CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN CỦA TỔNG TÀI

Lâm Phong vừa kinh ngạc vừa tức tối, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể đứng dậy, giọng nói yếu ớt hét lớn với Vương Thường Công:

- Chú Vương, là anh ta đánh cháu! Là anh ta động thủ trước, cháu vô tội, cháu không làm gì cả, là anh ta, anh ta ghen tị cháu...

Lời chưa dứt, đã bị Vương Thường Công một cái tát đánh cho té sang một bên, Vương Thường Công không nỡ xuống tay với con gái, nhưng với Lâm Phong mà còn nể sao? Tên Lâm Phong này đúng là thứ gây chuyện không có mắt, chỉ biết gây phiền toái cho Vân Nhi, lại không biết nhìn cục diện, đúng là đáng chết!

Lâm Phong vốn đã đung đưa không vững, lần này bị Vương Thường Công dùng hết công sức tát cho một phát, bỗng chốc “rầm” một tiếng ngã xuống đất, lần này hoàn toàn không còn sức mở miệng nữa.

Mặc Thiệu Đình cười nhạt, trong mắt lướt qua vài phần khinh miệt:

- Khi nãy ông Vương đây muốn phế tôi, đưa tôi vào tù, còn muốn hủy hoại danh tiếng tôi, bây giờ lỗi ở Lâm Phong, mà chỉ ghi nhận tội lớn thế thôi sao? Đúng là công chính hết sức hà!

Vương Thường Công vừa nghe, phút chốc mổ hôi tuân như suối, khi nãy đúng là ông có ý định bênh vực cho Lâm Phong, dù gì cũng là bạn trai mà Vương Vân Nhi công nhận, sự việc xé to ra, xử phạt nặng quá thì ông cũng bẽ mặt, nhưng lần này được Mặc Thiệu Đình nói trắng ra, ông nào dám chơi trò mèo nữa chứ? Bỗng chốc hoảng hốt sửa lời:

- Ngài nói dúng, nói rất đúng, thứ bại loại này, sao có thể chỉ ghi tội lớn là qua chuyện được, nhất định phải đuổi, đuổi học!

- Ba ơi!

Vương Vân Nhi nghe thấy thế, bỗng chốc mặt biến sắc, không kiềm được hét lên:

- Rốt cuộc anh ta là ai? Sao ba lại bênh vực anh ta? Ngay cả người của con cũng...

- Câm mồm!

Vương Thường Công trừng mắt nhìn con gái, chữi thầm ả kiến thức nông cạn không hiểu chuyện, quay đầu lại cười trừ với Mặc Thiệu Đình:

- Con gái tôi thật sự tâm không xấu, chỉ là do tôi chiều chuộng quá nên hư, không viết phép tắc gì cả, khiến ngài chê cười rồi.

Mặc Thiệu Đình không thèm đếm xỉa đến, nhìn cũng không nhìn Vương Thường Công, quay mặt qua nhìn Đường Lạc Lạc đang há hốc mồm kinh ngạc:

- Còn ngớ người ra làm gì, tiếp tục dùng cơm nào!

Toàn thân Đường Lạc Lạc cứ hồ hồ đồ đồ, nửa ngày sau mới hoàn hồn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trước tiên là tiểu ca ca không mời tự đến, không biết sao mò được đến đây, sau đó vì cô mà xảy ra xung đột với Lâm Phong, kết quả Vương Vân Nhi gọi cứu binh đến, cứu binh đến rồi lại cứ một mực thảo mai lấy lòng tiểu ca ca?

Tất cả mọi chuyện sao thấy ảo diệu quá thể đáng!!!

Lúc này không chỉ Đường Lạc Lạc đầu óc mụ mẫm, tất cả quần chúng vây quanh cũng dùng ánh mắt sùng bái và cẩn thận nhìn Mặc Thiệu Dình, có thể khiến Vương Thường Công phút chốc chịu phục, nhất định không phải là nhân vật tầm thường gì.

Vương Thường Công trên trán toát cả mồ hôi, thấy Mặc Thiệu Đình không đếm xỉa gì đến ông, không kiềm được lên tiếng:

- Mặc...

Vừa nói được một từ, Mặc Thiệu Đình đưa mắt lạnh lùng sắc bén như dao liếc qua, khiến Vương Thường Công sợ hãi đến mức không dám nói thêm từ nào.

Mặc Thiệu Đình không muốn Vương Thường Công nói tên anh ra, dù gì anh cũng chưa nói rõ ràng mọi chuyện với Mặc Thiệu Đình, thấy Vương Thường Công khẩn hoảng khẩn trương đứng yên bất động tại chỗ, giống như phục vụ bàn vậy, có chút bực dọc nói:

- Ngồi xuống ăn cùng không?

- Không không không...

Vương Thường Công lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cũng may là tìm được cơ hội bắt chuyện:

- Tôi còn phải xử trí tên sinh viên bại hoại đạo đức Lâm Phong, nên không ở lại thêm nữa, mọi người ăn, mọi người ăn.

Nói xong, kéo theo Vương Vân Nhi đang khóc thút thít, ra lệnh cho người của ông đưa Lâm Phong đi, gật đầu gập bụng lui ra ngoài.

Nhóm người Vương Thường Công vừa đi khỏi, tất cả bạn học trong phòng bỗng chốc dấy lên cơn lửa nhiều chuyện, tất cả vây lấy Đường Lạc Lạc, chí chí chóe chóe hỏi không ngừng.

- Lạc Lạc, bạn nam đi cùng cậu đẹp trai cực, sao cậu quen được anh ấy vậy?

- Anh ấy có bạn gái chưa?

- Mình ngưỡng mộ cậu thật đấy! Chồng là nhân vật một tay che trời của S thị, tùy tiện dẫn theo một bạn nam thôi, cũng là cao phú soái tỏa sáng chói chang, kiếp trước, có phải cậu đã giải cứu vũ trụ không?

Đường Lạc Lạc bị những câu hỏi ly kỳ cổ quái này hỏi đến dở khóc dở cười, chỉ biết ứng phó cho qua, Mặc Thiệu Đình ở bên cạnh vận dụng tính khí tốt lành hiếm có của bản thân trong suốt 20 mấy năm nay, cứ chờ đến lúc Đường Lạc Lạc chen ra từ nhóm người, mới tiện tay ôm lấy eo cô:

- Đi nào!

Bình luận

Truyện đang đọc