Lúc ăn cơm xong, Lâm Xảo Xảo nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó chuẩn bị đi lớp học thư pháp.
Thời điểm cô xuất phát lại phát hiện Cố Vi Ngôn cũng đi theo mình.
Lâm Xảo Xảo quay đầu lại liếc anh một cái: "Anh đi theo em làm cái gì?"
Cố Vi Ngôn xắn tay áo lên một chút: "Hôm nay tài xế xin nghỉ, anh đưa em đi."
"Tài xế xin nghỉ? Trong nhà có việc sao?"
"Không, anh cho anh ta nghỉ." Cố Vi Ngôn đương nhiên nói.
"......"
Nếu Cố Vi Ngôn muốn đưa thì Lâm Xảo Xảo tự nhiên cũng không cự tuyệt.
Trên xe.
Lâm Xảo Xảo nhìn một cửa hàng kem ven đường, trong mắt đầy sự mong đợi quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Vi Ngôn.
"Cố Vi Ngôn."
"Ừ?"
Bàn tay thon dài của Cố Vi Ngôn tùy ý đặt trên tay lái.
"Em muốn ăn kem......" Lâm Xảo Xảo nhỏ giọng nói nói.
Và điều đương nhiên, cô bị Cố Vi Ngôn cự tuyệt.
"Cái đó lạnh như vậy, em mới vừa cơm nước xong tốt nhất là không nên ăn."
Lâm Xảo Xảo thở dài: "Không phải người ta đã nói phụ nữ mang thai muốn ăn cái gì thì người nhà đều sẽ tận lực thỏa mãn sao."
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Vậy phải xem đồ vật mà em muốn ăn có tốt cho sức khỏe không, nếu em muốn ăn những thứ khác đương nhiên anh sẽ thỏa mãn em."
Lâm Xảo Xảo cũng không yêu cầu nhiều, chỉ gật đầu nói: "Vậy thôi."
Cô lại không ngốc, có thể ăn vụng sau lưng Cố Vi Ngôn mà, không nhất định một hai phải ngay trước mặt anh cùng anh đối nghịch.
Ai ngờ.
Cố Vi Ngôn lại nhẹ giọng nói: "Không cần nghĩ vụиɠ ŧяộʍ làm gì đó sau lưng anh, em không lừa được anh đâu."
Lâm Xảo Xảo: "............"
Người này...... Thật đúng là có thể nhìn ra được tất cả ý tưởng trong lòng của cô.
Đến lớp học thư pháp.
Lúc Lâm Xảo Xảo đi xuống trùng hợp gặp Tiêu Thanh Ninh.
Tiêu Thanh Ninh đạm mạc như nước, lúc nhìn đến Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng cười một chút.
"Em đã đến rồi."
Lâm Xảo Xảo gật đầu.
Tiêu Thanh Ninh vừa định nói cái gì đó thì thấy được Cố Vi Ngôn từ trên xe bước xuống.
Ý cười của Tiêu Thanh Ninh dần dần thu trở về, hắn lễ phép hướng về phía Cố Vi Ngôn gật đầu một cái.
"Cố tiên sinh."
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng câu môi: "Thầy Tiêu, lại gặp mặt."
"Đúng vậy."
"Lần trước gặp mặt chưa chào hỏi chính thức với anh, hôm nay đưa Xảo Xảo tới, lại gặp."
Tiêu Thanh Ninh: "Không cần thiết, tôi chỉ là một giáo viên mà thôi."
Cố Vi Ngôn cười nói: "Không, lực ảnh hưởng của anh đối với Xảo Xảo không hề tầm thường, Xảo Xảo nói cô ấy hiện tại tiến bộ rất lớn, hơn nữa tôi cũng có thể cảm giác hiện tại sự kiên nhẫn của cô ấy so trước kia cũng tốt hơn nhiều."
Tiêu Thanh Ninh: "Điều này cũng không phải công lao riêng của tôi, chính cô ấy cũng rất dụng công."
Cố Vi Ngôn lại cười nhạt: "Đúng, hiện tại thấy được cô ấy đối với thư pháp đã có sự nhiệt tình yêu thương nhất định. Hơn nữa Xảo Xảo bây giờ đang mang thai, tôi vốn dĩ tính toán để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cô ấy lại không chịu ngồi yên, nói vẫn muốn ra ngoài học tập. Cho nên có thể nhìn ra được, anh dạy thị phi thường tốt, bằng không Xảo Xảo cũng sẽ không nhiệt tình yêu thương như vậy."
Nghe được Cố Vi Ngôn nói như vậy, Tiêu Thanh Ninh hơi hơi ngây người một chút.
"Mang thai?"
"Đúng vậy." Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Lâm Xảo Xảo: "Mới phát hiện ra, thực khỏe mạnh."
Tiêu Thanh Ninh ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Xảo Xảo: "Chúc mừng."
Lâm Xảo Xảo gật đầu, cười nói: "Cảm ơn."
Tiêu Thanh Ninh: "Không có việc gì thì tôi đi vào trước."
Cố Vi Ngôn: "Được."
Tiêu Thanh Ninh đi trước đi vào.
Cố Vi Ngôn đối với Lâm Xảo Xảo nói: "Có cần anh đưa em đi vào không?"
Lâm Xảo Xảo: "...... Đương nhiên không cần, em lại không phải là một em bé to xác."
Trong đôi mắt bích ba thâm thúy của Cố Vi Ngôn mang theo ý cười.
"Được, vậy em đi vào đi."
Lâm Xảo Xảo đi vào trong.
Nhìn bóng dáng Lâm Xảo Xảo, Cố Vi Ngôn nghĩ, anh đã đem tình yêu của Tiêu Thanh Ninh hoàn toàn bóp chết từ trong nôi.
Như vậy cũng không tồi, nam nhân kia nhìn qua cũng là người biết điều, rất nhiều đồ vật đều là một cái đã hiểu.
Đương nhiên hắn biết vợ của người khác là thứ không động đậy đến, huống chi Lâm Xảo Xảo hiện giờ đã mang thai.
Chỉ có nam nhân là hiểu biết nam nhân nhất, vô luận là lần đầu tiên gặp mặt trong mắt hắn có chút địch ý, vẫn là sự kinh ngạc vừa rồi, đều có thể nhìn ra được trong lòng hắn có một chút cảm xúc nói không rõ.
Cố Vi Ngôn cảm giác loại người này không đến mức phải dùng khác thủ đoạn để đối phó, chỉ cần một chút thị uy là được.
Rốt cuộc loại người như Tiêu Thanh Ninh vừa thấy chính là người có giới hạn, hắn tuyệt đối không làm bản thân rơi vào một hoàn cảnh làm người lên án.
Cố Vi Ngôn nới lỏng cà vạt của mình một chút, đúng lúc Vương Hạo Vũ tới điện thoại.
"Cố tổng."
"Làm sao vậy?"
" Ngụy tổng của tập đoàn Lôi Đình tới...... Nói là muốn gặp ngài."
Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ: "Hiện tại cô ấy đang ở đâu?"
"Ở ngoài cửa văn phòng ngài chờ ngài."
Cố Vi Ngôn: "Tôi đã biết."
Cố Vi Ngôn cố ý đến muộn hơn một giờ, không nghĩ tới lúc anh đến công ty, Ngụy Na vẫn còn ở đó.
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Ngụy tổng hôm nay không vội? Lại ở chỗ tôi ngồi lâu như vậy."
Ngụy Na nhìn anh một cái, trong mắt nhìn không ra được cảm xúc gì.
"Nhìn dáng vẻ thì anh đã biết tôi ở chỗ này đợi thật lâu."
Thông minh như Ngụy Na, sao lại không nhận ra Cố Vi Ngôn có ý tứ gì.
Cố Vi Ngôn đẩy ra cửa văn phòng: "Vào trong đi, có chuyện gì?"
Cố Vi Ngôn ngồi xuống ghế của mình, thần sắc nhàn nhạt.
Giống như chỉ cần anh ngồi xuống vị trí này thì bản thân đã tự mang theo một loại quang hoàn cường giả.
Tự tin mà lại bình tĩnh.
Ngụy Na ngồi xuống đối diện Cố Vi Ngôn.
"Tôi tới để cùng anh nói về chuyện công ty của anh gần đây cùng tập đoàn Hoành Vũ cạnh tranh."
Cố Vi Ngôn nhẹ gật đầu: "Làm sao vậy."
Ngụy Na nhấp môi một chút: "Về chuyện này, tôi có thể giúp anh."
"Giúp tôi?" Cố Vi Ngôn nhướng mày.
Ngụy Na gật đầu, "Tôi biết đổng sự của công ty anh nhân tâm có điểm dao động, việc em trai anh trở về có rất nhiều người đều biết...... Hơn nữa bản thân việc cùng tập đoàn Hoành Vũ cạnh tranh cũng yêu cầu một sự đầu tư rất lớn, nếu lấy tình huống hiện tại công ty của anh mà nói thì chỉ sợ có điểm nguy hiểm, nhưng nếu chúng ta cùng nhau hợp tác thì công ty Hoành Vũ tự nhiên là đánh không lại."
Cố Vi Ngôn gật đầu: "Lời nói của cô đích xác làm người ta động tâm, hai nhà hợp tác tự nhiên so một nhà sẽ củng cố hơn, chỉ là tôi ở trên thương trường nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu được một đạo lý, chính là trên thế giới này vĩnh viễn không có bánh rơi xuống đầu miễn phí, nếu không chính là bẫy rập, cô không ngại cùng tôi nói một chút, cô có yêu cầu gì? Chúng ta có thể xem xét để thương lượng một chút."
Ngụy Na môi đỏ cười một chút: "Tôi không có bất luận yêu cầu gì."
"Hả?"
Đôi mắt đẹp của Ngụy Na bỗng nhiên lộ ra một ít khẩn trương cùng e lệ của thiếu nữ, hai bàn tay đặt ở đầu gối có chút siết chặt.
"Cố Vi Ngôn...... Tôi cũng không tin nhiều năm như vậy anh nhìn không ra được ý tưởng của tôi đối với anh? Cho dù anh coi thường tôi hay là làm bộ không nhìn thấy, trước nay tôi đều không để ý tới, bởi vì tôi biết, tôi Ngụy Na chỉ nếu đã thích một người thì sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng nâng mắt.
"Ngụy tổng." Anh có chút xa cách gọi một tiếng.
Ngụy Na ngẩng đầu xem hắn.
"Tôi nghĩ, cô đã biết sự thật rằng tôi đã kết hôn." Cố Vi Ngôn lạnh như băng nói.
"Tôi biết...... Chính là......"
Cố Vi Ngôn tiếp tục nói: "Hơn nữa hiện tại tôi đã là người sắp phải làm cha, vợ của tôi bây giờ đang mang thai."
Sắc mặt Ngụy Na lập tức có chút trắng bệch.
Mang thai......
Cố Vi Ngôn: "Cho nên, tôi cho rằng cô làm tổng tài của một cái công ty về sau tốt nhất không cần lại nói ra loại lời nói này, nếu không sẽ dễ dàng để cho người khác chê cười, những lời cô nói với tôi tôi có thể không nới cho người khác, nếu để người khác một khi biết sẽ nghĩ như thế nào về cô? Đường đường Ngụy tổng lại là người phụ nữ mướn phá hư hôn nhân của người khác? Tôi nghĩ người luôn luôn cao ngạo như cô sẽ không tiếp thu đánh giá này của người khác về bản thân, tôi biết cô tâm khí cao ngạo, cho nên không cần thiết ở trên người tôi lãng phí thời gian, trong thời gian đó, còn không bằng hưởng thụ cuộc sống thật tốt và tìm một người đàn ông yêu cô mà sinh hoạt."
Ngụy Na cắn chặt miệng mình, lời này của Cố Vi Ngôn rất tuyệt tình, tương đương đang biến tướng đánh mặt cô ta.
Chỉ là không biết vì sao, anh càng như vậy, cô ta càng không nghĩ chịu thua.
Vì sao cô ta như vậy ưu tú, đàn ông theo đuổi cô ta dài từ này đầu tới tận đầu kia rồi, Cố Vi Ngôn lại cố tình chướng mắt cô ta?!
Ngụy Na hít sâu một hơi: "Cho tôi một cái lý do."
Cố Vi Ngôn nhàn nhạt nhìn cô ta: "Cái gì?"
"Phu nhân của anh ưu tú hơn tôi ở điểm nào, tôi vẫn luôn rất tò mò." Ngụy Na biểu tình có chút khó coi hỏi.
Cố Vi Ngôn cười một chút: "Kỳ thật phu nhân của tôi không tính là có bao nhiêu ưu tú, ngược lại có một chút bình thường như vậy, còn có khuyết điểm mà rất nhiều người đều có."
Ngụy Na ngây người một chút.
Cố Vi Ngôn tiếp tục đạm nói: "Nhưng chuyện cảm tình này cũng không phải lấy ưu tú hoặc là không ưu tú để quyết định, có lẽ một người ưu tú càng dễ dàng hấp dẫn sự yêu thích của người khác đối với người đó. Nhưng tình yêu là một điều rất kỳ diệu, hoặc ở một cái nháy mắt liền quyết định, hơn nữa tôi không cần phu nhân của tôi có bao nhiêu ưu tú, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi tôi sẽ cảm thấy phi thường hạnh phúc, tôi nghĩ đây là chân lý của hôn nhân."
Ngụy Na khóe miệng co giật một chút.
Cô ta hiểu được Cố Vi Ngôn nói vậy là có ý tứ gì.
Có lẽ anh không cần một người vợ có thể mang đến cho mình rất nhiều chỗ tốt , nhưng lại không cho anh được cảm giác mà muốn.
Ngụy Na: "Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, có phải hay do điều tôi cho anh còn chưa đủ nhiều hay không, nhưng hiện tại nghĩ lại, có lẽ anh căn bản không muốn tôi cho anh......"
Cố Vi Ngôn: "Ngụy Na, cô rất ưu tú, nam nhân thích cô rất nhiều, cô không cần thiết bướng bỉnh như vậy, nhân sinh của cô hẳn là muôn màu muôn vẻ, cô không nên làm tôi có chút thành kiến gì với cô, rốt cuộc nới những lời này đối với một người đàn ông đã kết hôn đã hạ thấp tu dưỡng của bản thân cô."
Ngụy Na có chút tự giễu cười một tiếng.
"Tu dưỡng cái gì a, giống như anh nói, tôi ưu tú thì có ích lợi gì? Chẳng phải tôi cũng không chiếm được tâm của người đang ông mà tôi yêu sao?"
Cố Vi Ngôn nhàn nhạt nhìn Ngụy Na.
Tựa hồ cô ta đã vòng một vòng rồi đâm vào bên trong góc chết.
Cố Vi Ngôn: "Tôi kiến nghị cô tốt nhất đi ra ngoài thả lỏng tâm tình một chút qua một khoảng thời gian, nhưng tôi cho cô hồi đáp rất đơn giản, tôi rất yêu vợ của mình, tôi cũng không có khả năng làm ra bất luận việc gì xin lỗi cô ấy, cho nên cô không cần lại đến đây, nếu không vợ của tôi nhìn thấy cô thì sẽ tức giận."
Ngụy Na cười khẽ: "Sao nào, anh rất sợ vợ của mình tức giận?"
Cố Vi Ngôn nhếch đuôi lông mày một chút: "Đó là đương nhiên."
Tuy rằng ngày thường Lâm Xảo Xảo cũng có một ít tiểu tính tình, nhưng nếu nói thực sự tức giận thì thật ra không có.
Anh cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng khi Lâm Xảo Xảo thực sự tức giận.
Rốt cuộc một người bình thường không thích tức giận một khi bắt đầu tính tình thì vô cùng đáng sợ, cho dù là Cố Vi Ngôn cũng phải kiêng kị vài phần.
Ngụy Na cảm thán một tiếng: "Anh thật đúng là một người đàn ông tốt, thật sự, ở trong cái vòng này, những người giống như anh đều mau tuyệt chủng."