CỔ THI DIỄM HẬU

Chuyển ngữ: Cỏ dại

Sáng sớm, Đồng Dao đã tới gặp Bắc Minh Quân, nói Vũ Quân phải tới phủ thừa tướng tránh nạn, Bắc Minh Quân nhìn Đồng Dao sửng sốt, nhìn cô cả nửa ngày, mới gật đầu đồng ý.

Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Đồng Dao mỉm cười tiễn hắn lên xe, vẫy tay chào hắn, tựa như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, vẻ mặt tự nhiên. Bắc Minh Quân cũng tới tiễn hắn, hai tay ôm ngực, chớp mắt nhìn mọi thứ, trong lòng không biết đang suy tính điều gì. Khuôn mặt Vũ Quân tái nhợt, ánh mắt run rẩy nhìn Đồng Dao.

Bầu không khí xung quanh bị dồn nén tới ngạt thở, Đồng Dao quay người, khắp tế bào trên cơ thể giống như có tai mắt đều có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của Vũ Quân. Lúc này không ai dám lên tiếng, sợ chỉ cần nói ra một tiếng, sẽ không kiềm chế được. Có lẽ cả hai đều muốn lưu lại cho người kia ký ức đẹp nhất…. Trong phút chốc Đồng Dao ngây người, cuối cùng không chịu nổi nữa, không nói gì, vội vã chạy về phòng. Trong đầu cô là gương mặt trắng bệch của Vũ Quân, trái tim cũng rỉ máu…

Trời vẫn mưa, giống như lòng Đồng Dao. Cắn chặt môi cố nén nỗi đau trong lòng, không dám nhìn Vũ Quân nữa.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng xe ngựa ngày càng xa, Đồng Dao chỉ cảm thấy hai mắt cay xè, nước mắt cứ thế mà chảy xuống. Đồng Dao cắn răng không để phát ra tiếng, lại càng không muốn để cho ai nhìn thấy…

“Ngươi...... ổn chứ?”

Sau lưng truyền tới tiếng của Bắc Minh Quân.

Đồng Dao kinh ngạc, vội vàng lau nước mắt, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn khàn: “Ta không sao.”

“Ngươi khóc?”

“Ta không khóc.”

Bắc Minh Quân đi về phía trước.

“Đừng lại đây.”

Bắc Minh Quân sửng sốt, dừng bước: “Nếu ngươi mệt mỏi, có thể cùng ta…”

“Xin lỗi, có một số việc, với ta mà nói, không phải đều có thể chia sẻ với tất cả mọi người, hãy để ta một mình.” Đồng Dao gượng gạo cắt lời Bắc Minh Quân.

“Sao? Chỉ có thể chia sẻ với Vũ Quân? Hay, hoàng đế nước Chư Lương?” Giọng nói Bắc Minh Quân có chút khiêu khích.

Trong lòng Đồng Dao như bị dao đâm, nghẹn ngào nói: “Đừng nói nữa, đây là việc riêng của ta, ta có chuyện gì cũng không liên quan tới bệ hạ. Ta về phòng trước.”

Sắc mặt Bắc Minh Quân xám xịt, nhìn theo bóng dáng cô đơn đang đi dần xa của Đồng Dao, hít thật sâu.

Bắc Minh Quân vẫn ngồi trước bàn nghị sự, khuôn mặt nghiêm trang như một bức tượng điêu khắc, cau mày, không ai hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Lão thần quan ở một bên không ngừng than thở, lại nói về ý tưởng và quan điểm của mình về thần linh, Bắc Minh Quân vẫn ngồi ngay ngắn như tượng, không có chút phản ứng.

“Bệ hạ, sứ giả nước Chư Lương xin cầu kiến.” Một thị vệ tiến vào thông báo.

Lúc này Bắc Minh Quân mới giật giật lông mi: “Sao? Dẫn hắn vào.”

“Tuân lệnh.”

Một võ tướng mặc nhuyễn giáp đen cung kính đi tới, quỳ xuống hành lễ: “Sứ giá nước Chư Lương xin vấn an bệ hạ.”

“Đứng lên mà nói.” Bắc Minh Quân nhíu mày, tỏ vẻ hứng thú.

“Thần vừa mới nhận được thư do hoàng đế Chư Lương dùng bồ câu đưa thư gửi tới, đây là thư khẩn của hoàng đế, do đó tự mình dâng lên, xin bệ hạ xem qua.” Người này cúi đầu, hai tay dâng thư.

“Gửi qua đường chim bay, ha ha, tốc độ rất nhanh.” Trong mắt Bắc Minh Quân xẹt qua tia ngờ vực, nở nụ cười tà mị, nhận lấy.

Từ đầu tới cuối võ tướng không hề ngẩng đầu, Bắc Minh Quân chăm chú đọc thư mỉm cười, cũng không rõ rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

“Ngươi có biết nội dung bức thư?”

“Thần không biết, thần chưa hề xem.” Lời nói lạnh lùng không có chút biểu tình.

“Vậy sao? Ngươi thật sự không hiểu tâm tư của hoàng đế nước Chư Lương?”

“Thần không biết!”

Bắc Minh Quân chăm chú đánh giá sứ giả từ đầu tới chân, mỉm cười: “Bản vương đã biết, hiện tại ngươi đi thông báo đi, hôm nay bản vương sẽ chuẩn bị xe ngựa, đuổi thất công chúa về nước Chư Lương.”

“Đa tạ bệ hạ!” Sứ giả vội vàng quỳ xuống đất khấu đầu cảm tạ, sau đó xoay người rời đi.

Lão thần quan lặng lẽ nhìn hắn đi ra, tức giận nói: “Thần đã sớm cho rằng thất công chúa không phải người tử tế. Nàng vừa tới, nước Cúc Lương liền xảy ra chuyện, người phụ nữ này là điềm xấu, nàng chắc chắn là ngọn nguồn của tai hoạ. Bệ hạ anh minh, khẩn trương đuổi nàng về nước Chư Lương, nước Cúc Lương chúng ta mới có thể an hưởng thái bình.”

“Hừ!” Bắc Minh Quân cười lạnh lùng, “Ta không phải một hoàng đế ngu xuẩn, nước Cúc Lương lại càng không phải là một nước đâm bị thóc chọc bị gạo, ngươi hãy làm tốt bổn phận của ngươi đi, điều bản vương nói, ngươi hiểu chứ?”

Lão thần quan sửng sốt, vội vã cúi đầu, đầu đổ mồ hôi lạnh.

Bắc Minh Quân nheo mắt đập nát bản đất sét trong tay.

“Bệ hạ… Đây chính là thư của hoàng đế nước Chư Lương, ngài đây là?”

Trong mắt Bắc Minh Quân hiện lên một tia sắc bén: “Người đâu, truyền thất công chúa.”

Sứ giả đã đi ra tới cửa, thật sự không nghĩ tới hoàng đế nước Cúc Lương lại đồng ý yêu cầu của bệ hạ đơn giản tới vậy. Mọi chuyện được tiến hành vô cùng thuận lợi, trên mặt hắn đầy ý cười, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Bỗng nhiên cả người hắn rung lên, sau lưng hắn đầy mùi sát khí. Vừa định quay đầu lại, chỉ thấy bốn phía có ánh kim loại, các mũi giáo đều đâm về phía hắn, chưa kịp suy nghĩ, chỉ thấy trước mắt một màu đỏ tươi, ý thức được mọi chuyện… Bệ hạ… nước Cúc Lương muốn giết người diệt khẩu….

Đồng Dao vừa mới tiến vào phòng nghị sự, hít một hơi thật sâu, ánh mắt Bắc Minh Quân tức giận nhìn cô. Mà lúc này lão thần quan giống như an phận, ở một bên không nói.

Trong lòng Đồng Dao do dự không biết đã đắc tội Bắc Minh Quân chỗ nào, nhưng nghĩ cả buổi cũng không tìm ra nguyên nhân.

Đột nhiên Bắc Minh Quân cười lạnh lùng: “Thất công chúa thật sự rất tài giỏi.”

Đồng Dao nghe không hiểu, khẽ nhíu mày.

“Thất công chúa đã dùng thủ đoạn gì, có thể dễ dàng khống chế lòng người?” Bắc Minh Quân giương mày.

Trong lòng Đồng Dao tức giận, rõ ràng để ý cũng mặc kệ hẳn, dứt khoát nói sang chuyện khác: “Nếu nói, bệnh dịch lần này giao cho ta xử lý, xin bệ hạ hãy giao những công văn có liên quan, ta dễ làm việc.”

“Sao? Ngươi muốn cái gì?”

“Nếu có thể ta phải điều động tất cả các y sư trong nước Cúc Lương.”

“Sao có thể!” Lão thần quan hét lên, “Bệnh dịch lần này, chính là sự trừng phạt của thần linh lên nước Cúc Lương. Bệ hạ, chúng ta phải hiến tế, tuyệt đôi không thể dùng y sư, làm như vậy là trái ý trời, thần linh sẽ giáng tai hoạ kinh khủng hơn xuống nước Cúc Lương.”

“Ta nhớ rõ lão thần quan nói, chỉ cần hoàng tử đi, mọi việc sẽ để ta giải quyết? Chẳng lẽ ngươi tuổi cao, trí nhớ kém?’ Vũ Quân đi rồi, tâm trạng Đồng Dao không tốt, giọng điệu cũng trở nên gai góc.

“Chuyện của nước Cúc Lương ta, sao có thể để cho người ngoài nhúng tay?!” Lập tức mặt lão thần quan trắng bệch, nổi giận đùng đùng.

“Được, vậy ta và Vũ Quân đi. Chuyện của nước Cúc Lương, các ngươi tự mình xử lý đi, ta căn bản cũng không quan tâm!” Đồng Dao nổi nóng nói.

“Đứng lại!” Bắc Minh Quân ở sau lưng gầm lên. Đồng dao hoảng sợ, dừng bước.

“Bản vương cho phép ngươi đi lúc nào?”

Đồng Dao cắn môi, quay người đi.

“Từ hôm nay, bản vương cho ngươi ba nghìn dân binh, y sư cũng tuỳ ý ngươi điều động. Ngươi phải ở lại nước Cúc Lương, không được rời nửa bước.”

Đồng Dao giật mình, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Quân. Lão thần quan há miệng còn to hơn, không tin vào lỗ tai mình.

“Được rồi, ngươi đi xuống đi!” Bắc Minh Quân phất tay áo, xoay người đi.

Bình luận

Truyện đang đọc