CỐ TIÊN SINH THẬT TÂM CƠ!

Ánh mắt Lâm Xảo Xảo trông mong nhìn Dương Hân nửa ngày, xem cô ấy ở kia xú mỹ, nhìn đến cuối cùng Dương Hân đem túi thu hồi lại.

Lâm Xảo Xảo chớp đôi mắt một chút: "Tớ đâu?"

Dương Hân: "Cái gì?"

Lâm Xảo Xảo: "......"

Dương Hân hiểu rõ lời của Lâm Xảo Xảo là có ý gì, lặng lẽ nói ở bên tai cô: "Vì mua quà tặng cho thầy Tiêu nên chi tiêu tháng này của tớ đã hết rồi, tháng sau bồi thường cho cậu sau, chị em tốt."

Lâm Xảo Xảo: "............"

Được rồi, Dương Hân đã nói như vậy, cô cũng không có biện pháp gì.

Cố Vi Ngôn đương nhiên đã nhận ra ý của cô, anh không nhịn được thấp giọng cười một chút.

Lâm Xảo Xảo trừng mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái, hỏi: "Anh cười cái gì?"

Cố Vi Ngôn cũng cúi người lại gần, ở bên tai Lâm Xảo Xảo nhẹ giọng nói: "Nhìn thấy không, chỉ có chồng em mới là người đối xử với em tốt nhất, ngoại trừ anh lại không có người khác tặng quà cho em."


Nói xong, còn rất đắc ý ở trên eo Lâm Xảo Xảo véo một phen.

Lâm Xảo Xảo: "......"

Ai ngờ, Cố Vi Ngôn vừa dứt lời, Tiêu Thanh Ninh liền lấy ra hai hộp quà, phân biệt đặt ở trước mặt Lâm Xảo Xảo và Dương Hân.

Hắn cười nhạt nói: "Ngày lễ vui sướng."

Cố Vi Ngôn sắc mặt hơi hơi trầm xuống.

Lúc này đến lượt Lâm Xảo Xảo cười thành tiếng, cô ở Cố Vi Ngôn bên người nói: "Nhìn thấy không, ngoại trừ vẫn có người khác tặng quà cho em nè."

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười, nhìn cô, gật gật đầu.

Lâm Xảo Xảo cảm giác gáy có chút lạnh cả người.

Khụ khụ......

Thôi cô vẫn không nên chọc vị Cố tiên sinh tâm cơ nặng này thì tốt hơn.

Lâm Xảo Xảo còn bình thường, Dương Hân nhận được lễ vật của thầy Tiêu lại còn thể hiện một bộ dạng rất vui vẻ.

"Oa, hóa ra tôi cũng nhận được lễ vật!"


Lâm Xảo Xảo vẻ mặt vô ngữ nhìn Dương Hân.

Cái quỷ gì...... Làm như vừa rồi cô không tặng quà cho cô ấy vậy, cô có cảm giác dáng vẻ cô ấy khi nhận được lễ vật của thầy Tiêu cùng lúc nhận được quà tặng của cô hoàn toàn không giống nhau.

Lâm Xảo Xảo cảm giác tâm của mình lạnh một nửa, đồ Dương Hân trọng sắc khinh bạn này.

A, nữ nhân.

Lâm Xảo Xảo hóa bi phẫn thành sức mạnh, chờ đến lúc đồ ăn cùng thịt đều được đưa lên sau đó bắt đầu ăn cơm như gió bão, ăn tuy rằng không nhanh nhưng mỗi một miếng lượng thức ăn đều tràn đầy, bộ dáng nhìn rất đặc sắc, có tiềm lực làm Dạ dày vương. 

Dương Hân có chút bị cô làm chấn động.

"Không phải đâu...... Xảo Xảo, bây giờ sao cậu có thể ăn như vậy?"

Lâm Xảo Xảo dùng khăn giấy lau miệng một chút: "Bây giờ lượng ăn của tớ đã lớn hơn rất nhiều, dù sao cũng là ăn cho hai người không phải sao."


"Cậu như vậy cũng không được a...... Ăn hơi quá nhiều rồi, phải chú ý cân nặng a, ăn quá nhiều không tốt."

Cố Vi Ngôn ở một bên nhàn nhạt cười nói: "Không sao, có thể ăn là phúc, em ăn nhiều một chút anh ngược lại càng vui vẻ."

Dương Hân đã nhìn quen dáng vẻ Cố Vi Ngôn sủng thê, biết cho dù Lâm Xảo Xảo ăn hết một tiệm lẩu, có lẽ Cố Vi Ngôn cũng sẽ cảm thấy cô ấy đáng yêu đến cực điểm.

Thật là, giữa người với người sao lại có thể chênh lệch lớn như vậy a.

Dương Hân có chút u oán nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Ninh.

Rốt cuộc khi nào thầy Tiêu mới thích cô a, loại tình yêu ngọt ngào này khi nào sẽ đến lượt cô a......

Bởi vì trên bàn cơm này chỉ có một mình Lâm Xảo Xảo là phụ nhữ mang thai, cho nên cô uống nước trái cây, còn lại ly của những người khác đều rót một ít rượu, cũng coi như là hợp với tình hình chúc mừng ngày lễ.
Dương Hân giơ cái ly lên, đề nghị: "Hôm nay mừng lễ Giáng sinh, chúng ta nâng chén chúc mừng một chút đi."

Bốn người đều giơ ly rượu của bản thân lên.

"Cụng ly!"

Nói xong, Dương Hân trực tiếp một ngụm uống hết phần rượu ở trong ly của mình.

Lâm Xảo Xảo có chút kinh ngạc nhìn Dương Hân: "Dương Hân, cậu uống nhiều như vậy làm cái gì?"

Dương Hân lau miệng một chút: "Chúc mừng giáng sinh mà, nên phải vui vẻ một chút chứ."

Lâm Xảo Xảo: "Vậy cậu cũng không cần uống quá nhiều, uống nhiều quá lát nữa về làm sao bây giờ?"

Dương Hân trộm véo eo Lâm Xảo Xảo một chút ở dưới bàn, ở bên tai cô lặng lẽ nói: "Không cần nói chuyện, tớ còn đang đợi mình có thể say a, như vậy tớ có thể nhờ thầy Tiêu đưa tớ trở về a."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Thì ra là thế...... Nữ nhân thật là đáng sợ, Lâm Xảo Xảo rất là đồng tình nhìn thoáng qua thầy Tiêu đang ngồi ngay ngắn ở nơi đó.
Ai ngờ, Lâm Xảo Xảo chỉ nhìn thoáng qua bên đó một chút, vẫn bị Cố Vi Ngôn thấy được.

Anh hơi hơi cúi người, cản trở tầm mắt của Lâm Xảo Xảo đang nhìn về phía Tiêu Thanh Ninh.

Lâm Xảo Xảo lại đưa mắt qua đó nhìn một cái, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của Cố Vi Ngôn.

Cô liếc mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái, Cố Vi Ngôn lại cho cô một nụ cười cực kỳ anh tuấn.

Lâm Xảo Xảo: "......"

Cô ở ngồi giữa hai người thân vô cùng "Có tâm cơ" thật sự cảm giác áp lực rất lớn a!

Sau đó, không biết tại sao Cố Vi Ngôn cùng Tiêu Thanh Ninh hai người lại bắt đầu đua rượu.

Rượu quá ba tuần, hai người đều hơi say, sắc mặt hơi hơi hồng, hơi nóng của nồi lẩu trước mặt lượn lờ dâng lên trong không gian làm người ta thấy không rõ biểu tình trên mặt.

Cố Vi Ngôn bưng ly rượu trước mặt lên, cười khẽ: "Thầy Tiêu, tôi kính anh một ly, cảm ơn sự chiếu cố của anh trong thời gian dài như vậy đối với Xảo Xảo nhà chúng ta."
Tiêu Thanh Ninh cũng đồng thời giơ ly rượu lên: "Không cần cảm ơn, đó là bổn phận của tôi."

"Thầy Văn một học trò như anh hẳn cũng rất vừa lòng đi."

"Không dám nhận, sự giỏi giang của thầy ấy là điều vĩnh viễn tôi cũng không đạt được."

Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Tuy rằng bây giờ Xảo Xảo còn đang học tập, hoàn toàn là dựa vào sự nhiệt tình yêu thương của cô ấy đối với thư pháp, nhưng qua một thời gian nữa có lẽ cô ấy phải tạm dừng lại một khoảng thời gian."

Lâm Xảo Xảo ở bên cạnh cũng sửng sốt.

Đúng vậy...... Qua mấy tháng nữa, cô phải "dỡ hàng" a......

Tiêu Thanh Ninh sắc mặt bất biến, khóe môi nhẹ nhàng câu lên.

"Được, tôi chờ Xảo Xảo trở về."

Ánh mắt Cố Vi Ngôn có chút vi diệu lên, thật ra hắn cũng có tự giác, anh còn chưa nói đến lúc đó Xảo Xảo có muốn đến nơi đó tiếp tục học tập hay không đâu.
Cố Vi Ngôn ngửa cổ, trực tiếp đem uống cạn sạch ly rượu.

Tiêu Thanh Ninh không cam lòng ở dưới, trực tiếp đem toàn bộ rượu trong ly của mình cũng uống hết.

Tiếp theo hai vị đại nam nhân này có vẻ hăng hái lên, anh tới tôi đi, không thấy thoái nhượng một chút nào.

Bây giờ hình như đã biến thành một cuộc chiến tranh giữa những người đàn ông rồi.

Lâm Xảo Xảo cùng Dương Hân nhìn về phía nhau, trong ánh mắt để lộ ra những lời mà các cô muốn nói.

—— đây là tình huống gì vậy?

—— không biết a, đã uống không ít.

—— nếu không cậu khuyên nhủ đi?

—— Được, cùng nhau khuyên.

Tuy nói muốn khuyên, nhưng hai người cũng chỉ cười nói là so tài giữa quân tử với nhau, hai người các cô không cần lo lắng.

Dương Hân ngồi một bên xem sốt hết cả ruột, đây là có chuyện gì a, cô chuẩn bị uống nhiều một chút để thầy Tiêu đưa cô về nhà, nhưng lúc này thầy Tiêu lại uống nhiều như vậy, cô còn có thể làm gì để thầy Tiêu đưa cô về nhà a!
Cho nên, đến cuối cùng, lễ Giáng Sinh kết thúc sau khi tiếng chuông đã điểm 0 giờ.

Mọi người chuẩn bị trở về nhà.

Dương Hân suy yếu hướng về phía Tiêu Thanh Ninh ngã xuống, nhưng mà không nghĩ tới, cô ngã xuống như vậy làm Tiêu Thanh Ninh thiếu chút nữa ngã ngồi trở lại ghế, Dương Hân lập tức đứng thẳng thân mình, quay đầu lại hỏi một câu: "Thầy Tiêu anh không có việc gì đi?"

Tiêu Thanh Ninh xua xua tay mình: "Không có việc gì...... Không cần lo lắng."

Dù sao loại người này dù cho có uống say thì câu đầu tiên sau đó cũng là để cho người khác không cần lo lắng.

Trong số bốn người, một người giả bộ say, hai người thật sự uống say, còn có Lâm Xảo Xảo- một phụ nữ mang thai.

Lâm Xảo Xảo bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ba người một cái, đây là high quá mức đi.

Cố Vi Ngôn xem như một trong hai người bình thường nhất ở  nơi này, tuy rằng anh uống không ít, nhưng hành động bình thường vẫn không thành vấn đề.
Anh nói: "Tôi đi gọi xe, chờ một chút."

Lâm Xảo Xảo nhìn nhìn anh một lúc: "Anh không uống say?"

Cố Vi Ngôn cười cười nhìn cô: "Em đoán xem."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Cái này làm sao mà cô có thể đoán được chứ, Cố Vi Ngôn người này có phải là người bình thường muốn đoán là có thể đoán được đâu.

Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua hai người bên cạnh: "Hai người định trở về như thế nào? Tôi gọi một chiếc xe để hai người các anh trở về được không?"

Tiêu Thanh Ninh có chút mê mang gật đầu một cái: "Được......"

Dương Hân ở một bên cười trộm, không nói chuyện.

Lấy sự quan sát của Lâm Xảo Xảo hiện tại, trận này so đấu tửu lượng thì thầy Tiêu hẳn là thua.

Bởi vì Cố Vi Ngôn còn có thần trí để gọi xe, mà Tiêu Thanh Ninh hoàn toàn đã không có.

Đáng thương thầy giáo Tiêu không biết trong chốc lát sẽ bị Dương Hân an bài như thế nào.
Nhưng mà Lâm Xảo Xảo cảm giác lá gan Dương Hân cũng không dám làm ra chuyện gì khác người, cho nên cô cũng không có gì lo lắng.

Chiếc xe đầu tiên tới Cố Vi Ngôn để Dương Hân cùng Tiêu Thanh Ninh đi rồi.

Dương Hân cùng Tiêu Thanh Ninh nâng đỡ nhau lên xe, Tiêu Thanh Ninh cơ hồ là lên xe liền gục xuống ngủ rồi.

Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua chiếc xe đang gào thét mà đi, quay đầu lại nói với Lâm Xảo Xảo: "Vị thầy giáo này của em sẽ không bị người bạn của em thế nào đi?"

Lâm Xảo Xảo: "Bạn bè của em không phải loại người như vậy, yên tâm đi."

"Nói không chừng, người uống rượu xong với người bình thường lại không giống nhau, khẳng định sẽ lớn mật hơn so với ngày thường rất nhiều."

"Phải không?"

"Đương nhiên."

Lâm Xảo Xảo ngước mắt, cười nhìn anh: "Anh cũng thế phải không?"

Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Anh cũng thế."
Nói xong, vậy mà anh lại nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Lâm Xảo Xảo.

"Phu nhân, anh cũng uống nhiều, yêu cầu em chiếu cố."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Vừa nãy anh vẫn còn bình thường mà, sao bây giờ lại ốm yếu như vậy rồi??

Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng: "Cố Vi Ngôn, anh đừng giả bộ a."

Cố Vi Ngôn ôm cô, phát ra một tiếng thỏa mãn nhẹ nhàng.

"Vẫn là ôm vợ mình thơm tho mềm mại thoải mái nhất."

Lâm Xảo Xảo vừa nghe Cố Vi Ngôn nói cái này, liền biết bây giờ trong đầu anh khẳng định có cồn đang quấy phá.

Ngày thường Cố Vi Ngôn khẳng định sẽ không nói những loại lời cợt nhả hết bài này đến bài khác như vậy.

Lâm Xảo Xảo cảm giác có chút không thoải mái, bây giờ bên ngoài vẫn có rất nhiều người đi ngang qua.

Vì thế trong mắt người qua đường đang ăn dưa chính là một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang ở ôm một người phụ nữ mang thai ăn mặc đáng yêu làm nũng.
Tuy rằng về mặt thị giác thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng mà vẫn rất đẹp mắt.

Lâm Xảo Xảo tiếp nhận được những ý cười đến từ người qua đường ý, cảm giác chỉ muốn tìm một cái khe đất để chui vào.

Cố Vi Ngôn này thật là...... Uống rượu xong không nháo lên, không nói lung tung nhưng sao lại thích làm nũng như vậy a!

Lần trước rõ ràng ở nhà cô uống rượu xong liền bắt đầu ghen tuông oán giận cô không quan tâm đến anh, hôm nay lại càng thêm càn rỡ.

Nhân viên của anh có dám tin tưởng Cố tổng mà bọn họ luôn luôn kính trọng một khi uống say sẽ trở thành một người thích làm nũng không?

Lâm Xảo Xảo tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không có đem Cố Vi Ngôn đẩy ra.

Đợi đến khi xe tiếp theo đến, hai người lên xe, ngồi ở ghế sau.

Ngón tay thon dài của Cố Vi Ngôn thưởng thức đầu tóc Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo nghiêng người liếc nhìn anh một cái: "Làm cái gì?"

Cố Vi Ngôn cầm lấy một dúm tóc dài của Lâm Xảo Xảo, đặt lên trước mũi, nhẹ nhàng ngửi ngửi một chút.

"Em dùng loại dầu gội đầu gì mà thơm như vậy?"

Lâm Xảo Xảo cảm thấy hơi hơi ngứa: "Cố tiên sinh, em nhắc nhở anh một chút, dầu gội của anh với em giống nhau, bởi vì là do em tự mình chọn lựa, hương hoa nhài."

Cố Vi Ngôn giống như là bừng tỉnh đại ngộ: "Như vậy a......"

Tài xế ngồi phía trước nghe thấy đoạn đối thoại của vợ chồng son cũng nhịn không được cười.

Vẫn là người trẻ tuổi có ý tứ a.

Bình luận

Truyện đang đọc