở nắp quan tài, thi thể thời cổ ở bên trong có khả năng bị huỷ hoại khi tiếp xúc trực tiếp với không khí. Hơn nữa bên trong xác ướp cổ, có khả năng vẫn còn tồn tại bào tử vi khuẩn cổ đại.”

“Ừ, cái này thầy cũng biết.” Giáo sư Lưu vuốt cằm gật gù.

Bỗng nhiên, Đồng Dao khẽ nhíu mày: “Giáo sư, hình như bên hông có chữ.”

“Hả?” Giáo sư Lưu đi tới, nhìn bên hông cỗ quan tài, “Hình như có vết khắc. Thầy bị viễn thị, không thấy rõ lắm, đợi một chút, thầy để kính lúp ở trong phòng, thầy đi lấy.” Nói xong, chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Đồng Dao cúi đầu, nhìn rất chăm chú, những chữ này hẳn là một số ký hiệu tượng hình, người thời đó vẫn chưa phát minh ra thể chữ phức tạp hơn.

Đầu ngón tay tinh tế của Đồng Dao chạm vào vết khắc mờ nhạt này, đột nhiên trong lòng nóng lên, trong miệng khẽ đọc thành tiếng: “Nước Hồng Ngọc năm 234, mộ của hoàng phi Ôn Ngọc tuẫn táng theo Chấn Lương Vương.”

“Hả? Tiểu Đồng, sao em có thể đọc được văn tự trên đó? Mau… để cho thầy xem với!” Khi giáo sư Lưu từ ngoài cửa đi vào đã bị dọa sợ, kích động cầm kính lúp chạy tới xem.

Bản thân Đồng Dao cũng kinh ngạc, sợ tới mức ngẩn ra tại chỗ.

Tại sao lại đọc ra câu này?

Sau một vài phút, giáo sư Lưu ảo não lắc đầu: “Tiểu Đồng, sao em đọc ra được vậy? Huống hồ đây không hẳn là những vết khắc theo thể chữ, chỉ là một số vết loang lổ do xói mòn mà thôi.”

“Cái gì?!” Đồng Dao lập tức vọt đến nhìn xem, quả thật chỉ là một số vết loang lổ, ngay cả nửa ký tự cũng không có.

“Vậy vừa rồi em đọc cái gì vậy?” Giáo sư Lưu nhíu mày.

“À.” Đồng Dao hoàn hồn  lại, gãi đầu xấu hổ: “Không có gì. Chỉ là thứ em nghĩ trong đầu, rồi nói bừa mà thôi.”

“Ôi, hại thầy hưng phấn cả buổi, hóa ra là con bé đùa giỡn ông già này.” Giáo sư Lưu làm bộ tức giận, hai tay ôm ngực, “Nhưng thôi quên đi, phạt em thì đã không còn ai có thể giúp thầy, ha ha!”

“Em đi liên hệ với viện khoa học, bảo bọn họ mang bình chân không đến, để vận chuyển cỗ quan tài.”

“ Không không! Em khỏi đi, một lát nữa thầy sẽ đích thân gọi điện qua đó. Nhìn em xem, cô gái xinh xắn như vậy, viền mắt mệt mỏi xanh xao, một chút hồng hào cũng không có, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

“Không cần đâu, thầy đi gọi điện thoại, em đi tới khu số 11 xem thử. Mọi người trong đoàn chúng ta đã đi rồi, em sợ công nhân bên kia không làm được việc.”

“Ôi… em đi nghỉ đi!” Giáo sư Lưu kéo tay Đồng Dao lại: “Tuy rằng tuổi tác thầy đã cao, nhưng thầy cũng biết, vẻ đẹp của người phụ nữ là từ giấc ngủ mà ra. Em đã không nghỉ ngơi một tuần rồi, hiện tại phát hiện ra cỗ quan tài này, nhiệm vụ lần này của chúng ta xem như  tốt đẹp. Em mau đi nghỉ ngơi cho thấy, tiếp tục chịu đựng nữa, chắc sinh viên nam trong đoàn đều tới tìm thầy tính sổ quá!”

“Việc đó thì có liên quan gì tới họ, để bọn họ làm tốt công việc thuộc trách nhiệm của mình là được”. Đồng Dao nghiêng đầu.

Trong lòng giáo sư Lưu thở dài một hơi.

Có phải những thiên tài đều như vậy hay không, có tài năng ở một phương diện đọc đáo, còn ở chỗ khác sẽ thiếu mất một dây thần kinh chứ?

Đồng Dao có gương mặt chuẩn mực cho vẻ đẹp của người con gái phương Đông, đường nét khuôn mặt thanh tú, làn da trắng muốt. Đôi mắt đen sâu như bầu trời đêm, bình thường giống như có lực hút, có chút mơ màng, lại có chút quyến rũ. Đôi môi xinh đẹp, nhìn thế nào cũng lộ ra một chút thanh lịch đoan trang. Chỉ cần cô đi ngang qua công trường, không biết kéo theo bao nhiêu ánh mắt. Ngay cả giáo sư Lưu già như vậy cũng phát hiện ra, chỉ có Đồng Dao là ngây ngô không thấy.

Trong lòng giáo sư Lưu có hơi tự trách mình, là ông đã đưa Đồng Dao tới  tìm kiếm văn hoá cổ của Trung Quốc. Hiện tại Đồng Dao đã trở thành phụ tá đắc lực nhất của ông như ông mong muốn, nhưng tập trung quá mức vào công việc trái lại khiến cô mất đi hứng thú đối với sự vật sống động ở xung quanh.

Chao ôi…. Đối với con gái mà nói ở cái tuổi này, một người bạn trai tuấn tú lại có thể không hấp dẫn bằng một xác ướp…Ha ha, đây rốt cuộc được xem là thế nào?

“Đừng nói nữa, nếu em không đi ngủ, thầy liền chấm dứt chương trình học của con sớm hơn, cho con trở về trường nhé!” Giáo sư Lưu nhẹ nhàng cũng không được, trực tiếp mạnh bạo.

Đồng Dao vừa nghe vậy liền nhanh chóng im miệng. Tại thời điểm mấu chốt này mà cô bắt quay trở về, vậy chi bằng trực tiếp giết cô đi. Vì vậy cô không nói thêm nửa câu, đi thẳng ra cửa, đi về phía phòng ngủ.

Hàng loạt chuyện kỳ lạ, khiến tinh thần Đồng Dao có hơi hoảng hốt.

Giấc mộng đó, miếng ngọc đó…

Quá mệt mỏi, về phòng, vừa chạm vào gối, cô lập tức ngủ thật sâu….

Tới khi Đồng Dao mơ màng tỉnh lại, phát hiện thấy trời đã tối. Lấy điện thoại đi động ở dưới gối ra nhìn, cũng đã hơn ba giờ sáng.

Đầu hơi đau, ấn huyệt thái dương, cầm lấy đèn pin, đi ra nhà vệ sinh.

Lúc đi ngang qua hanh lang, bỗng nhiên trông thấy có một bóng đen di chuyển ngoài cửa. Đồng Dao hoảng sợ, chỉ thấy cửa phòng nghiên cứu mở lớn.

Cô bất đầu cảm thấy khẩn trương, trong phòng nghiên cứu có một ít dụng cụ thí nghiệm và hiện vật văn hóa khảo cổ bằng đất. Chìa khoá cửa chỉ có một, lại nằm trong tay của giáo sư Lưu. Bình thường ông là người cuối cùng ra khỏi phòng nghiên cứu, cũng khoá cửa cẩn thận, còn luôn kiểm tra thêm một lần trước khi về.

Hôm nay làm sao cửa lại mở thế này…

Cỗ quan tài bằng ngọc nằm trong đó, có khi nào có người muốn trộm thứ gì hay không? Đồng Dao căng thẳng, lập tức tắt đèn pin, nhẹ nhàng bước đến gần, một khi phát hiện có trộm, chuẩn bị lớn tiếng hô hoán khi có thể.

Đồng Dao mở to hai mắt nhìn sang phía phòng nghiên cứu.

Bên trong rất tối, trong phòng không có ai, nhưng loáng thoáng trông thấy nắp đậy của cổ quan tài bằng ngọc nặng hơn cả tấn, đặt giữa phòng nghiên cứu kia đã bị xê dịch!

Đồng Dao nhất thời gấp gáp, không quan tâm tới cái gì, liền chạy vọt vào. Vừa nhìn vào bên trong cỗ quan tài, trong đó đặt rất nhiều thứ gì đó màu đen, như là vật bồi táng, nhưng lại không thấy xác ướp…

“Người đâu, có kẻ trộm!” Đồng Dao la lên theo phản xạ.

Vừa quay đầu lại, đột nhiên trông thấy một cô gái lơ lửng giữa không trung, trên mặt đeo chiếc mặt nạ bằng ngọc kinh khủng, con mắt nhô ra, bộ dạng hung dữ mà nhìn chính mình—

“Á—”

Đồng Dao sợ tới mức hồn vía lên mây, cơ thể lảo đảo, ngã nhào vào trong cỗ quan tài, nắp đậy của cỗ quan tài từ từ khép lại…

Xa xa truyền đến tiếng người ồn ào… Nhưng càng lúc càng xa….

Bình luận

Truyện đang đọc