Chương 84: Dĩ nhiên là cô
Lâm Bách Châu do dự một chút, trực tiếp đưa qua điện thoại qua: “Em nhìn là sẽ biết, loại chuyện này, dùng hình ảnh thì sẽ hoàn hảo hơn.”
Bạch Hoài An nhận lấy điện thoại, thắc mắc không biết Lâm Bách Châu đang ám chỉ điều gì.
Nhưng nhìn hình ảnh trên điện thoại, cô đã hiểu ra tất cả.
Bạch Hoài An mặt càng trắng hơn, gần như trong suốt, môi run rẩy không ngừng, mí mắt đỏ bừng bất thường, đôi mắt màu hồng đào đã đỏ hoe, ngây người nhìn vào màn hình điện thoại.
Trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên những đường gân xanh.
Trên màn hình chỉ có hai hình ảnh, được chụp ở cùng một vị trí, bối cảnh phía sau là một phòng bao bên trong câu lạc bộ tư nhân, ánh đèn mờ ảo không rõ ràng.
Người đầu tiên là Hoắc Tùng Quân từ trong phòng bao đi ra, bên cạnh có một nhân viên mặc đồng phục, anh quay đầu lại nói gì đó với người kia.
Trong bức ảnh, không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ có một chút ửng hồng trên khuôn mặt, cúc áo sơ mi mở ra, áo khoác có nếp nhăn, hơi lộn xộn.
Trong bức ảnh thứ hai, An Bích Hà ôm quần áo vội vàng rời khỏi phòng bao, ánh mắt của cô ta vô cùng cẩn thận thăm dò xung quanh, tóc tai bù xù, khuôn mặt ửng hồng, trên cổ lộ ra rõ ràng còn có dấu vết mờ ám.
“Đây, đây là..” Bạch Hoài An chịu đựng cơn đau buốt trong tim, cố gắng áp chế cảm giác muốn khóc xuống.
Lâm Bách Châu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, mím môi: “Bạch Hoài An, trong lòng em hẳn. là đã rõ ràng, tối hôm qua Hoắc Tùng Quân ở cùng một chỗ với An Bích Hà. Bên trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn vào hai bức ảnh này em cũng đã hiểu được đúng không?”
Bạch Hoài An hai mắt tối sầm lại, thân thể lảo đảo, Lâm Bách Châu nhanh chóng đỡ cô.
“Hoài An, em không sao chứ?”
“Tôi không sao?
Bạch Hoài An liền đẩy tay anh ta ra, cũng trả lại điện thoại: “Làm sao anh lấy được hai tấm ảnh này?”.
Lâm Bách Châu cúi đầu nhìn cô với ánh mắt phức tạp cùng thâm thúy: “Tối hôm qua bạn của anh cũng tình cờ có mặt ở trong câu lạc bộ tư nhân này, vô ý chụp được. Anh ấy cũng biết chuyện Hoắc Tùng Quân đã hủy hôn ước với An Bích Hà, khi thấy hai người họ đi cùng nhau thì cũng rất kinh ngạc, vì vậy anh ấy đã chụp ảnh rồi gửi cho anh.”
Anh nhìn thấy Bạch Hoài An có vẻ sửng sốt, liền đỡ lấy vai cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Bạch Hoài An, anh biết mấy ngày nay Hoắc Tùng Quân lại theo đuổi em, cho nên anh muốn cho
em xem hai tấm ảnh này, anh nghĩ nhất định phải cho em xem. Hoắc Tùng Quân đang nói dối em như thế nào, em đừng tin những gì anh ta nói. Trong ba năm đó, chẳng lẽ em bị anh ta lừa dối vẫn còn chưa đủ thảm sao? Anh không muốn em trải qua lần nữa.”
“Đủ rồi” Bạch Hoài An khẽ quát một tiếng, sau đó mới nhận ra mình quá mức kích động, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bách Châu xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi nhất thời xúc động. Tôi chỉ là… tôi chỉ là…” Cô muốn giải thích, nhưng lại thấy mình không thể nói được gì..
Cô cúi đầu xuống và liên tục xin lỗi Lâm Bách Châu: “Tôi xin lỗi, tôi không nên mất bình tĩnh với anh”
“Không sao, anh biết em nhất thời không thể tiếp nhận. Hoài An, đừng tự trách chính mình, anh có thể hiểu được” Lâm Bách Châu nhẹ nhàng an ủi.
Bạch Hoài An cúi đầu: “Có liên quan. Tâm tình tôi không tốt. Giận cá chém thớt, là tôi sai”
Vừa nói, cô vừa hít sâu một hơi, nở một nụ cười cứng nhắc với Lâm Bách Châu: “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này, anh yên tâm, tôi không phải là Bạch Hoài An của mấy năm trước, cũng sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.”
Lâm Bách Châu nhìn bộ dạng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của cô muốn nói gì đó, nhưng Bạch Hoài An lại cười ngắt lời: “Anh chờ tôi một chút, tôi đi rửa mặt, tôi mời anh ăn trưa”
Nhìn thấy cô đang cố gắng để bản thân được tự nhiên, Lâm Bách Châu cuối cùng cũng không nói gì, chỉ thờ ơ đáp: “Được.”
Ngay khi Bạch Hoài An bước vào phòng tắm, nụ cười trên mặt anh ta lập tức chìm xuống, ngón tay anh ta run rẩy không kiểm soát được.
Khi nghĩ đến hai bức ảnh kia, trái tim truyền đến từng trận đấu nói, chân tay cứng đờ, lục phủ ngũ tạng giống như bị ai đó bóp nát.
Tối hôm qua cô còn cho rằng là mình suy nghĩ nhiều.
Hoắc Tùng Quân đã đụng vào người phụ nữ khác, hơn nữa giữa hai người bọn họ còn xảy ra quan hệ thân mật, chuyện này cũng chưa là gì.
Dù sao cô cũng không chính thức chấp nhận Hoắc Tùng Quân, cũng không xác nhận quan hệ với anh, cô không có quyền bận tâm anh làm gì.
Nhưng mà người phụ nữ phát sinh quan hệ đó lại là An Bích Hà.
Khi tan làm, anh nói với cô rằng anh tan làm lúc sáu giờ, giờ hẹn của bọn họ là bảy giờ, Hoắc Tùng Quân vẫn còn thời gian gặp riêng An Bích Hà, anh cũng không cho qua.
Nếu người phụ nữ trong lòng anh là An Bích Hà, vậy anh từng ngỏ ý muốn một lần nữa theo đuổi cô, những lời nói khi đó là gì.
Anh nói anh không thích An Bích Hà, cũng nói anh buộc phải đính hôn với An Bích Hà, này đều là những lời lừa dối cô?
Lời nói dối đã mở miệng, Bạch Hoài An không thể phân biệt được câu nào mà Hoắc Tùng Quân nói với cô là thật hay tất cả đều là giả.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, tâm tư của cô mấy ngày này hóa ra chẳng khác nào một trò đùa.
Hoắc Tùng Quân chắc chắn đang ở sau lưng không ngừng cười nhạo cô, chỉ có phụ nữ ngốc mới coi trọng lời nói của đàn ông.
Bạch Hoài An không dám để Lâm Bách Châu nghe thấy tiếng khóc của mình, cố nén xuống tới mức thấp nhất, kiên quyết cắn chặt tay, khóc không thành tiếng.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc của cô dần dần nguôi ngoai, rửa mặt, đánh răng, làm ướt khăn, che đi đôi mắt sưng đỏ.
Lâm Bách Châu đứng ngoài cửa phòng tắm.
Cánh cửa này thật ra không cách âm, tiếng khóc đè nén của Bạch Hoài An đứt quãng truyền ra nghẹn ngào khàn khàn, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, Lâm Bách Châu đau lòng không thôi.
Nhưng khi cho Bạch Hoài An xem hai bức ảnh đó anh ta cũng không hề hối hận.
Cho dù đó là vì Bạch Hoài An hay vì chính mình.
Những ngày này, Hoắc Tùng Quân từng bước tiếp cận Bạch Hoài An chính là muốn nhận được sự tha thứ của cô ấy.
Lâm Bách Châu trong lòng biết rõ Bạch Hoài An rất thích Hoắc Tùng Quân, dễ dàng bị anh khơi mào ý thích trong lòng, nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, Lâm Bách Chân một chút cơ hội cũng không có.
Sắc mặt anh ta có chút âm trầm, nắm chặt hai tay, thân thể căng thẳng, trong lòng nói “Thực xin lỗi” với Bạch Hoài An, anh ta rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng ôn thuận như ngọc.
Bạch Hoài An từ trong phòng tắm đi ra, tâm trạng đã trở lại bình thường, ngoại trừ một đôi mắt đào hoa hơi đỏ, không có gì khác thường.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm”.
Hơn sáu giờ tối, Hoắc Tùng Quân gọi điện thoại cho Bạch Hoài An, giọng nói trầm thấp và câm lặng của Hoắc Tùng Quân phát ra từ đầu bên kia.
“Hoài An, sắp hết giờ rồi, lát nữa anh đến đón em”
Bạch Hoài An nhanh chóng nhận máy, cô vốn tưởng sẽ không kiềm chế được cảm xúc khi nghe thấy giọng nói của Hoắc Tùng Quân, nhưng không ngờ lại không kiềm chế được, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
“Hoắc Tùng Quân, hôm nay tôi có việc phải làm, nếu không để hôm khác đi. Anh yên tâm, tôi cũng không có ý định quyt nợ, khi nào tôi có thời gian rảnh, hôm nay tôi bận”
Hoắc Tùng Quân im lặng một hồi mới lên tiếng nói: “Được rồi, không thành vấn đề, em nghỉ ngơi thật tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hoài An thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, sững sờ nhìn điện thoại, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhói không thể giải thích được.
Đêm này, Hoắc Tùng Quân cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt u ám.
Từ tối hôm qua, anh cảm thấy có gì đó không ổn, cuộc điện thoại vừa rồi chỉ là kiểm tra, nhưng lại càng khiến anh cảm thấy nhất định đã có vấn đề gì đó.
Cô quá lạnh lùng, hơn nữa lại muốn một lần nữa rõ ràng tất cả mọi thứ.
Hoắc Tùng Quận xoay điện thoại trong tay, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhất định phải làm rõ chuyện này.
Trong vài ngày tới, Hoắc Tùng Quân muốn tiếp cận Bạch Hoài An như trước, nhưng cô từ chối với nhiều lý do khác nhau.
Cô đang cố ý trốn tránh anh.
Hoắc Tùng Quân rất chắc chắn về điều này, bởi vì anh không thể tìm ra lý do tại sao, cả người cáu kỉnh dị thường. Khi đến công ty sắc mặt đen sì, trên đầu là một đám mây đen.
Triệu Khôi Vỹ, người luôn theo sát anh, cả người đều căng thẳng, vô cùng cẩn thận chỉ sợ công việc xảy ra bất cứ sai sót nào.
Giống như bây giờ, Triệu Khôi Vỹ đang đứng ở trước cửa phòng làm việc, nghe Hoắc Tùng Quân tức giận nói với quản lý thị trường, giọng nói vừa uy nghiêm vừa tức giận khiến anh ta lạnh cả sống lưng.
Một lúc sau, quản lý bộ phận thị trường đi ra, ông ta cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán, trên mặt đều là biểu tình sống sót sau tai nạn.
Ông ta nhìn thấy Triệu Khối Vỹ ở cửa liền vội vàng bước tới hỏi: “Trợ lý Triệu, cậu Hoắc làm sao vậy? Hay là công ty có chuyện gì sao?”
Triệu Khôi Vỹ khóe miệng co giật, mấy ngày nay tâm tình của Hoắc Tùng Quân không được tốt. Kể từ ngày hôm qua, ngay khi anh bước vào công ty, các quản lý và nhân viên có quan hệ tốt đã tìm anh ấy hỏi thăm. Một số người đã bí mật đoán liệu công ty sắp phá sản hay tại sao anh ấy lại có tâm trạng tồi tệ như vậy.
Thấy Triệu Khôi Vỹ chậm chạp không nói lời nào, quản lý thị trường sắc mặt nghiêm túc: “Trợ lý Triệu, cậu cứ nói thật ra đi, cho dù công ty gặp phải khó khăn gì lớn, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ rơi công ty, cùng tổng giám đốc Hoắc đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn.”
Triệu Khôi Vỹ nhìn bộ dạng trung thành của đối phương, thở dài, không biết nên nói thế nào với ông ta.
Chuyện công ty phá sản tâm trạng của tổng giám đốc Hoắc cũng không tệ như vậy, có thể làm cho tính tình của tổng giám đốc Hoắc xấu như vậy, chỉ có một người.