Anh giúp cô một lúc, chợt nhớ ra điều gì nên hành động ngừng lại
- Còn một chút em thu dọn nhé!_ anh nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng
Cô ngồi trên giường hai mắt tròn xoe. Không hiểu anh định giở trò gì. Tóm lại việc cô và anh vẫn cần giải quyết dứt khoát. Cô không muốn quãng đời còn lại cứ dây dưa mãi thế này
Sau khi thu dọn sạch sẽ vào vali cô mới kéo ra khỏi phòng. Trong lòng không hề nhẹ đi chút nào. Tuy anh bây giờ đang muốn quay lại sống hạnh phúc với cô như trước kia nhưng cô vẫn còn nhiều vướng víu trong lòng. Liệu lần này anh và cô vượt qua sóng gió thì lần sau anh có như vậy nữa không, có đa nghi không tin tưởng cô nữa không
Vừa ra khỏi phòng nhìn xuống phòng khách thấy anh đang trò chuyện rất vui vẻ với mẹ cô và dì Hà. Kì thật, sao hai người này dễ ngủi lòng với anh như vậy. Không lẽ họ cũng cho rằng cô có lỗi. Không phải họ cho rằng anh đến đón cô về là phúc phần của cô đó chứ
- Để anh mang vali xuống. Em đừng làm việc nặng_ anh nói rồi lao thẳng đến chỗ cô đang đứng kéo vali xuống
Cô lừ đừ theo sau anh. Dáng vẻ mệt mỏi
- Mặt con sao thế! Phải tươi lên chứ_ mẹ cô nói
Hì hì....cô cười gượng rồi tắt hẳn nụ cười. Trong lòng thầm mắng "Rốt cuộc hắn đã cho mẹ và dì ăn gì làm hai người vui vẻ đến vậy. Còn la cả con nữa....Đáng ghét "
- Con đó! Mang thai cũng không nói. Giận hờn gì con cũng phải nói mẹ một tiếng để mẹ còn mừng_ mẹ cô la
- Mẹ à! Con..._ cô còn chưa nói dứt câu thì dì Hà lên tiếng phụ họa cho mẹ cô
- Mẹ con nói đúng đó! Thuần Mỹ à, vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình. Vượt qua được mới sống lâu dài. Chuyện của hai đứa cũng không quá to tát dẫn đến chia tay. Với lại con còn đang mang thai phải chú ý sức khỏe và nghĩ xa hơn cho đứa bé_ dì Hà
Thua! Thua! Thua!.... Cô thua thật rồi. Tất cả về phía anh thật rồi. Chống lại cô sao. Đếch thể tin được người đang nói là mẹ và dì cô
- Hai đứa phải rút kinh nghiệm. Ly hôn không phải là chuyện dễ dàng. Kết hôn đã khó ly hôn càng khó hơn. Một khi đã có ý định chấm dứt một cuộc hôn nhân phải suy nghĩ xa một chút. Phải biết quyết định đó có ảnh hưởng những gì. Nếu còn sống với nhau được thì phải cố gắng đừng để nuối tiếc điều gì_ bà Lương
Giảng đạo một chút rối anh đưa cô về. Xe chạy vào biệt thự. Anh xuống mở cửa xe cho cô, lấy vali của cô xuống kéo vào trong nhà. Mọi người thấy cô trở về vui mừng tỏ ra mặt. Cô trong lòng tuy nặng nhưng vẫn cười với họ một chút rồi lại ghế sofa ngồi. Cô thật sự không biết bắt đầu từ đâu. Không lẽ lại tự nhiên như trước đây sao. Lên phòng ngủ một cách bình thường chắc. Cô bỏ đi vài hôm mà về lại cảm thấy có chút ngượng
- Em mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi_ anh lại ghế ngồi cùng cô rồi nói
- Chúng ta phải nói rõ ràng. Bây giờ cũng chẳng có mẹ và dì Hà. Không cần phải đóng kịch_ cô nói
- Anh không đóng kịch. Anh thật sự biết lỗi. Anh muốn chúng ta như trước đây. Anh hứa sẽ không bao giờ đa nghi như vậy nữa. Bà xã anh sai rồi. Tha lỗi cho anh lần này đi. Xin em đó!_ anh vừa nói vừa làm mặt tội lỗi làm cô khó kìm cười
Nhưng cô cố gắng kìm lại hết sức. Anh hành hạ cô tâm trạng tồi tệ như vậy rồi thì giờ đến lượt cô vậy.
- Em không muốn chỉ vì đứa con trong bụng mà chúng ta dây dưa. Nếu không còn tình cảm thì cũng không nên sống chung làm gì. Chỉ làm mệt mỏi cả hai_ cô nói
- Anh không vì điều gì mà dây dưa cả. Vốn dĩ anh cần em hơn tất cả những gì anh có. Trước đây cãi nhau với em là vậy. Lạnh nhạt với em là vậy nhưng anh thật sự rất buồn. Anh vẫn không thể chịu nổi được khi suy nghĩ đến cảnh anh mất em. Hôm nay khi biết em đang mang thai điều đó càng làm anh thức tỉnh hơn. Không cố chấp như trước nữa. Anh hứa sẽ không như vậy nữa. Trịnh Tuấn anh một khi đã hứa thì sẽ làm được_ anh nắm tay cô nói
- Em mệt rồi. Lên phòng nghỉ ngơi chút_ cô nói rồi rút tay mình ra khỏi tay anh , đi thẳng lên phòng
Anh cũng kéo vali đi theo cô lên. Sau khi cô vào nằm lên giường ngủ anh mới ra khỏi phòng.
Bây giờ cô cần suy nghĩ kĩ về mọi việc. Còn anh cần phải tìm mọi cách để lấy lòng cô. Để cô và anh trở về như trước đây
P/s: Xin lỗi mn hôm qa au k ra chap dc. Hôm qa au bận qá. Thông cảm nhé các độc giả?