CÔ VỢ GIẢ NGỐC CỦA TỔNG TÀI

Chương 22: Thật sự rất ngốc Sáng sớm hôm sau.

Hoắc Kiến Phong bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ, chống đỡ hai tay đứng dậy, chuẩn bị dùng sức của nửa thân trên vịn vào bàn để ngồi lên xe lăn thì chợt cảm thấy dưới chân có chút khác thường.

Anh cau mày, vén bộ đồ ngủ lên để kiểm tra. Làn da nhợt nhạt không có gì khác biệt ngoại trừ những lỗ kim nhỏ mà Ôn Thục Nhi đã châm trước đó. Quả nhiên, cơ thể đã xấu đến mức có một vài lỗ kim cũng không chịu được.

Anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn về hướng của Ôn Thục Nhị, giường đã được dọn dẹp gọn gàng và cô gái nhỏ cũng không còn ở trong phòng nữa.

Ồ, người không thông minh nhưng lại khá tích cực đọc sách.

Tầng một.

Ngay khi Hoắc Kiến Phong đi ra khỏi cửa thang máy thì lập tức ngửi thấy một mùi thơm khác thường, anh lần theo mùi thơm tiến vào phòng ăn, đập vào tầm mắt là một bàn bữa sáng đầy đồ ăn. Trái cây và rau có nhiều màu sắc khác nhau, thêm các loại thực phẩm chiên xào đa dạng.

“Chú, buổi sáng tốt lành!” Một giọng nói trong trẻo truyền đến.

Ôn Thục Nhi ngồi xổm với một cặp chén đĩa cầm trong tay, ló đầu ra từ trong phòng bếp. Bên ngoài đồng phục học sinh đeo một chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng, khuôn mặt hơi mập của một đứa bé, trên mặt tràn đầy sức sống.

Cô để thức ăn trong tay xuống bàn, đặt hai tay lên tạp dề lau qua: “Chú, chú đến thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau ăn di.” Tầm mắt của Hoắc Kiến Phong vô tình nhìn xuống mu bàn tay của cô, ánh mắt chợt hơi lạnh đi. Mặc dù trên mu bàn tay hơi thô ráp của cô gái hiện rõ những vết thương cũ do giá rét nhưng cũng có vài vết đỏ hồng mới xuất hiện, giống như một vết bỏng vậy.

Hoắc Kiến Phong điều khiển xe lăn tới trước bàn: “Đây là cô làm sao?” “Chẳng phải trước đây những người giúp việc ở nhà này chỉ biết nấu cháo và dưa muối cho chú thôi sao! Tôi nghĩ bọn họ không thể làm ra được những món ăn cao cấp này nên tự mình làm luôn!” Ôn Thục Nhi kiêu ngạo nâng cằm, sắp xếp bát đũa giúp cho Hoắc Kiến Phong, sau đó đẩy con gà quay đã được nấu chín cần thận đến trước mặt anh: “Món này ăn rất ngon, chú đừng nghĩ nó nguyên vẹn, thật ra bên ngoài đã được nướng và bên trong đã mềm hẳn rồi, với lại không có xương đâu!” Toàn bộ con gà được nướng chín vàng nằm trên chiếc đĩa sứ trắng tinh và được trang trí bằng lá bạc hà tươi mát rất bắt mắt.

Ánh mắt Hoắc Kiến Phong chìm xuống, không nói gì.

Ôn Thục Nhi thấy anh không động đũa bèn vội giải thích: “Thực sự rất ngon mài! Không có tý xương nào đâu: Khi tôi học giải phẫu, mỗi ngày đều giải phẫu khá nhiều loại động vật nên rất điêu luyện. Tôi cam đoan, chú sẽ không ăn phải bất kỳ miếng xương nào trong con gà này cả!” Giải phẫu…

Hoắc Kiến Phong liếc nhìn con gà quay rồi cầm đũa lên.

Trên mặt Ôn Thục Nhi nở nụ cười, nhanh chóng cẩm lấy dĩa giúp anh chia thịt rồi đắc ý nói: “Nhìn xem, không có xương này! Với tay nghề của tôi thì chú cứ yên tâm! Ai da, thật đáng tiếc!” Lúc lật mặt sau của con gà quay lên thì cô dừng lại, thở dài.

Đôi đũa của Hoắc Kiến Phong cũng dừng lại theo: “Làm sao vậy?” Vẻ mặt Ôn Thục Nhi tiếc nuối nhìn bàn tay của mình: “Thật đáng tiếc! Đôi tay này của tôi là thiên tài giải phẫu, thế mà mới giải phẫu thi thể được có một lần, thật là không biết coi trọng mài!” Bàn tay Hoắc Kiến Phong hơi nắm chặt đôi đũa, sắc mặt trầm xuống. Anh đặt đũa xuống, điều khiển xe lăn rời khỏi bàn ăn.

Ôn Thục Nhi chớp chớp mắt nghỉ hoặc, lo lắng hỏi: “Sao chú không ăn? Không thơm sao?” Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng nói: “Tôi không quen bữa sáng thịnh soạn như vậy.” Ôn Thục Nhi liếc nhìn trên bàn đầy thức ăn, bĩu môi nói: “Nhưng vừa rồi chú còn rất tốt mà… là tôi nói sai gì sao? Chú không cho tôi nhắc tới con chó, tôi cũng không nhắc tới, tôi chỉ nói cái xác…” Cô đột nhiên có phản ứng, còn cố tình đưa tay lên che miệng.

Xấu hổ nở nụ cười, cô hướng về phía Hoắc Kiến Phong cười hì hì: “Chú, chẳng lẽ chú sợ khám nghiệm tử thị sao?” Không đợi anh lên tiếng, cô tự nhủ: “Không cần sợi! Người sống và người chết chỉ là một đám cacbohidrat, không có gì phải SỢ cả.

Hơn nữa, việc con người ăn ngũ cốc hoa màu, thải phân, xì hơi hay sinh, lão, bệnh, tử đều là chuyện bình thường thôi. Tôi…” “Được rồi, nếu không muốn đi học muộn thì mau ăn đi.” Hoắc Kiến Phong lạnh giọng ngắt lời.

Cô gái này thật sự rất ngốc.

Chăng cần biết thời gian, cũng chẳng cần quan tâm địa điểm, cứ há mồm là cái gì cũng có thể nói! “Tôi sẽ đợi cô trên xe.” Bỏ lại câu nói, anh điều khiển xe lăn rời đi.

Ôn Thục Nhi nhìn về phía bóng lưng của anh, để lộ bộ mặt tinh quái.

Bình luận

Truyện đang đọc