CÔ VỢ NỮ CƯỜNG CỦA ĐẠI BOSS


Mọi người đã ra khỏi hang đá ,ánh mặt trời sáng sớm len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất tạo nên màu sắc tuyệt đẹp mơ hồ.

Lôi Lạc Thiên đã cho người liên lạc với Tề Phong ở cửa hang.

Trong thời gian chờ đợi người đến ,tất cả đều tập trung ngồi trên mỏm đá to ở trước mặt.

Đã một đêm không ngủ ai nấy cũng đều mệt mỏi ,nhưng chẳng ai hứng thú với từ ngủ.

Lý do rất rõ ràng ,đang có Lão đại ở đây ai dám thất lễ.

Trừ một người ngoại lệ buồn ngủ không sợ trời đất là Trình Lam.

Do vết thương ở tay , việc cảm lạnh thêm cả mệt mỏi.

Một ít chất xúc tác :không khí sáng sớm mát mẻ ,gió thổi hiu hiu nên dù có ngồi hai tay chống cằm Trình Lam vẫn ngủ gật.

Nhìn cái đầu nhỏ nhắn gật lên gật lên gật xuống cùng với bộ mặt của cô làm Lôi Lạc Thiên ngồi bên cạnh cũng phải buồn cười.

Cô gái này rất đặc biệt.


Để cô tựa vào vai mình ,ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhọ nhọ của cô.

Nàn da trắng nõn hồng hào điểm thêm vài vệt bùn nâu nâu trông đến tức cười.

Nhìn Lôi Lạc Thiên như vậy ai cũng ngạc nhiên tập 2 nhưng tất nhiên không dám ho he gì.

Chỉ có Tam Hổ to gan nhìn chằm chằm vào hai người nhưng cũng bị ánh mắt Lão đại làm cho sợ hãi quay đầu đi.

Tiếng phi cơ làm cho Trình Lam tỉnh giấc, nhưng cô vẫn trong tình trạng ngái ngủ.

Cảm nhận đầu mình gối lên vật gì đó ,cô dùng mặt mình cọ cọ.

Đứng bật dậy vươn vai ngáp dài một cài mà không để ý mọi người nhìn mình.

Họ thấy cô rất to gan, lau mặt trên áo Lão đại.

Nhưng nhìn ý cười rõ ràng trong mắt Lôi Lạc Thiên ai cũng nhận ra một điều :Lão đại để ý Trình Lam bé nhỏ.

Từ trên chiếc phi cơ dẫn đầu ,Tề Phong nhảy xuống hướng chỗ Ôi Lạc Thiên mà kính cẩn :
"Mời Lão đại ".

Gật đầu nhìn Tề Phong rồi thẳng hướng phi cơ.

Tam Hổ đi ngay sau Lôi Lạc Thiên bị giật mình bởi Lão đại đột ngột dừng lại :
"Âu Dương San".

Cô thấy lão đại gọi mình thì cô nhìn lão đại hỏi
"Tôi được đi chung với Lão đại à ????"
Lôi Lạc Thiẻn chỉ đáp lại hai từ rất ngắn gọi mà ai cũng có thể hiểu
"Nhanh chóng".

"Dạ được!.

.

Trình Lam vui vẻ gật đầu chạy lóc cóc theo Lôi Lạc Thiên lên phi cơ.


"Trở về Lôi gia".

Vậy là vụ Rhenium được giải quyết.

Ngồi trên phi cơ ,Trình Lam không hề sợ độ cao ,chạy khắp nơi nhòm ngó ngắm cảnh ,thỉnh thoảng cái miệng nhỏ lại kêu ;"Woa,woa,! " như một đứa trẻ con.

Trách sao được lần đầu cô đi phi cơ đắt tiền như vậy.

Đúng là đồ của Lôi gia.

Trình Lam đang mải ngắm biển thì giọng nói lạnh lùng của Lôi Lạc Thiên làm đứt mảnh cảm hứng nghệ thuật của cô, nhưng điều này lại làm cô cảm thấy vui mừng ,đến nỗi cười mỏi cả hàm:
"Lần này cô làm rất tốt".

"Thật sao Lão đại.

Vậy tôi có được thưởng không vậy ?"
Lôi Lạc Thiên thấy cô nói vậy mặt lộ ra tia ý cười và anh nói!
"Cô muốn thưởng gì ?"
Cô thấy lão đại hỏi vậy liền ngẻo miệng cười rất tươi trả lời
"A ,Lão đại ,tôi là muốn tiền ,anh có thể gửi vào trong tài khoản của tôi,! "
"Được.

"
"Cảm ơn Lão đại.

"

Từ lúc nghe tin tức mình được nhận tiền Trình Lam ngồi một chỗ cười tủm tỉm đến lúc về đến Lôi gia.

Nhảy xuống khỏi phi cơ ,hào phóng chào Lôi Lạc Thiên cùng mọi người bằng một nụ cười tươi rói.

Cô chạy thẳng về phòng tắm rửa thay đồ ,lấp đầy bụng rồi lăn ra ngủ.

Ngay lúc cô rời đi ,Lôi Lạc Thiên cũng trở về phòng trở về phòng ,Tam Hổ lên xe rời khỏi Lôi gia.

Ngủ một mạch từ gần trưa đến bữa tối ,Trình Lam thức dậy.

Tự mình băng bó lại vết thương ở lòng bàn tay ,chạy thẳng xuống phòng ăn ở tòa nhà chính.

Chào lão đại một tiếng rồi tập trung chén.

Đang ăn thì giọng lành lạnh của Lôi Lạc Thiên làm cô nghẹn:
"Vết thương thế nào ?"
Uống hớp nước ,dùng tay vỗ ngực ,sau khi cổ họng đã thông ,cô mới ngước lên ,vui vẻ dơ bàn tay lên khoe:
"Nó đang lành".




Bình luận

Truyện đang đọc