Chương 2: Cô ta tỉnh lại rồi
Bạch Hoài An lớn tiếng nói ra điều này, cố gắng kiềm nén khó chịu trong lòng: “Chỉ cần anh ly hôn, cô ta cần bao nhiêu máu, tôi truyền cho cô ta bấy nhiêu!”
Cô có thể chịu đựng sự chán ghét khi truyền máu cho người phụ nữ kia, nhưng cô không muốn dùng thân phận vợ của Hoắc Tùng Quân để chịu nhục nhã như vậy.
Hoắc Tùng Quân cười mỉa, bước đến gần cô.
Tuy rằng là một người mù, có điều Bạch Hoài An rất đẹp, ngũ quan vừa xinh đẹp lại quyến rũ, quần áo rộng thùng thình cũng không che được dáng người kiều diễm của cô. Dáng vẻ run rẩy ấy khiến anh nhớ tới mỗi đêm phóng túng suốt ba năm qua.
Yết hầu của Hoắc Tùng Quân trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn mang theo cảm xúc lạ lẫm: “Chậc, tôi không thích ly hôn thì phải làm sao? Ba năm qua, biểu hiện trên giường của cô làm tôi rất hài lòng.”
Bạch Hoài An không thấy đường nhưng thính giác rất nhanh nhạy, biết anh đã động tình, hai tay cô ôm trước ngực, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: “Anh, anh đừng đụng vào tôi!”
Giọng điệu mang theo chút chán ghét và cảnh giác hoàn toàn chọc giận Hoắc Tùng Quân, anh dứt khoát kéo cô lên giường, dốc sức đè xuống, liên tục đòi hỏi cô như muốn phát tiết lửa giận trong lòng.
Bạch Hoài An nhíu mày bị động thừa nhận thế tiến công của anh, khi tình nồng lên tới đỉnh điểm, ngón tay thon dài trắng nón của cô sờ lên khuôn mặt anh, từ chân mày tới khóe môi, khắc sâu gương mặt anh vào trong tim mình.
Lần cuối cùng, cô tự cảnh cáo bản thân rằng từ nay về sau phải thu hồi trái tim, đừng bao giờ yêu người mình không nên yêu nữa.
Hồi lâu sau, Hoắc Tùng Quân từ trên giường đứng dậy, nhìn Bạch Hoài An giống như búp bê rách nát, cười lạnh: “Tôi còn tưởng rằng cô khí phách đến cỡ nào, thật đê tiện!”
Đang chuẩn bị mặc quần áo rời đi, chuông điện thoại của Hoắc Tùng Quân chợt vang lên: “Alo… Cái gì? Bích Hà tỉnh rồi! Được, tôi lập tức đến ngay!”
Ánh mắt Bạch Hoài An giật giật, khi trên người có chút sức lực, cô kìm nén đau đớn ngồi dậy gọi Hoắc Tùng Quân bằng giọng khàn khàn: “Ký giấy ly hôn xong rồi hãy đi!”
Hoắc Tùng Quân đang định đi ra ngoài, nghe cô nói thế thì tức giận, cô còn nhớ điều này.
“Đúng lúc Bích Hà tỉnh lại, cô không cần truyền máu nữa, giữ cô lại cũng chẳng có ích gì.”
Anh bước nhanh qua, cầm tờ ly hôn trên bàn trà và trực tiếp ký vào phần tên của mình, sau đó ném lên người cô: “Như cô mong muốn!”
Mép giấy sắc nhọn cứa trên người cô để lại vài vết máu.
Bạch Hoài An không quan tâm, cô chậm rãi mò mẫm nhặt vài tờ giấy lên và sắp xếp chúng ngay ngắn. Cô ngồi ở trên giường, xương bướm ở sau lưng gầy gò xinh đẹp.
Hoắc Tùng Quân nhíu mày, phản ứng đầu tiên của anh chính là sao cô lại gầy như thế. Rõ ràng lần trước… cô đâu gầy thế này.
Chuông di động vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh không có thời gian để bận tâm cô gầy hay không. Trong lòng, trong mắt anh bây giờ đều là An Bích Hà.
“Nếu chúng ta ly hôn, căn nhà này xem như tôi đền bù cho cô.”
Hai vai Bạch Hoài An run lên dữ dội, cô còn chưa nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của anh biến mất, kế đó tiếng đóng cửa vang lên, trong căn nhà to như vậy chỉ còn một mình cô.
Anh bỏ đi, để lại căn nhà trống rỗng.
Cô đâu còn mặt mũi ở trong căn nhà này nữa, năm đó cô gả vào đây bằng hai bàn tay trắng thì hiện tại sẽ ra đi như vậy.
Chờ sức lực khôi phục, cô thu dọn đồ đạc và sắp xếp chúng ngay ngắn, cuối cùng chỉ có một vali nhỏ.
Bạch Hoài An rướn môi cười khổ, cô giống như khách qua đường trong căn nhà này, ba năm qua chẳng có gì sót lại.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, Bạch Hoài An chống gậy mù, tay kia kéo hành lý, vừa bước đến cửa đột nhiên tiếng mở cửa chói tai từ bên ngoài truyền vào.
“Ông trời có mắt, chúng ta chờ suốt ba năm. Cuối cùng, con trai bác chịu đuổi kẻ mù lòa này ra ngoài rồi!”
Ngón tay Bạch Hoài An siết chặt cây gậy mù, giọng nói này là của mẹ Hoắc Tùng Quân!
“Bích Hà à, ả mù lòa này cút xéo rồi, sau này con có thể dọn vào đây ở. Con xem Tùng Quân đều trang trí căn nhà này theo sở thích của con, con thích không?”
Bạch Hoài An nghe xong thì thân thể cứng đờ, An Bích Hà cũng đến.