Chương 142: Tiểu Cao không qua khỏi
Phòng của người giúp việc ở cuối hành
lang.
Tiểu Cao nằm trên mặt đất, vết máu đỏ
tươi lan dọc trên má cô ấy, rồi lan xuống cơ
thể và trên sàn nhà, giống như một bông hoa
kỳ dị.
Những người giúp việc khác kinh hãi
đứng sang một bên, không dám bước tới
cũng không dám rời đi.
Ôn Thục Nhi chạy tới, ôm mặt Tiểu Cao
kiểm tra cho cô ấy: “Tiểu Cao, Tiểu Cao, cô
có nghe thấy không? Trả lời tôi đi…”
Ôn Thục Nhi buộc mình bình tĩnh lại, nhìn
con ngươi, kiểm tra hơi thở và mạch đập.
Máu ứa ra đã tràn vào khoang mũi của
cô ấy, Ôn Thục Nhi lấy tay lau.
Cô ấy nhắm chặt mắt, máu không ngừng
trào ra từ miệng.
Chỉ trong vài giây, trên mặt và thân hình
của hai người đều bê bết máu.
Ôn Thục Nhi đang bắt mạch cho Tiểu
Cao, và chỉ có thể cảm thấy mạch của cô ấy
càng ngày càng yếu, chức năng cơ thể cũng
ngày càng kém đi.
“Gọi điện thoại, chuẩn bị xe, thông báo
cho bệnh viện chuẩn bị” Ôn Thục Nhi nhanh
chóng phán đoán, trầm giọng ra lệnh cho
người giúp việc.
Trong phút chốc, tất cả những người
đang sững sờ như tìm được chủ kiến, lập tức
chia nhau ra bận rộn.
Ôn Thục Nhi ôm chặt Tiểu Cao, trong
lòng thầm cầu khẩn: “Sẽ không có chuyện gì
đâu, cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi sẽ
không để cô gặp phải chuyện gì đâu.”
Bệnh viện K của thành phố.
Phòng bệnh ICU, văn phòng bác sĩ.
Hoäc Kiến Phong đặt kế hoạch điều trị lại
lên bàn bác sĩ Lê, lạnh lùng nói: ‘Phương
pháp điều trị, vẫn là các người chuyên nghiệp
hơn. Nhưng chỉ có một điều, tôi hy vọng rằng
sẽ không có biến chứng nào như mù mắt
nữa, và tôi càng không muốn nhìn thấy cô ấy
sợ hãi đến mức phải cầm dao mổ để tự vệ
một lần nữa.”
Tống Phi Phi đã bị biến chứng nghiêm
trọng và mất trí nhớ, điều này họ cũng không
ngờ tới.
Đặc biệt là Tống Phi Phi động tơi con
dao, họ càng không muốn.
Bác sĩ Lê gật đầu liên tục và hứa: “Vâng
vâng, chúng tôi chắc chắn sẽ thận trọng hơn.
Chúng tôi đảm bảo rằng sẽ không để xảy ra
tình huống như vậy nữa”
“Được, vậy tôi sẽ giao cô ấy cho các
người.”
Khi Ngô Đức Cường nghe thấy điều này,
sự căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng
giãn ra.
Cậu ba cuối cùng cũng bằng lòng về nhà
nghỉ ngơi rồi.
Đang nghĩ, điện thoại bỗng rung lên
trong túi.
Anh ta lấy ra thì thấy đó là số điện thoại
của Huy Hoàng, còn tưởng rằng hỏi về nhà
hay không, vừa định lên tiếng, thì giọng
hoảng hốt luống cuống của Huy Hoàng vang
lên trong điện thoại…
Ngô Đức Cường cúp điện thoại, sắc mặt
tái nhợt nhìn Hoắc Kiến Phong: “Không ổn rồi
cậu ba. Tiểu Cao bị trúng độc nôn ra máu,
đang được cấp cứu tại phòng cấp cứu. Cô ba
và Huy Hoàng đang túc trực ở đằng kia. Cô
ba đang rất sợ hãi…”
“Còn không đẩy tôi qua đó?”
Đôi mắt của người đàn ông trầm xuống
và anh trực tiếp quay xe lăn lại.
Ngô Đức Cường vội vàng nhét điện thoại
di động vào túi, đẩy xe lăn chạy bước nhỏ
suốt quãng đường.
Bên ngoài phòng cấp cứu khẩn cấp.
Mặt, tay và cơ thể Ôn Thục Nhi đầy máu.
Cô khuyu gối trên mặt đất, nhìn chằm
chằm đèn đỏ trong phòng cấp cứu, không
chớp mắt.
Đôi mắt đen sáng ngời, làn da trắng nõn,
vết máu trên người càng thêm chói mắt.
Hoäc Kiến Phong cảm thấy nghẹn trong
lòng một cách khác lạ, khi nhìn thấy bóng
người nhỏ bé kia cuộn mình lại.
Huy Hoàng đứng gần thang máy hơn,
nhìn thấy Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức
Cường, lập tức hét lên: “Cậu bat Trợ lý
Cường!”
Ôn Thục Nhi nghe thấy âm thanh, chậm
rãi quay đầu lại.
Người đàn ông đến trong màn đêm, đôi
con ngươi đen sâu thẳm, gương mặt mệt
mỏi vì không ngủ nhiều đêm.
Nhưng cuối cùng, dù sao thì anh cũng đã
đến.
Khóe miệng Ôn Thục Nhi cứng đờ, cổ
họng chua xót.
Cô bất động nhìn anh, cánh tay khẽ run.
Xe lăn, dừng lại bên cạnh Ôn Thục Nhi.
Cô chớp chớp mắt, mới sụt sịt mũi một
cách cay đẳng, cụp mắt xuống, nhỏ giọng
nói: “Tiểu Cao nôn ra rất nhiều máu, rất nhiều
rất nhiều…”
Vết máu khô lại trên mặt cô, nhìn không
rõ nét mặt.
Chỉ có thể nhìn thấy rằng da cô có vẻ
trắng hơn bình thường một chút; không đeo
kính, đôi mắt của cô dường như sáng hơn…
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, lấy khăn tay
nhẹ nhàng lau vết máu còn chưa khô hẳn
cho cô, ấm áp trấn an cô: “Đừng sợ, Tiểu Cao
sẽ không sao đâu.”
Vừa dứt lời, anh quay đầu nhìn Ngô Đức
Cường: “Tiểu Cao có tiền sử mắc bệnh nào
khác không?”
Ngô Đức Cường lắc đầu khẳng định:
“Hoàn toàn không có. Tất cả người giúp việc
vào nhà họ Hoắc đều phải trải qua quá trình
kiểm tra sức khỏe và tuyển chọn nghiêm
ngặt, ngoài việc khám sức khỏe thông
thường, còn có cả tiền sử mắc bệnh di truyền
của người trong gia đình, rất chỉ tiết và toàn
diện. Sau khi được vào làm việc, mỗi năm
nhà họ Hoắc còn sắp xếp lần khám sức
khỏe, để đảm bảo không có gì sơ suất và
thay đổi”
Nhớ lại chuyện Tiểu Cao nôn ra máu, Ôn
Thục Nhi không nhịn được hai mắt đỏ bừng.
Cô cắn môi, rụt rè nói: “Tôi nghĩ cô ấy bị
trúng độc. Nhưng khi tôi về nhà, cô ấy rõ
ràng vẫn khỏe nên tôi không biết chất độc ở
đâu hay là gì…”
Ôn Thục Nhi còn chưa nói xong, cánh
cửa phòng cấp cứu đã mở ra, bác sĩ bước ra
với những bước chân nặng nề.
Anh ta tháo khẩu trang và hơi cúi đầu về
phía mọi người: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng
hết sức. Xin thứ lỗi!”
Chân Ôn Thục Nhi mềm nhữn, ngồi phịch
trên mặt đất.
Huy Hoàng che miệng và bắt đầu khóc
rưng rức.
Quầng mắt Ngô Đức Cường cũng đỏ lên.
Hoäc Kiến Phong siết chặt khăn tay, ánh
mắt sắc lạnh nhìn bác sĩ: ‘Làm sao vậy?”
Bác sĩ trầm giọng giải thích: “Đó là ngộ
độc. Chất độc làm suy gan thận, bệnh nhân
nôn ra rất nhiều máu. Dù chúng tôi đã truyền
dịch cho bệnh nhân nhưng chất độc vẫn luôn
tác động lên cơ thể cô ấy, cuối cùng dẫn đến
ngừng tim, suy đa tạng đồng thời.”
“Sao lại có thể có chuyện này? Lúc tôi về
nhà, cô ấy rõ ràng vẫn ổn…”
Ôn Thục Nhi kinh ngạc ngẩng mặt lên,
trong mắt nhanh chóng bao phủ bởi một
†ầng sương mờ.
Hoắc Kiến Phong dựa vào tay cầm xe lăn
nhìn thẳng vào Huy Hoàng: “Hôm nay cô ấy
đã ăn gì? Và đã làm gì?”
Huy Hoàng vội lau nước mắt, nghẹn
ngào: “Như thường lệ, mọi người phân chia
công việc và làm việc nhà. Bữa sáng và bữa
trưa đều ăn ở nhà bếp, nguyên liệu ở nhà.
Bác sĩ trầm giọng giải thích: “Đó là ngộ
độc. Chất độc làm suy gan thận, bệnh nhân
nôn ra rất nhiều máu. Dù chúng tôi đã truyền
dịch cho bệnh nhân nhưng chất độc vẫn luôn
tác động lên cơ thể cô ấy, cuối cùng dẫn đến
ngừng tim, suy đa tạng đồng thời.”
“Sao lại có thể có chuyện này? Lúc tôi về
nhà, cô ấy rõ ràng vẫn ổn…”
Ôn Thục Nhi kinh ngạc ngẩng mặt lên,
trong mắt nhanh chóng bao phủ bởi một
†ầng sương mờ.
Hoắc Kiến Phong dựa vào tay cầm xe lăn
nhìn thẳng vào Huy Hoàng: “Hôm nay cô ấy
đã ăn gì? Và đã làm gì?”
Huy Hoàng vội lau nước mắt, nghẹn
ngào: “Như thường lệ, mọi người phân chia
công việc và làm việc nhà. Bữa sáng và bữa
trưa đều ăn ở nhà bếp, nguyên liệu ở nhà.