Sáng sớm cô đã tỉnh giấc. Xuống dùng bữa sáng rồi cô lại lên lại phòng nhắn cho Kai 1 tin nhắn nhờ anh sang đón giúp. Hôm qua sau khi cô nhờ anh làm việc này, sau khi anh khó khăn chấp nhận cô đã kêu anh gọi cho bác sĩ ngay lúc đó để hẹn lịch cho cô
Cô thay quần áo xong rồi ngồi thừ trên giường. Tay cô ôm lấy bụng của mình đau lòng nói thầm
" Xin lỗi con rất nhiều. Có lẽ mẹ và con không có duyên với nhau. Sinh con ra con sẽ chịu rất nhiều tổn thương, mẹ không muốn như vậy. Con tha lỗi cho mẹ nhé. Nếu có kiếp sau mẹ xin con vẫn là con của mẹ để mẹ trả hết những tội lỗi đã gây ra cho con ở kiếp này. Chỉ một chút nữa thôi, con sẽ không còn trong bụng mẹ nữa. Mẹ xin lỗi con rất nhiều. Tạm biệt con nhé con yêu! "
Nghe thấy tiếng xe của Kai ở dưới nhà cô đứng thẳng người dậy tỏ vẻ kiên quyết nhưng trong lòng cô vẫn rất rối, rất khó chịu. Nhưng cô đã lựa chọn như vậy rồi thì phải chấp nhận. Cô bước xuống nhà cùng Kai đến bệnh viện.
Xe chạy trên đường phố đông đúc. Cô chỉ mong thời gian có thể chậm lại để cô cảm nhận được cảm giác mang con mình trong bụng được lâu hơn, cảm giác làm mẹ được chân thành và lâu hơn. Nhưng thời gian thật tàn nhẫn với cô, cái gì đến cũng đến. Xe đã dừng trước cửa bệnh viện mà cô vẫn ngồi yên tọa trên ghế xe
- Bây giờ em thay đổi vẫn còn kịp_ Kai
- Xuống xe thôi_ cô gấp gáp nói rồi đẩy cửa xe bước xuống
Kai nhanh chóng xuống xe chạy theo cô. Vì đây là bệnh viện tư nhân của Kai nên ngoài anh ra không ai được lưu tới hay khám chữa bệnh ngoài anh. Cho nên cô vừa vào đã được bác sĩ trấn an tâm lí rồi đưa vào phòng phẫu thuật. Trước khi đi Kai vẫn lưu luyến khuyên răn cô
- Em dừng lại vẫn còn kịp Thuần Mỹ à! Đứa bé sẽ sống tốt khi em là mẹ của nó. Không có tình cảm của ba thì em dùng tình mẹ bù đắp cũng được mà. Anh sẽ là một người chú tốt với bé, sẽ cùng em trải qua những gian khổ mà_ Kai
- Em vào đây_ cô cố tình phớt lờ lời đề nghị của anh mà bước thẳng vào phòng phẫu thuật
Nằm trên bàn phẫu thuật lạnh băng cô cảm thấy trái tim mình hóa đá. Xung quanh đột ngột lạnh đến vô hạn, thật sự khiến cô rất lạnh và sợ. Cô vừa nhắm mắt lại nước mắt bất giác rơi ra, nhắm mắt lại cô lại thấy hình ảnh em bé và tiếng khóc, tiếng cười của bé con. Tay cô bấu chặt lấy áo của mình. Đèn phẫu thuật đã được sáng lên. Tiếng dao kéo phát bên tai cô ngày càng rõ ràng. Điều đó làm cô biết được những gì sắp diễn ra
Ngoài kia Kai vẫn đứng đi qua đi lại không yên. Anh không biết phải làm gì lúc này. Khuyên cô không được mà ngăn cản cô cũng không xong. Nếu bây giờ cô từ bỏ đứa bé thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều về sau, tỷ lệ vô sinh rất cao và cô có thể không còn khả năng làm mẹ. Cái điều đó sao có thể xảy ra với người con gái anh yêu sâu sắc được. Trong đầu anh liền hiện ra hình ảnh của một người. Một người mà khiến anh vừa ganh tị vừa cảm phục vì đã chinh phục được người phụ nữ anh yêu
Trong lòng anh thầm xin lỗi người phụ nữ trong phòng phẫu thuật. Anh chạy một cách hụt mạng ra xe. Leo lên xe thật nhanh chạy với tốc độ khủng khiếp đến nơi mình muốn đến
Bảng tên Trịnh Thị sang trọng của công ty hùng mạnh trước mắt anh khiến anh có chút phân vân về hành động của mình. Nhưng rồi anh vẫn chạy vào. Tiếp tân thấy anh liền hỏi
- Chào anh! Anh cần chúng tôi giúp gì ạ_ tiếp tân
- Tôi muốn gặp Trịnh Tuấn_ anh nói thẳng ra
- Trịnh Tổng đang bận họp. Xin lỗi anh có hẹn trước với Trịnh Tổng không ạ?_ tiếp tân lễ phép hỏi
- Tôi không quan tâm mau gọi hắn ra gặp tôi_ Kai
- Xin lỗi nhưng không được thưa anh!_ tiếp tân
Anh không còn cách nào khác chạy lại thang máy để ấn nút lên. Bảo vệ chạy theo anh nhưng nghĩ đến hình ảnh của cô đang nằm trên bàn mổ lạnh lẽo anh lại kiên cường chống lại kiên quyết chạy lên cho bằng được. Khi anh đến tầng phòng họp thì chạy đến căn phòng to nhất ở tầng đẩy cánh cửa gỗ lớn ra.
Bên trong mọi người đang ngồi họp và im lặng nghe khiển trách từ giám đốc một cách sợ sệt . Cánh cửa đột ngột mở ra khiến họ không khỏi bất ngờ. Còn anh vẫn ung dung ngồi trên chiếc ghế giám đốc ở phía trung tâm hướng mặt ra cửa. Khi thấy Kai dõng dạc đứng trước cửa anh nhíu mi lại thì Kai đã bước đến gần chỗ anh. Mọi người ra sức bảo vệ anh nhưng anh giơ tay lên tỏ vẻ không cần. Cho nên cũng mọi người cũng biết điều ra ngoài để hai người đàn ông nói chuyện với nhau. Khi không còn ai trong phòng nữa thì anh đã lên tiếng trước Kai
- Tới tìm tôi làm gì? Định khoe khoang hạnh phúc bất chính cùng người phụ nữ của tôi sao?_ anh lạnh lùng hỏi
- Thì ra Trịnh Tuấn cậu chỉ biết ghen tuông vớ vẩn. Không hề biết mình sắp mất gì sao?_ Kai
- Mất thì cũng mất rồi. Tôi còn làm gì được nữa đây. Chẳng phải cậu đã đưa vợ tôi ra ngoài từ ngày hôm qua sao? Hôm nay còn giả mèo khóc chuột hỏi tôi mất gì!_ anh nói
- Cô ấy mang thai được hơn 6 tuần rồi. Đứa bé là con ai cậu cũng biết rõ rồi nhỉ?_ Kai cố gắng nhẫn nại nói
Anh nghe được câu nói đó hàng lông mày kiếm lập tức nhíu lại. Vẻ mặt lạnh như băng nhưng giọng nói vẫn ẩn chứa sự lo lắng
- Có thai sao?_ anh khó tin hỏi
- Tôi lừa cậu được gì. Cô ấy đang ở bệnh viện giải phẫu phá thai. Tôi khuyên rất nhiều nhưng vẫn không được gi chỉ biết tìm cậu. Bây giờ cậu biết rồi..._ Kai còn chưa nói hết câu thì bị anh cắt ngang
- Ở bệnh viện nào? Tôi muốn đến đó. Tôi muốn đến ngay bây giờ_ anh vừa nói vừa kéo Kai thật mạnh
Điên cuồng chạy ra phía trước lao tới thang máy xuống tầng trệt rồi nhanh chóng theo Kai tới bệnh viện mà cô đang giải phẫu
Khi xe chạy đến nơi. Anh liền chạy điên cuồng vào trong. Chạy đến phòng mà cô đã giải phẫu nhưng đèn phẫu thuật trên cánh cửa đã tắt từ lâu. Và bên trong cũng không còn ai. Phải chăng anh đã chậm trễ mất rồi.
Kai chạy tới thấy cảnh tượng này cũng đau lòng không kém
- Có lẽ trễ quá rồi. Thời gian tôi đến tìm cậu thật sự đủ để trải qua một cuộc phẫu thuật. Tôi xin lỗi đã không làm điều này sớm hơn. Có lẽ cô ấy đang nằm ở phòng hồi sức. Tôi đưa cậu đến tìm gặp bác sĩ đã phẫu thuật cho cô ấy_ Kai nói
Anh bấn loạn lên vì đau lòng. Anh hối hận đến cực độ. Nhưng điều anh cần làm bây giờ là chăm sóc cho cô nên anh đã cố bỏ qua suy nghĩ theo Kai đi tìm cô