CÔ VỢ GIẢ MẠO RẤT THẦN BÍ

Ngoại truyện 6.1

Kỳ quái, kỳ quái, khách hàng kinh ngạc như vậy, làm sao một người như vậy lại chạy đến chỗ này.

Theo lý thuyết, để an toàn, nên chạy ra ngoài sớm mới đúng, làm sao lại chạy ra ngoài lại chạy trở lại, có một đám ôm trái tim nhìn về phía bọn họ. cô nao biết tâm tình những người đó, từng người trẻ tuổi sớm đã bị dung khí anh dung của cô khiến khiếp sợ nộp vũ khí đầu hàng. Có mấy cái lộn vòng đã đến bên người, còn lại là thấy cảnh sát đến, đồng thời còn nhìn thấy Đông Đình Phong sắc mặt lo lắng chạy tới,

“Đúng, tôi là Ninh Sênh Ca..”

Cô quay người gật đầu, cười nhã nhặn lịch sự hoàn toàn mất hết khí thế gan dạ dung mãnh, tựa như một người phụ nữ không có sức sát thương.

“Tôi bây giờ có thể theo các anh về cuc… ách, ah phải rồi tôi nghĩ tôi nên đi khử trùng vết thương trước…chông tôi có chút khẩn trương… anh ấy vốn vậy, các anh đừng trách…”

Ngữ khí ôn hòa dịu dàng, mơ hồ lộ ra chút thầm oán người nào đó. Cảnh sát Trương thấy được: Đông Đình Phong, sắc mặt thật sự rất khẩn trương lo cho vợ mình, vẫn nắm chặt tay không bị thương của cô, cả cười một cái nói:

“Có thể, tôi sẽ để lại một đến lúc đó các người cùng nhau đi”

“Được”

Đệ Ngũ Ngạn bị đưa đi, lúc rời đi vẫn liếc nhìn NInh Mẫn, mà cô quay lại hơi cười mang theo vẻ mặt trấn an. Lúc đó hắn trong lòng suy nghĩ: người phụ nữ này có phải là quý nhân của cuộc đời hắn hay không?

Đông Đình Phong mặc kệ người khác như thế nào, cầm lấy tay Ninh Mẫn rời đi.

“Ai, chờ một chút… em còn có bạn ở đây. Em phải qua đó một chuyến”

Cô nhắc ý bảo tinh lôi truyền kỳ. Đông Đình Phong liếc một cái, thay đổi phương hướng, lôi kéo cô về phía Hạ Mỹ. Ninh Mẫn rất muốn rút tay về, nhưng anh cầm rất chặt không chịu buông.

Người này thật là.

Nhìn anh cứ như vậy thân mật với mình thật là muốn dọa các cô ấy.

“Ách, mình giới thiệu với các cậu một chút, đây là chồng mình Đông Cẩn Chi”

Đứng trước mặt bọn họ cô mỉm cười, có chút bất an, cũng không biết ba người này có nghĩ cô là kẻ “Lừa gạt” không?

Ba người phụ nữ đều bộ dạng ngây ngốc, sợ ngây người a…

“Cậu, cậu, cậu….” Hạ Mỹ cà lăm không thành lời.

“Cậu là tổng tài phu nhân?”

Ôi trời ơi, đây không phải đang năm mơ đấy chứ… tuy rằng cô vẫn cảm thấy người gọi tên NInh Vũ, cùng vợ của tổng tài có điểm giống nhau.

Về chuyện Đông đại thiếu lúc trước cáo yết về chuyện trùng hôn, cô đã nghe qua, khi đó cô còn đang học, một lần lướt qua web thấy được.

Vẻ mặt nhút nhát mềm yếu của người vợ trước cũng được làm sáng tỏ trên mạng.

Nhưng lúc ấy cũng không có chụp bức ảnh nào thẳng mặt, bức ảnh chụp ở trên mạng đều là ảnh chụp từ xa, hoặc là nghiêng mặt, hoặc là bị tay che mất nửa khuôn mặt, hình tượng bày ra cũng không được đầy đủ.

Hạ Mỹ bọn họ mới quen NInh Mẫn thì đã cảm thấy giống, cũng chỉ một phen ngạc nhiên. Nhưng chỉ không nghĩ đến cô chính là vợ của tổng tài….

“Mình tên Ninh Mẫn, NInh Sênh Ca là tên dùng khi trong quân đội, NInh Vũ là tên khi mình xuất ngũ”

Ba người phụ nữ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vẫn vẻ mặt không dám tin!

Trời ạ, Đông phu nhân trong truyền thuyết vốn sống ngay bên cạnh bọn họ, hơn nữa còn chia sẻ với bọn cô những hỉ nộ ái ố trong cuộc sống, điều nầy thật không thể nghĩ tới…..

“Chào Đông tổng…”

“Chào Đông tổng…”

“Chào Đông tổng…”

Ba người phụ nữ ngây người trong chốt lát, lại khẩn trương tiếp đón tổng tài, đây là vấn đề lễ phép cơ bản.

“Chúng tôi không biết NInh Vũ là Đông phu nhân….”

“Đúng, chúng tôi….chúng tôi….”

Bọn họ nói mãi không xong câu.

Anh gật gật đầu, sắc mặt nhìn không được tốt lắm, nhưng âm thanh thật dịu dàng dễ gần. loại thái độ này, bọn cô chưa từng thấy qua.

“Không cần câu nệ…Hạ Mỹ phải không? Trên cổ cô có vết xước, chờ khi ghi chép xong thì đến bệnh viện kiểm tra đi, tiền thuốc men tôi chi trả. Về Quảng Cúc và Ngô Lệ, quay về công ty bình tĩnh lại tinh thần, có thể tiếp tục công việc thì tiếp tục không thể thì về nhà nghỉ ngơi đi…. Tôi cùng vợ xin phép bây giờ không tiếp được….quay về sẽ mời mọi người dùng cơm…”

“Được được, ngài xin cứ tự nhiên… cứ tự nhiên…”

Anh cúi đầu chào, nắm tay Ninh Mẫn rời đi, ba người phụ nữ vẫy tay chào. Đợi lúc người đi xa. Quảng Cúc thở phào nhẹ nhõm.

“Đây không phải là mộng sao? Đại boss tự nhiên gọi được tên bọn mình?”

Hạ Mỹ vồ về cổ của mình kêu:

“Đau quá, làm sao có thể là mộng được” Ngô Lệ nhìn ra cửa, ngơ ngác nói:

“Chúng ta cứ tự nhiên ở cạnh Đông phu nhân chị chị em em việc này nói ra ai tin”

Lúc này trong quán có người trẻ tuổi kinh hô kêu lên:

“Thật mạo hiểm kích thích… trời ạ phụ nữ của Đông đại thiếu, rất thật, tự nhiên có thể cướp súng từ trên tay hai tên cướp….nhìn xem, thân thủ này, thật sự là người phụ nữ xinh đẹp… không được, tôi phải phát đoạn video này, thật sung sướng….”

Một khắc kia, đông phu nhân còn biết mình sẽ lập tức có mặt trên internet sẽ đỏ mặt tía tai.

Còn bây giờ việc cô cần làm nhất là phải khiến chông mình hạ hỏa. bên trong xe Bentley, sắc mặt Đông tiên sinh thật sự rất thối..

Hai năm nay Đông tuên sinh lần đầu tiên làm mặt thối với vợ mình, không đề ý vợ một chút nào. Đông phu nhân chạm vào anh:

“Giận sao?”

Người ta không them để ý tới.

Đông phu nhân ghé mặt qua nhìn:

“Thật sự tức giận sao?”

Người ta vẫn không để ý tới. đông phu nhân nắm lấy tay người đó, ngữ khí an ủi lấy lòng công them thuyết minh:

“Đừng lo lắng có được không…. Tại dưới tình huống đó, chẳng lẽ anh bảo em trơ mắt nhìn bọn họ cầm súng cướp sạch hết châu báu sao? Ai, em tốt xấu gì cũng đã trải qua binh lính vài năm? Cũng không thể để cho phần tử tội phạm cứ như thế không coi ai mà đi phạm tội…đó là phá cửa hàng …”

Lời nói cuối cùng, cô nhấn mạnh, Đông tiên sinh rút cuộc cũng làm lành mở miệng nói:

“ phá cửa hàng đó, so với em đáng giá hơn sao?”

Đông phu nhân há miệng thở dốc, ngữ khí này..thật không đem kinh nghiệm từng trải của cô để trong mắt. Được rồi. đông tiên sinh rất không thích đây đều là những vật ngoài thân.

Anh chỉ quý trọng vợ của anh thôi. Nhưng là………

“Anh cũng không thể nói thế… cho dù cửa hàng không đáng tiền, nhưng chính nghĩa vẫn cần phải phát huy…”

“Hừ!”

Đông tiên sinh thở mạnh hơi tở vẻ chính nghĩa cũng không đáng nếu như cô đáng giá hơn….

Lời nói này Đông tiên sinh tùy hứng đứng lên, điều đó tuyệt đối là bốc đồng.

“Aizzzz…..”

Co nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt người ta rất bất mãn. Cô biết phần bất mãn này là thật sự quan tâm.

Cho nên cô chỉ biết cười, trong lòng thật sự ấm áp.

“Em nói với anh, nếu em không có năng lực nhất định em sẽ lui về nơi nào đó để bảo vệ mình. Vấn đề là em có năng lực, khi còn sống em làm sao có thể làm con rùa rụt đầu. anh tử nghĩ xem, nếu lúc đó, có người nhận ra em, đảm bảo sẽ khinh bỉ em, có lẽ đến lúc đó họ sẽ ở sau lưng mà bàn tán: vốn là đội trưởng đội Liệp Phong lại là một kẻ bất lực, trách không được làm hại cả đoàn quân bị tiêu diệt….”

“chồng ah anh hãy nghĩ cho cảm nhận của em đưọc không…. Trong lúc nguy cấp, khoanh tay đứng nhìn người ta, em đây thật không dám nhìn mặt cha mẹ đã sinh ra nuôi dưỡng em”

“Em là một quân nhân, chẳng sợ đã xuất ngũ em vẫn là quân nhân, đối mặt với nguy hiểm nên dung cảm tiến lên, tuyệt đối không lùi bước…”

Mỗi một câu có vẻ như chính nghĩa lẫm liệt, đây là khí thế của Ninh gia.

Đông tiên sinh tỏ vẻ thật đau đầu, tính tình người vợ này, thật sự khiến anh vừa yêu vừa hận lại vừa sợ….

Vừa lúc anh làm xong việc đi ra, tính sẽ đi ăn dồ tây tại nhà hàng cao ốc lớn nhất để gặp một khách hàng, mới đi đến cửa lớn đã nghe được tin tức quán Cát Tường bị đánh cướp, ngay sau đó còn có tiếng súng vang lên. Mới đầu, anh cũng không có để ý, lập tức hướng thang máy VIp mà đi. Mới đi tới tầng thượng cao nhất điện thoại anh lại truyền đến một tin nhắn khấu trừ 88 vạn.

Anh cảm thấy ngạc nhiên, vợ mình không biết là mua cái gì?

Nha đầu này rât ít khi dùng đến tiền của anh. Nếu cần một khoản lớn thường sẽ hỏi trước….

Anh cảm thấy có chút bất an, ở trên lầu đi xuống xem, nhìn thấy cảnh sát đến… lại nghe người ta mới từ tầng dưới đi lên đang hoảng sợ nói:

“Thật sự nữ nhân viên kia, không chỉ xinh đẹp lại còn xinh đẹp như vậy, thật sự khong tồi…”

Anh vừa nghe, tâm không lên được liền chìm xuống, vội vàng mang theo hai thuộc hạ xuống dưới xem, quả nhiên đúng là phu nhân bảo bối của mình ở đây cứu người….

Còn khiến mình bị thương…

Nha đầu này….

Làm sao không để người ta bớt lo chút a….

Anh chỉ cần nghĩ đến cảnh cô yếu ớt như vây đối đầu với hai tên có aungs trong tay, tâm can đã không chịu nổi___

Viện đạn kia cũng không có mở mắt nhìn người, một khi thất thủ, hậu quả sẽ khó lường.

Anh tức giận a, đến bây giờ người phụ nữ còn nói chuyện đạo lý rõ ràng, bao nhiêu tức giận không có chỗ phát..

Nhưng trừng mắt thì trừng mắt, anh ở trước mặt cô khí thế như vậy nhưng vẫn bại trận. anh thật sự bất đắc dĩ, đưa tay ôm cô vào lòng, thật sự cảm nhận cô vẫn lành lặn ở trong lòng mình, cuối cùng mới lên tiếng..

“Về sau trước khi làm chuyện gì, cũng mong em nghĩ một chút đến cảm nhận của anh… em là quân nhân nhưng đồng thời cũng là vợ anh, là mẹ của các con, bảo vệ tốt được mình rồi hãy đi làm việc tốt đó chính là điều kiện tiên quyết. anh rất ích kỷ anh không muốn trở thành người mất vợ, các con của anh cũng không thể mất mẹ. cho nên về sau, chuyện như vậy, anh hy vọng sẽ không xảy ra nữa. gặp chuyện nguy hiểm anh thà rằng làm kẻ yếu bảo vệ an toàn cho chính mình….”

“Ai, cũng vui khi gặp tình huống này… kỳ thật tên Đệ Ngũ nGạn kia cũng là một kẻ đáng thương…”

Cô biết anh đã bớt giận, chuyển đề tài nói đến Đệ Ngũ Ngạn. đợi khi cô nói xong, đã đi đến bệnh viên Mai Loan.

Sau khi xe dừng lại, Đông Đình Phong trực tiếp kéo người đi vào văn phòng Kiều Sâm.

Kiều Sâm thấy vậy hỏi: “Đây là làm sao vậy? Như thế nào lại bị thương?”

Anh lười giải thích chỉ bảo Kiều Sâm mau gọi y tá trưởng tới rửa sạch miệng vết thương cho Ninh Mẫn.

Thừa dịp lúc này Ninh Mẫn hỏi chuyện con gái của Đệ Ngũ Ngạn

Kiều Sâm cho người kiểm tra, nói: “Xác thực là có một người như vậy, người ta vừa mới cho người mang tiền đến nọp phí phẫu thuật, phẫu thuật đã tiến hành, còn đang trong quá trình phẫu thuật. làm sao vậy?”

Đông Dình Phong lúc này mới đem chuyện vợ bị thương nói qua.

Kiều Sâm ngây người: “cái người này, người cũng nhận ra, lại động phải chuyện phiền phức này…”

“Kiều Sâm, thể chế chữa trị của bệnh viện các anh có phải nên thay đổi một chút không… sao không thể ứng trước một chút sao?”

Ninh Mẫn lúc này rất bất mãn.

“Lời nói ra thật sự rất nhẹ!”

Kiều Sâm bất đắc dĩ nói: “Bệnh viễn cũng phải sinh tồn. chúng ta động tới chuyện bệnh nhân không có tiền chữa bệnh rất nhiều. bệnh viện tư nhân vốn mở cửa chỉ là nơi buôn bán, không có khả năng đối mặt với từng hoàn cảnh khốn cùng của người bệnh mà cấp ra một khoản phí trị liệu lớn như vậy được…..nơi này du sao cũng không phải nơi từ thiện….không có lợi nhuận được sinh ra, bệnh viện sao có thể tiếp tục kinh doanh được nữa?”

Ninh Mẫn nghe, giữ im lặng, đạo lý này, kỳ thật cô cũng biết, chính là, aizzz, trong lòng cô là không thoải mái….

TRUYỆN CỰC HAY MỚI RA CHO CÁC BẠN NÈ ^^:

Bình luận

Truyện đang đọc