CÔ VỢ HỢP ĐỒNG CÓ CHÚT THÊ LƯƠNG


"Em mới đến không lâu mà.

Khánh Ly con bé mới là người trông coi Tiểu Tuyết nhà mình lâu nhất đó.

Lúc em đến thì con bé đã có mặt rồi.

Không ngờ Lưu Thị lại có một người đứng đầu xuất sắc đến thế"
Lục lão phu nhân dành hết lời khen ngợi về Lưu Khánh Ly - người mới lần đầu gặp.

Hiếm khi thấy bà thích một người con gái nào đó mà lần đầu gặp mặt như thế này ngoại trừ Mộc Ánh Tuyết.
"Để anh trông coi Tiểu Tuyết cho.

Hay là ...!em nằm ở sofa nghỉ chút đi.

Em cũng đã coi con bé cả trưa rồi"
Lục Thuận đỡ Lý Nhã Dung ra ghế sofa.

Thấy Lục Thuận cũng có ý nên Lý Nhã Dung quyết định nằm nghỉ.
Lục Thuận ngồi vào ghế trước giường bệnh của cô.
_____________________________
Trong một căn phòng tối om, không có lấy một chút ánh sáng nào cả.

Chu Toàn ngồi trên ghế, trên tay cầm ly rượu lắc lắc nhưng không hề nhấp môi.
Chu Toàn cứ ngồi lắc rượu như thế, chất lỏng trong ly thủy tinh sánh lên rồi tuột xuống nhìn rất vui mắt.
Chu Toàn ngồi mỉm cười một mình, nghĩ lại một tiếng trước.
~

"Anh làm như vậy là mất uy tín của Lục Thị.

Nếu anh muốn phá thì có thể vào công ty khác để mà phá ở đây chúng tôi không cho phép"
Lục Thuận nói với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh.

Chu Toàn chỉ coi đó là câu nói đùa, hoàn toàn không thấy sự nguy hiểm nào.
"Lục Thuận ông cũng biết lí do vì sao rồi đấy!! Tôi chỉ muốn Lục Thị bị phá sản sớm thôi"
Chu Toàn không khiêng nể gì, không cần biết vai vế ứng xử như thế nào.
"Lục Thị không phải là nơi chợ búa mà chấp nhận hàng tá người vào không vì lợi ích chung chỉ nghĩ lợi ích cho riêng mình"
Lục Thuận khẳng định chắc chắn.
"Ông nghĩ tôi vào Lục Thị là lợi ích của công ty á!? Không đời nào ...!tôi kiếm tiền sao phải dựa trên lợi ích của người khác được!? Ba mẹ tôi còn không quản được vấn đề lợi ích riêng của tôi thì ...!ông quản được tôi à!?"
Ánh mắt của Chu Toàn trợn lên nhìn Lục Thuận nhưng điều này lại khiến cho cuộc sống sau này của anh ta khó ngóc đầu lên được.
"Lục Thị chúng tôi không cần người có tài mà không có đức.

Đúng là anh có tài rất giỏi nhưng không có phẩm chất, đạo đức thì cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi"
Lục Thuận cứng rắn nói.

Chu Toàn khẽ tặc lưỡi:"H ...!Haha ..."
Chu Toàn cười lớn.
"Những công ty khác họ sẽ tuyển dụng tôi ...!rồi một ngày nào đó Lục Thị sẽ phá sản dưới tay tôi"
Chu Toàn ảo tưởng về khả năng của mình.
"Hôm nah cậu chưa uống thuốc à!? Có vẻ bệnh tự mãn của cậu lại tái phát nữa rồi đó!? Tôi là người đã đưa cậu lên vị trí này thì cũng có thể đưa cậu lại vị trí ban đầu hoặc là ủy thác cho công ty khác để họ biết đường mà tránh được vận xui rủi chuẩn bị đến.

Tôi là người rất biết lòng người khác đó nên người ta cảm thấy tôi là người đáng tin nên lời nói của tôi rất có giá trị"
Lục Thuận tự hào vỗ ngực mình.

Đúng là vì tính cách và con người của mình mà Lục Thuận được rất nhiều người yêu quý và kính nể.
"Ông chắc chắn ...!về điều đó"
Mặc dù có vẻ bị lay động bởi lời nói của Lục Thuận nhưng Chu Toàn lại giả vờ bình tĩnh đối đáp lại.
"Tôi không chắc ...!nhưng"Lục Thuận giả vờ không biết
"Tôi thừa biết ý của ông muốn nói.

Tôi - Chu Toàn đã nói thì sẽ luôn làm được"
Chu Toàn nhìn thẳng vào mắt Lục Thuận mà không hề dao động dù chỉ một giây.
"Dù không có ai tuyển dụng tôi vào làm việc cho họ ...!nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu"
"Đó là vấn đề và cuộc sống của cậu.

Chuyện đó sao tôi có thể quản được?"
Lục Thuận nhíu mày hỏi.

Chu Toàn cạn ngôn, hai tay buông thõng, khó chịu gật đầu coi như là đầu hàng.
"Được.

Ông cứ chờ đó"Anh ta khó chịu rời đi với tâm trạng bực dọc, khó chịu trong người.
....!
Hiện tại, Chu Toàn vẫn ngồi đó.
Chu Toàn đưa ly rượu lên môi và nhấp miệng.

Giọt rượu rơi xuống vào cổ họng của anh ta.
Anh ta cảm nhận rõ một dòng rượu ấm nóng xuống cổ họng.
"Rượu ngon thật"Anh ta tự nói một mình.
*Lục Thị sớm muộn gì cũng bại dưới tay mình.

Cứ chờ đó!! Cái lũ khinh thường tôi*
Anh ta cười man rợ, uống ừng ực như nốc rượu vào trong người mình.
________________________
-Quán trà-
Hai anh em nhà Lục cùng nhau bước vào trong quán.

Quán trà lúc nào cũng đông khách nghìn nghịt.
Nhưng hôm nay anh bao nguyên cả quán nên không có một bóng người nào.

Anh muốn là người chứng kiến em mình tỏa sáng trên sân khấu của chính mình.
Lục Trạch Lễ tiến gần đến với chiếc đàn piano được đặt ở gần khung cửa sổ.

Cạnh đó có mấy người con gái đang cầm đàn guitar gảy.
Lục Trạch Lễ ngồi xuống trước đàn piano và dùng tay quẹt một đường vào các nút trên bàn phím và tạo thành một điệu nhạc rất quen thuộc.
Anh đứng xa nhìn Lục Trạch Lễ.

Cậu ngồi xuống và thực hiện đánh đàn một bài nhạc.

Anh mỉm cười khi thấy em mình có thể thoải mái thực hiện đam mê bấy lâu nay của mình như vậy.
Anh quay lại nói chuyện với tiếp tân:"Bao nhiêu tiền!?"
"Dạ giá cũng như lần trước"Tiếp tân mỉm cười thân thiện trả lời Lục Trạch Nguyên.
"Được"Anh rút ví ra và lấy ra một số tiền đưa cho tiếp tân.

Tiếp tân gật đầu, nói.
"Cảm ơn Lục Tổng!! Mong là lần sau lại được vinh hạnh này"
"Nếu đúng với ý tôi thì tôi sẽ bao dài dài"Anh nói rồi ngồi vào ghế khán giả để nghe bản nhạc do chính Lục Trạch Lễ trình bày.
Cậu vẫn tiếp tục đánh bản nhạc của mình, say mê đến mức mà không chú ý đến một người vẫn đang dõi theo bản nhạc đó.
*Làm tốt lắm!! Lục Trạch Lễ*Anh mỉm cười hài lòng.

Anh cứ ngồi đó nghe nhạc cho đến khi có việc cần phải về Lục Thị giải quyết.

Anh viết vào một tờ giấy ghi nhớ rồi đưa cho tiếp tân.
"Lát nữa em tôi có hỏi thì nhờ cô đưa cho nó tờ giấy này"
"Vâng"Tiếp tân gật đầu.
Anh đẩy cửa kính và rời khỏi đó.

Quán trà lúc này hiện tại chỉ còn mỗi Lục Trạch Lễ.
_______________________
-Lục Thị-
Anh vào trong công ty.

Thiếu vắng một người thì công ty cũng hẳn tiếng nói.

Mọi người đang dốc sức làm việc.
Tống Bảo An đã ngồi chờ anh ở ghế tiếp khách cũng khá lâu rồi.

Anh bước đến, niềm nở chào hỏi
"Tống Tổng, không biết ngọn gió nào đưa anh đến đây!?"
Tống Bảo An hơi khó chịu trong lòng nhưng rồi cũng gạt bỏ nó sang một bên.
"Hôm nay có việc muốn bàn với Lục Tổng"
"Rất hân hạnh.

Xin Tống Tổng cứ nói"Anh đưa tay ra trước mặt, ý mời Tống Bảo An dùng trà đãi khách.



Bình luận

Truyện đang đọc