CÔ VỢ GIẢ MẠO RẤT THẦN BÍ

Đông Ngải Quốc, hơn một trăm năm trước đây là chế độ quân chủ, Hoắc gia này là người thống trị ở vùng đất này, thừa kế vương quyền dài đến ba trăm năm.

Chín mươi năm trước, quốc vương nơi đó vì quá già yếu mà qua đời trong một cuộc biến cô về chính trị. Con trai thứ mười của Hoắc gia, Cố gia và Tứ gia cùng đứng chung một chiến tuyến, Thần gia là quan tổng chỉ huy của nhà nước, ba nhà đều cùng chung một chí hướng muốn trở thành nhân vật truyền kỳ, cùng đứng lên lật đổ thái tử tầm thường vô dụng kia. Noi theo nước Anh, thành lập ra chế độ Thủ tướng. Hoắc gia làm như thể chỉ có sự hiện diện của hoàng gia tồn tại, mà không nghĩ đến thực chất ý nghĩa của quyền lực cấp cao. Chỉ cần đúng thẩm quyền mới có thể mới có thể được đề cử ra tới thủ tướng.

Ba gia tộc đã giao hẹn, Thủ tướng chọn người, phải ở trong tam đại gia tộc tuyển ra. Một khi đã tuyển chọn, hai gia tộc kia phải dốc toàn lực giúp đỡ. Thủ tướng nhậm chức là mười năm, mười năm sẽ có một lần tổng tuyển cử.

Đông Ngải Quốc được cải chế sau khi Đệ nhất Thủ tướng của Thần gia – Thần Đan, người này mạnh mẽ tài giỏi vô cùng, mưu lược cũng vô cùng cao siêu, lúc đó trong tam đại nam nhân truyền kỳ của tam đại gia tộc thì người này tuổi cao nhất, là người từng trải, trí tuệ siêu phàm, nhậm chức Thủ tướng hoàn toàn xứng đáng. Mười năm sau, Thần Đan vì tuổi già sức yếu mà qua đời, cuộc tổng tuyển cử lần nữa được mở ra, tam đại gia tộc đề cử Hoắc gia – Hoắc Di Trạch lên làm Thủ tướng.

Hoắc Di Trạch liên tiếp nhậm chức tiếp quản hai nhiệm kì, cầm quyền hai mươi năm, công trạng và thành tích ông làm được vô cùng nhiều.

Hai mươi năm sau, Hoắc Di Trạch tuổi già sức yếu, tam đại gia tộc ở thế hệ trước trong giới chính trị đều có nhân tài kiệt xuất có rất nhiều cống hiến to lớn, nhưng đa số toàn bộ đều đã biến mất trong lịch sử. Tuổi trẻ, nhân tài nhiều, tất cả đều nóng lòng muốn thử, lên làm Thủ tướng.

Trong bốn người con trai của Hoắc Di Trạch có Hoắc Kiến Quốc, lúc ấy chỉ là một nhân vật bé nhỏ, căn bản mà nói là không đáng kể.

Ở trong mắt mọi người, người này tư cách kém, không thể nào xây dựng đóng góp cho đất nước.

Nhưng người này sau khi kết hôn, liền liên tiếp lập được nhiều thàng tựu xuất sắc. Sau khi Hoắc Di Trạch chết, ông đã đánh bại rất nhiều anh em trong Hoắc gia và các đối thủ cạnh tranh ở hai gia tộc khác, cuối cùng trở thành Tam Thủ tướng, giữ chức liền trong sáu mươi năm.

Tất cả mọi người đều cho ràng sở dĩ Hoắc Kiến Quốc có thể thành công chủ yếu là do có sự giúp đỡ của phu nhân Nguyễn Nhất Hà – vợ ông.

Năm đó, Nguyễn Nhất Hà, là người thừa nhận đầu tiên trong tập đoàn tài chính duy nhất ở Đông Ngải Quốc. Cô mang theo rất nhiều của cải giá trị và trí thông minh của mình gả cho người đàn ông này, làm cho tập đoàn tài chính Nguyễn thị thay tên thành tập đoàn tài chính Hoắc thị. Hoắc Kiến Quốc trở thành nhà cải cách kinh tế trụ cột vô cùng lớn mạnh, tuân lệnh Hoắc Kiến Quốc sẽ có chỗ đứng ổn định vững vàng trong giới chính trị.

Mà sở dĩ có thể lên làm con dâu Hoắc gia, nguyên nhân ở chỗ, Quý gia không chỉ có bối cảnh chính trị, mà còn có cả chỗ đứng trong nền kinh tế, mà Quý Như Tịch chính là cha nuôi của Nguyễn Nhất Hà.

Mối quan hệ này là một rắc rối khó gỡ, đã đặt Hoắc Trường An và Quý Như Tịch trói buộc cùng một chỗ.

Theo Ninh Mẫn biết, ba mươi mấy năm liền Hoắc Trường Anh có nuôi dưỡng một nữ nhân ở bên ngoài.

Hoắc đại thiếu phong lưu thành tính đối với nữ nhân kia, ở trong quan hệ nam nữ cấp trên phóng túng không ít. Người ta nói rằng người phụ nữ được nâng lên rất biết vâng lời, duy chỉ có cuộc sống là phải hoàn hảo. Đáng tiếc hắn không thể không lấy Quý Như Tịch. Một nam nhân chân đứng hai thuyền nhất định không có kết quả tốt.

Sau này, nữ nhân kia đã mất tích không biết còn sống hay đã chết, tóm lại là không có tin tức gì.

Hoắc Trường An cũng bởi vậy mà thói hư tật xấu qua nhiều, bị công khai ở bên ngoài nuôi dưỡng quá nhiều nữ nhân, bị mẫu thân và phu nhân chống lại hoàn toàn, làm Hoắc Kiến Quốc đối với hắn thất vọng tới cực điểm, mà một lòng một dạ đào tạo nuôi dưỡng Hoắc Khải Hàng.

Về phần nhị thiếu gia của Hoắc gia, Hoắc Trường Bình so với Hoắc Trường An còn không bằng.

Tam thiếu gia hoắc gia nguyên là một nhân tài, đáng tiếc tuổi còn trẻ mà đã chết do tai nạn ngoài ý muốn.

Ninh Mẫn không phải lần đầu tiên gặp Nguyên Nhất Hà, nhưng mỗi lần nhìn thấy người này, làm cho cô cảm thấy như mình bị áp bức, làm cho cả người thấy khẩn trương mất bình tĩnh, người đàn bà này so với quý Như Tịch cũng rất có khí thế.

Phòng khách Nhất Hào.

Cửa mở, lão phu nhân Nguyễn Nhất Hà mái tóc đã bạc trắng và Hoắc phu nhân Quý Như Tịch cao quý tao nhã, hai nữ nhân nổi danh nhất Đông Ngải Quốc đang ngồi cùng nhau. Vãn Vãn vô cùng đáng yêu xinh đẹp đang rúc vào trong lòng Nguyễn Nhất Hà cũng không biết nói cái gì khiến cho lão phu nhân haha cười, cúi đầu xuống hôn rất thân mật

“Vãn Vãn!”

Nhìn mấy người thân thiết như vậy, khiên cho mí mắt Ninh Mẫn không khỏi nháy một cái, bước nhanh lên phía trước kêu một tiếng.

“Mẹ!”

Đứa nhỏ này vừa kêu vừa nhảy xuống khỏi người Nguyễn Nhất Hà. Lại nhìn thấy Đông Đình Phong bỗng nhiên dừng bước chân, nụ cười cũng hơi sững lại.

Ninh Mẫn cảm thấy con gái khác thường, đi lên ôm lấy hôn một cái, cảm giác được bàn tay bé nhỏ của con gái vòng ở đằng sau cô, mới hỏi:

“Làm sao vậy?”

Cô ôm con quay đầu, nhìn Đông Đình Phong mỉm cười tiêu sái lại gần chào hỏi:

“Hi! Vãn Vãn, chúng ta lại gặp mặt.”

“Xin chào Đông bá bá.”

Vãn Vãn rầu rĩ kêu lên một tiếng, ngữ khí cũng không giống như rất khoái trá.

Ninh Mẫn và Đông Đình Phong liếc nhau một cái, cảm giác tiểu tử kia có gì không đúng lắm.

“A! Đây không phải là tiểu ĐSo?”

Nguyễn Nhất Hà vội đeo lên cặp mắt kính, chămm chú nhìn người đàn ông này một chút. Vị lão phu nhân này trí nhớ siêu phàm, gặp qua một lần đều có thể nhớ rõ. Đông Đình Phong cùng bà gặp mặt một lần nhưng là mười năm trước kia.

“Không sai, Hoắc lão phu nhân, đúng là Đông Cẩn Chi. Hôm nay Đông Cẩn Chi là không mời mà tới.”

Đông Đình Phong ngữ khí khiêm tốn, nói.

“A thật sự là hiếm thấy, hiếm thấy. Tiểu Đông là người của công việc, khó mời được, không nay không mời mà tới là tốt nhất đỡ mất công ta phải phái người đi mời ngươi đi theo... Vãn Vãn, qua bà nội bên này, để mẹ ôm nhiều như vậy rất mệt...”

Nguyễn Nhất Hà vẻ mặt hiền lành ôn hòa, tươi cười giơ bày tay trắng nõn hướng Vãn Vãn vẫy vẫy.

Ở trong mắt mọi người, Nguyễn Nhẫt Hà chính là một nữ nhân hiền hòa như vậy.

Nhưng trên thực tế, bà và Võ Tắc Thiên trong lịch sử Trung Quốc rất có nhiều điểm tương đồng. Chỉ khác là Võ Tắc Thiên thay đổi triều đại đưa mình lên làm hoàng đế còn vị này lại hoàn toàn thủy chung ở phía sau bày mưu tính kế giúp Hoắc Kiến Quốc.

Nghe nói nữ nhân này ra tay rất tàn nhẫn, rất lợi hại, sáu mươi năm trước, bà giúp Hoắc Kiến Quốc ngồi lên chức Thủ tướng thì liền từng đem một phiếu đưa toàn bộ những người chống lại vào nhà giam, cũng làm cho tất cả bọn họ chết già trong tù. Cả đời tiêu phi rất nhiều thời gian.

“Mẹ thả con xuống đây đi.”

Vãn Vãn hôn Ninh Mẫn một cái, nói.

Ninh Mẫn không có buông, vẫn như trước ôm con, bước lên vài bước, cúi người lịch sự nói:

“Lão phu nhân, Hoắc phu nhân, hai ngày này đã phiền hai người chăm sóc Vãn Vãn. Hôm nay, tôi nghĩ nên mang Vãn Vãn về nhà.”

“Về nhà? Quay về nhà nào?”

Nguyễn Nhất Hà nghe vậy sắc mặt trắng bệch, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đưa tay lên chỉnh lại chiếc kính mắt viền vàng trên mũi.

Thanh âm đó lộ ra vài phần tức giận, khiến Ninh Mẫn không hiểu sao cảm thấy tinh thần có chút khẩn trương, đang định nói tiếp đã bị cản lại, Nguyễn Nhất Hà không nhanh không chậm tiếp tục nói:

“Ninh tiểu thư, ta nghe nói cô và tiểu Đông đã đăng ký kết hôn, hôn lễ cũng đã định ngày. Không lâu sau, sẽ cùng tiểu Đông cử hành hôn lễ, trở thành con dâu của Đông gia, chuyện đó là thật đi...”

“Là thật!”

Ninh Mẫn gật đầu thừa nhận, nhìn Vãn Vãn ở trong lòng, mi tâm khẽ nhíu.

“Ninh tiểu thư, cô phải lập gia đình, đó chính là đại hỷ, ta đây là một lão cụ bà này chúc mừng cô, nhìn xem, tiểu Đông là một nam nhân rất ưu tú. Có thể có được người chồng tốt như vậy, đó chính là may mắn cô đã tu luyện ba kiếp.”

“Nói chuyện ngày cho cô nghe, lúc trước ta còn nghĩ làm bà mối cho tiểu Đông, muốn đem cháu gái ta gả cho hắn... Đáng tiếc, trước kia hắn lại cưới một tiểu cô nương xuất thân bình dân. Nghe nói hai vợ chồng không hòa hợp, nhưng cũng chung sống với nhau được sáu năm. Lúc này hắn lại lấy cô, còn đem tin tức này cho đám truyền thông biết, có lẽ là hắn thật tâm coi trọng ngươi. Hôm qua biết cái tin tức kia, ta thật sự cảm thấy mừng thay cho cô.”

“Nhìn xem, hai người thật sự rất đẹp đôi nha!”

“Nhưng mà Vãn Vãn mang dòng máu của Hoắc gia, là con cháu của Hoắc gia. Cô lập gia đình, lão bà bà cũng phải chúc phúc. Nhưng cô không thể đem đứa nhỏ của nhà chúng ta mang vào nhà người khác.”

“Thật có lỗi, việc này không thể thực hiện được”

Thanh âm dễ nghe, tuyệt đối là hòa ái, biểu tình nhìn qua tuyệt đối là thân thiết, nhưng giọng nói kiểu này lại khẳng định bức người không tha. Tiền Thủ tướng phu nhân trên người có một loại uy lực có thể uy hiếp người đối diện, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ninh Mẫn nghe vậy, tâm tình nguội lạnh, ôm chặt con gái, dùng thanh âm bình tĩnh nói lên ý kiến của mình.

“Lão phu nhân, Vãn Vãn là con gái tôi, vẫn theo họ tôi... có luật pháp ở Đông Ngải Quốc làm chứng... Đứa nhỏ này thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi.”

“Hiện tại Vãn Vãn đã mang họ Hoắc, ngày đó cô đi tới Ba Thành, chúng ta đã đem tên sửa lại, hộ khẩu cũng đã chuyển vào Hoắc gia

Hoắc phu nhân Quý Như Tịch ôn nhu nói:

“Cho nên, hiện tại, phủ Thủ tướng chính là nhà của Vãn Vãn.”

Lời này vừa nói ra nhưu mũi dao lạnh buốt đâm thẳng vào người Ninh Mẫn, khiến cô nhất thời không thể tiếp nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc