CÔ VỢ MÙ: LY HÔN, ANH KHÔNG ĐỒNG Ý

Chương 96: Báo cáo

Trong lòng Phương Ly lộp bộp một cái, ánh mắt hoảng loạn, không dám nhìn mắt Bạch Hoài An.

“Cô, cô nói linh tinh cái gì vậy? Tôi nói địa chỉ của cô cho Trương Tĩnh Như bao giờ? Tôi còn không biết cô ở đâu, sao tôi có thể nói với Trường Tĩnh Như được chứ?”

Gương mặt Phương Ly tràn đầy cáu kỉnh, muốn đẩy cánh tay Bạch Hoài An ra.

Bạch Hoài An nắm lấy khung cửa, không hề di chuyển, cười nhạo một tiếng: “Lúc trước tôi và Trương Tĩnh Như chỉ gặp nhau gật đầu mà thôi, đến nói chuyện cũng không nói qua hai câu, cô ta không có lý do gì lại tìm đến tôi. Cô không cảm thấy rất không đúng sao? Hơn nữa tôi nghe nói, lúc trước cô ở công ty có quan hệ rất tốt với Trương Tĩnh Như, cho nên nghi ngờ của tôi rất hợp lý, không phải sao?”

Cô nói xong lời này, rất rõ ràng nhìn thấy gương mặt Phương Ly tái nhợt.

“Đúng. Trước kia quan hệ của tôi và Trương Tinh Như cũng được, nhưng tôi không biết cô ta vậy mà lại bí mật làm những loại chuyện này sau lưng. Nếu như tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không qua lại gì với cô ta. Trong công ty cũng có không ít người có quan hệ tốt với Trương Tĩnh Như, sao cô không nghi ngờ bọn họ?”

“Ha ha.”

Ánh mắt Bạch Hoài An chế nhạo: “Bởi vì trong những người có quan hệ tốt với Trương Tĩnh Như, chỉ có cô là có qua lại với tôi”

Gương mặt Phương Ly tức đến mức xanh tím: “Cô không có chứng cứ, toàn là suy đoán”

Bạch Hoài An không có chứng cứ, lần này qua đây cũng chỉ chứng thực nghi ngờ trong lòng mình. Vừa rồi khi Trương Tĩnh Như bị Tổng giám đốc Lưu nói những chuyện kia ra, cô đặc biệt quan sát phản ứng của những người xung quanh.

Dường như hầu hết các đồng nghiệp đều vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt đều là không thể tin nổi, chỉ có Phương Ly, trên gương mặt cô ta hoàn toàn không có bất kỳ sự ngạc nhiên gì, dường như đã sớm biết những chuyện mà Trương Tĩnh Như làm rồi vậy.

Lại liên hệ với ánh mắt Trương Tĩnh Như trước khi đi nhìn Phương Ly, Bạch Hoài An bắt đầu nghi ngờ chuyện tối qua có phải có liên quan đến Phương Ly không.

Cho nên đặc biệt đến đây thăm dò cô ta, bởi vì Phương Ly bị Bạch Hoài An đột nhiên ép hỏi, một số biểu tình và động tác nhỏ đột nhiên bại lộ ra.

“Phương Ly, tôi biết cô thích Trần Thanh Minh cho nên mới tính kế với tôi. Cô không biết sự thật, tôi có thể giải thích, nhưng tôi đã hết lần này đến lần khác nói với cô, tôi và Trần Thanh Minh không hề có quan hệ gì cả, cô không tin, vẫn luôn hận tôi muốn hại tôi, thậm chỉ hợp tác với Trương Tình Như để bán tôi cho tên Tổng giám đốc Lưu kia. Phương Ly, cô thật là độc ác.”

Bạch Hoài An nói xong, Phương Ly cắn chặt răng, ngón tay vô thức cuộn tròn lại, lẩm bẩm trong miệng: “Tôi không có, chuyện tối qua là Trương Tĩnh Như làm, tôi không tham gia”

“Tốt nhất là như thế?

Bạch Hoài An nhàn nhạt liếc nhìn cô ta rồi quay người: “Nếu như là cô làm, thì cô nên giấu cho kỹ, nếu như bị tôi điều tra ra, tôi sẽ không khách khí với cô đâu”.

Phương Ly nhìn theo bóng lưng cô, trong ánh mắt đều là hận ý.

Đúng, Trương Tĩnh Như thích dùng các cô gái trẻ để mở chuyện làm ăn, những chuyện này cô ta đều biết. Nhưng loại chuyện này không liên quan gì đến lợi ích của cô ta, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cô ta cũng không quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình.

Nhưng từ khi Bạch Hoài An đến công ty, cô ta và Hoài An xảy ra bao nhiêu mâu thuẫn như vậy, Phương Ly vì để giải quyết cô, nên nghĩ đến chuyện riêng tư của Trường Tĩnh Như.

Hôm qua biết được Trương Tĩnh Như bàn chuyện làm ăn với Tổng giám đốc Lưu, cho nên cố ý dụ dỗ cô ta tìm đến Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An rất xinh đẹp, tính cách dịu dàng, thật ra Trương Tĩnh Như đã sớm chú ý đến cô rồi, nhưng bởi vì ở chung một công ty, cô ta không dám ra tay. Phương Ly cố ý nói với cô ta, Bạch Hoài An không có bối cảnh thân phận gì cả, tính cách lại nhát gan sợ chuyện, rất thích hợp để bán cho Tổng giám đốc Lưu.

Lúc này Trương Tĩnh Như mới nổi tâm tư, nhưng không ngờ lần này lại đá phải một tấm thép, Bạch Hoài An vậy mà an toàn thoát thân, còn gây chuyện đến công ty, Tổng giám đốc Lưu cũng không biết tại sao lại sợ cô ta.

Phương Ly càng nghĩ càng hận, tại sao Bạch Hoài An này lại may mắn như vậy chứ?

Bây giờ Trương Tĩnh Như đã bị cảnh sát bắt rồi, cô ta ngược lại không lo lắng sẽ bị liên lụy đến mình, bởi vì hôm qua khi cô ta bàn chuyện với Trương Tĩnh Như, chỉ là dụ dỗ, không hề chỉ rõ ràng, cho dù Trương Tĩnh Như muốn kéo mình vào cũng không thể kéo được.

Cô ta hít sâu một hơi, trở lại phòng làm việc.

Trong lòng có một chút cảnh giác với Bạch Hoài An, vừa rồi khí thế trên người cô quá đáng sợ, rõ ràng là một người nhìn thì mềm mại như vậy, sao lại có một khí thể mạnh mẽ như vậy chứ?

Bây giờ cô ta nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi.

Bầu không khí trong phòng bao rất náo nhiệt, chuyện Phương Ly và Bạch Hoài An một trước một sau đi ra ngoài, lại một trước một sau trở về, ngoại trừ Trần Thanh Minh, ai cũng không chú ý đến.

Anh ta âm thầm lại gần Bạch Hoài An, hỏi: “Cô và Phương Ly đi làm cái gì vậy? Lẽ nào cô ta cũng tham gia chuyện tối qua sao?”

Bạch Hoài An ngạc nhiên nhìn anh ta, không ngờ Trần Thanh Minh lại nhạy bén như vậy.

Cô nói nhỏ: “Không chắc chắn, nhưng trong lòng tôi có nghi ngờ”

Trần Thanh Minh không có vết tích liếc Phương Ly một cái, thấy dáng vẻ cô ta không chuyên tâm, cau mày.

Bộ phận thiết kế của công ty bọn họ là bộ phận hòa bình nhất, các nhà thiết kế trong bộ phận đều có tính cách tương đối tốt, chỉ ngoại trừ Phương Ly này.

Phương Ly này vô cùng thích ra vẻ, tính cách rất mạnh mẽ sắc sảo, trong lòng nhỏ nhen, nhưng quả thật rất có tài, trong nhà cũng có chút quan hệ nhân mạch.

Lúc trước có tâm tư nhỏ đều không có chuyện gì lớn, nhưng nếu như cô ta có tham dự vào chuyện tối qua, vậy thì phải khiến người khác nghĩ nhiều rồi.

Phương Ly không biết Trần Thanh Minh đang suy nghĩ nên để cô ta đi hay ở lại, cô ta ăn xong cơm trở về văn phòng, đều không thể chuyên tâm làm việc được, trong lòng đều rất phiền muộn.

Cho đến khi tan làm, một đồng nghiệp bên cạnh cầm điện thoại vui vẻ nói với cô ta: “Phương Ly, dì hai tớ giới thiệu cho tớ đối tượng xem mắt, bảo tớ gửi ảnh sang, cậu nói xem tớ gửi bức ảnh này có được không?”

Tâm trạng Phương Ly đang khó chịu, vốn dĩ muốn trực tiếp đẩy cô ta ra, nhưng vô tình liếc nhìn vào bức ảnh, mắt đột nhiên sáng lên.

“Có thể, cậu gửi bức ảnh này đi. Tớ cảm thấy bức ảnh này của cậu đặc biệt xinh đẹp, cậu có thể gửi cho tớ không?”

Đồng nghiệp thấy Phương Ly vẫn luôn cao ngạo vậy mà lại khen cô ta xinh đẹp, trong lòng vui mừng đến nở hoa, không nói hai lời trực tiếp gửi ảnh cho cô ta.

Phương Ly lưu bức ảnh lại, phóng to bức ảnh, quả nhiên nhìn thấy thứ mình muốn, trên mặt nở nụ cười kỳ dị.

Đến giờ tan làm rồi, bộ phận thiết kế đã không có ít người rời đi, Bạch Hoài An cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về, đột nhiên Trần Thanh Minh tiến vào, vẫy tay về phía cô: “Hoài An, qua đây một chút.”

Vẻ mặt Bạch Hoài An nghi ngờ, nhưng vẫn đặt đồ xuống đi qua.

Phương Ly âm thầm đi theo, nhìn thấy cô và Trần Thanh Minh đơn độc đi vào văn phòng, ghen tỵ đến mắt đều đỏ.

Trần Thanh Minh kêu cô ta qua làm cái gì chứ?

Bọn họ cố nam quả nữ đi vào văn phòng làm cái gì chứ, tại sao còn phải khóa cửa?

Trong lòng Phương Ly vô cùng khó chịu, gấp gáp không thôi, thấy bọn họ mãi không ra, e rằng bọn họ đang làm chuyện thân mật không thể nhìn thấy trong văn phòng, vội vàng đi về phía văn phòng, trực tiếp bắt đầu gõ cửa.

Vốn dĩ Trần Thanh Minh đang nói ở trong văn phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì bảo cô ta tiếng vào.

Sau khi Phương Ly tiến vào, Trần Thanh Minh nhìn cô ta cau mày: “Có chuyện gì sao?” Đang nói chuyện quan trọng, bị người ta làm phiền, khiến anh ta rất không vui.

Phương Ly bị gọi tiến vào, ngẩn ra một lát, cô ta chỉ là nhất thời xúc động, đợi khi phản ứng lại, cô ta đã tiến vào rồi.

“Nói. Có chuyện gì?” Thấy cô ta chậm chạp không nói, Trần Thanh Minh lại hỏi thêm lần nữa, trong giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn.

Phương Ly cũng nghe ra, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra, phóng to bức ảnh vừa lưu lại ra, sau đó đưa cho Trần Thanh Minh.

“Tổng giám đốc Trần, anh xem bức ảnh này đi?”

Trần Thanh Minh không hiểu gì, nhận lấy, nhìn vào vị trí mà Trương Tĩnh Như chỉ trong bức ảnh, vẻ mặt ngưng trệ, sau đó tràn đầy phức tạp.

Phương Ly đắc ý nhìn Bạch Hoài An: “Tổng giám đốc Trần, khi Bạch Hoài An gia nhập công ty, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, kết quả thật sự bị tôi tìm ra manh mối rồi”

“Bức ảnh này là khi Hiểu Phương chụp ảnh tự sướng chụp lại được, Bạch Hoài An vậy mà lại ngồi uống cà phê với An Bích Hà, dưới công ty chúng ta”.

Vẻ mặt khi cô ta nói chuyện rất kích động: “Ai mà không biết công ty Trần Thị chúng ta với An thị như nước với lửa, cô ta vậy mà lại ngồi uống cà phê với An Bích Hà người thừa kế của công ty An Thị. Vậy cô ta vào công ty chúng ta là muốn làm cái gì, là nằm vùng hay là nội ứng?”

Khóe miệng Bạch Hoài An nhếch lên, nhìn dáng vẻ chính trực của Phương Ly: “Ồ? Cô còn biết biết An Bích Hà sao?”

Tất nhiên tôi biết rồi, tôi biết An Thị là đối thủ của công ty chúng ta, tất nhiên đã nghe ngóng qua. Cô nói xem, nếu như cô có quan hệ tốt như vậy với An Bích Hà, tại sao lại đến Trần Thị? Mục đích thật sự của cô là gì?”

Dáng vẻ bây giờ của Phương Ly thật sự giống như tiểu nhân đắc chí, suýt chút nữa là vỗ bàn thẩm vấn cô rồi.

“Phương Ly, cô xem phim điện chiến quá nhiều rồi đúng không? Nằm vùng cái gì, nội ứng cái gì chứ, cô bị điên à? Cùng nhau uống cà phê thì nhất định sẽ có quan hệ tốt sao?”

Vẻ mặt Bạch Hoài An không thể hiểu nổi: “Ai nói với cô tôi có quan hệ tốt với An Bích Hà? Rõ ràng tối với cô ta như nước với lửa”

Phương Ly hừ lạnh một tiếng nhìn Trần Thanh Minh, giọng nói dịu dàng: “Tổng giám đốc Trần, anh nhìn cô ta xem, đều đã bắt được manh mối rồi, cô ta vậy mà còn không thừa nhận”.

Trần Thanh Minh ho nhẹ một tiếng, trong lòng buồn cười, nhìn Phương Ly: “Nếu như cô đã điều tra An Bích Hà, chắc cũng biết lúc trước cô ta có một chồng chưa cưới đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc