CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN CỦA TỔNG TÀI

Lâm Uyển Du đưa tay định kéo Mặc Thiệu Đình, nét mặt uất ức:

- Thiệu Đình, anh từng đáp ứng em, sẽ tha thứ cho em, nhưng em nằm viện lâu thế này, anh chưa từng đến thăm em lần nào, anh vốn chưa từng tha thứ cho em, lần trước... lần trước Lạc Lạc thấy em chướng mắt, anh bảo em xin lỗi, em cũng xin lỗi rồi, tại sao.... tại sao em đã làm mọi thứ vì anh, nhưng anh vẫn đối với em thờ ơ lạnh nhạt thế chứ?

- Lâm Uyển Du.

Mặc Thiệu Đình không muốn tiếp tục dây dứa với Lâm Uyển Du, chỉ biết nghiêm túc nói với cô ta:

- Anh và em chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, em phải hiểu, em bệnh rồi, anh đến thăm hay không đến thăm, cũng là điều rất chi là bình thường.

- Quan hệ bạn bè bình thường...

Nước mắt trên mặt Lâm Uyển Du chảy dài, lắc đầu không chấp nhận mà khóc rống lên:

- Thiệu Đình, sao anh có thể nhẫn tâm như thế? Lúc nhỏ anh đối xử với em tốt thế mà, anh từng nói, lớn lên sẽ lấy em, muốn em làm cô dâu của anh mà.

- Lúc đó chúng ta chỉ có 5 tuổi thôi.

Mặc Thiệu Đình cạn lời, sự bám víu dai dẳng của Lâm Uyển Du, khiến anh phải cập nhật lại giới hạn của bản thân.

- Là vì Đường Lạc Lạc, đúng không?

Lâm Uyển Du cắn môi, bộ dạng tỏ vẻ nhẫn nhục phụ trọng vậy:

- Em từng nói em sẽ quan hệ thật tốt với cô ấy, anh và cô ấy chẳng qua chỉ là sự mới mẻ ban đầu, em có thể đợi, em cũng có thể không để bụng, thật đó! Thiệu Đình, vì anh em làm gì cũng được.... anh thật sự không muốn thấy em nữa sao? Hay là có người không cho anh gặp em?

Mặc Thiệu Đình nhắm mắt, nở lực kiềm chế muốn cùng chấm dứt với Lâm Uyển Du ngay lập tức này:

- Lâm Uyển Du, anh thích Đường Lạc Lạc, cô ấy là vợ anh, anh và cô ấy sẽ mãi mãi ở bên nhau, đây không phải cảm giác mới mẻ ban đầu, tương lai của anh và cô ấy, sẽ là cả đời này, em hiểu không?

- Em không nghe em không nghe!

Lâm Uyển Du vừa khóc vừa bịt tai, nhặt lấy con dao dưới đất, đặt lên cổ:

- Thiệu Đình, em chỉ muốn được gặp anh thôi, em không hiểu tại sao yêu cầu đơn giản này lại khó đến thế, trước đây chúng ta chẳng phải thường xuyên gặp mặt sao? Em không muốn anh rời xa em...

- Em buông con dao trên tay xuống... Uyển Du...

Mặc Thiệu Đình lo lắng cô ta cầm dao trên tay, thật sự xảy ra nguy hiểm gỉ, hoàn toàn không thể đối mặt với ông bà Lâm, chỉ có thể tạm thời nhường bước:

- Được được được, anh không đi nữa, hiện tại anh đang ở đây, em đặt dao xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau, được không?

- Ừm...

Lâm Uyển Du ngồi xuống bên cạnh Mặc Thiệu Đình, nhưng vẫn nắm chặt con dao trong tay, cắn môi:

- Thiệu Đình, anh còn nhớ...

Mặc Thiệu Đình kiên nhẫn, bắt đầu nghe Lâm Uyển Du hồi ức lại những chuyện trước kia, anh phát hiện Lâm Uyển Du hoàn toàn không nghe lọt tai những gì mà cô ta không muốn nghe, chỉ cần nhắc đến chủ đề này, Lâm Uyển Du sẽ cầm lấy con dao chuẩn bị tự sát.

Đối với đối tượng đàm phán như thế, Mặc Thiệu Đình lần đầu gặp, vả lại còn quỳ gối trước mặt một cách tâm phục khẩu phục.

Trong tình trạng này, vì muốn an ủi cảm xúc của Lâm Uyển Du, anh chỉ biết lặng lẽ nghe Lâm Uyển Du nói, đồng thời tìm thời gian trống, nhắn tin cho Đường Lạc Lạc.

Tiểu ca ca: Em ấy lại đòi tự sát, hôm nay có thể tôi sẽ về trễ một chút... sau này dù có thế nào, tôi cũng không muốn đến gặp em ấy nữa.

Đối với Lâm Uyển Du, anh chỉ có thể làm đến mức này thôi, hôm nay giúp ông bà Lâm ổn định cảm xúc của Lâm Uyển Du, lần sau cho dù Lâm Uyển Du chạy đến nhà họ Mặc đòi tự sát, anh cũng tuyệt đối không quản, cái gọi là nhân tận nghĩa cạn, chính là vậy chăng?

Cùng lúc này, Mặc Tây Thành chở Đường Lạc Lạc, đến bờ biển, mọi người náo nhiệt bắt đầu nướng thức ăn picnic.

Sau khi ăn uống no say, Đường Lạc Lạc đòi về nhà, Mặc Tây Thành nói đến cong lưỡi, mới khuyên được cô ở chơi thêm chút nữa.

- Ngôi sao đêm nay đặc biệt xinh đẹp, cô nhìn xem.

Mặc Tây Thành ngồi trên bờ cát mịn, chỉ tay về phía chân trời có mặt trăng cong cong bảo Đường Lạc Lạc xem.

Buổi tối gió biển thổi lành lạnh, mặt trăng khuyết treo trên cao, xung quanh ngôi sao lấp lánh, ánh mặt trăng soi xuống mọi thứ đều mông lung, đặc biệt có cảm giác thần bí, Đường Lạc Lạc cởi giày, ngồi xuống bên cạnh Mặc Tây Thành, đồng cảm sâu sắc gật đầu:

- Đúng là rất đẹp, ánh trăng đẹp như thế, giống như một lớp màng mỏng... Ơ! Chờ đã, cậu nói thử nếu quần áo cũng được bao bọc bởi một lớp màng mỏng như thế, có phải cũng rất xinh đẹp không?

Mấy ngày nay cô khổ tâm suy tư, hận đến mức ăn cơm cũng đang suy nghĩ làm cách nào cho bản thiết kế của bản thân thật đặc sắc, nhưng mãi chưa có sáng kiến nào tốt, lúc này, một câu nói vô ý, giống như được khai sáng vậy, nếu như thiết kế mùa hạ lần này có thể thêm một lớp màng mỏng tràn đầy tiên khí như thế, hiệu quả phải chăng sẽ tốt hơn không?

Đôi mắt Đường Lạc Lạc rực sáng, trong đầu đã cấu thành hình dáng của bản phác thảo thiết kế rồi.

- Cô đó, cuộc thi thiết kế đó quan trọng lắm sao?

Mặc Tây Thành nhún vai:

- Đáng để cô suy nghĩ ngày đêm quên ăn ngủ, sắp rơi vào trong bản thiết kế luôn rồi nè.

- Đường nhiên là đáng rồi.

Đường Lạc Lạc hai mắt sáng rỡ đứng dậy:

- Tuyệt quá! Cuối cùng cũng có ý tưởng rồi. A! Có ý tưởng rổi lại cảm thấy đói bụng, tôi đi lấy thêm vài món ăn, có cần mang về cho cậu một ít không?

- Không cần đâu.

Mặc Tây Thành mỉm cười trả lời, trong lúc Đường Lạc Lạc quay người rời đi, đưa tay vào trong túi xách của cô.

Lấy điện thoại của Đường Lạc Lạc ra, mở wechat, quả nhiên thấy tin nhắn của Mặc Thiệu Đình:

Tiểu ca ca: Em ấy lại đòi tự sát, hôm nay có thể tôi sẽ về trễ một chút... sau này dù có thế nào, tôi cũng không muốn đến gặp em ấy nữa.

Trước đó Đường Lạc Lạc theo Mặc Tây Thành đua xe, sau đó lại cùng mọi người đến bờ biển, náo nhiệt thì có náo nhiệt, lu bu cũng lu bu nữa, vì thế không phát giác điện thoại có báo rung, đến bây giờ vẫn chưa kịp nhìn điện thoại.

Mặc Tây Thành nhìn tin nhắn của Mặc Thiệu Đình rất lâu, cuối cùng khẽ nhếch mép, đưa ngón tay ra, ấn nút xóa.

Thế là tin nhắn của Mặc Thiệu Đình biến mất không dầu vết.

Muốn giành lấy Đường Lạc Lạc từ tay Mặc Thiệu Đình, không thể không giở những thủ đoạn nhỏ bỉ ổi, Mặc Tây Thành cảm thầy mọi hành động của bản thân, chẳng qua là muốn xoay chuyển tình thế.

Vừa nhét điện thoại của Đường Lạc Lạc vào lại trong túi, Đường Lạc Lạc đã tung tăng chạy về, hưng phấn ngối bệch xuống cát:

- Thật vui! Còn nghĩ ra được phương hướng cho bản thiết kế, anh hai cậu hay thật đó, tôi cho anh ấy đi gặp Lâm Uyển Du, anh ấy thì tốt rồi, trễ thế này rồi mà không có chút tin tức nào cả.

Nói xong mò mẫm điện thoại của cô trong túi xách, nhìn thấy không có thông báo tin nhắn, có chút thất vọng chề môi:

- Đồ xấu xa!

Tất cả đều rất tốt, mặt trăng cũng rất tốt, ngôi sao cũng rất tốt, cảnh sắc cũng rất tốt, ý tưởng cho bản thiết kế cũng có rồi... chỉ thiếu một người.

Vì không thấy được người đó, nên cho dù trước mắt rất tốt, cũng không có ý nghĩa gì nữa, cảm thấy trở nên vô vị nhạt nhẽo.

Mặc Tây Thành nhìn khuôn mặt của cô gái dưới ánh trăng, trắng tinh và dịu dàng tựa mặt trăng vậy, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, thanh thoát tựa sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, vài lọn tóc mai quấn quýt bay múa, khuôn mặt nhỏ xinh có làn da căng mịn, đáng yêu và tinh nghịch khó tả.

Ác niệm trong đầu dần dần hình thành, khiến cậu ta muốn chiếm hữu người con gái xinh đẹp thế này làm của riêng, không từ thủ đoạn dường như cũng trở thành cái có thề tha thứ, cậu ta nhẹ giọng, giống như vô tình nhắc đến:

- Anh hai tôi đi gặp Lâm Uyển Du sao? Vậy thì không có gì lạ cả, anh ấy có thể cả đêm nay cũng không về nữa.

Cả đêm nay cũng không về?

Đường Lạc Lạc ngẩn người, lên tiếng theo bản năng:

- Sao lại nói điều này không có gì lạ chứ?

Mặc Tây Thành tỏ vẻ như lỡ lời vậy, có chút hối hận vỗ lên đùi, sau đó do dự quay đầu sang:

- Lạc Lạc, có những chuyện, cô không biết sẽ tốt hơn, đừng hỏi nữa, cứ xem như tôi chưa nói gì nhé!

- Nhưng rõ ràng cậu đã nói rồi đấy!

Đường Lạc Lạc buồn bực nhín Mặc Tây Thành:

- Cậu nói rồi, thì phải nói cho hết chứ! Tôi nghe nói, Lâm Uyển Du và Mặc Thiệu Đình lớn lên cùng nhau, tình cảm của cả hai người dó vốn dĩ rất tốt đúng không?

Cô không phải dạng con gái thích đoán mò lung tung, nhưng chính vì không mấy tự tin trước sự việc của Lâm Uyển Du, cũng vì Lâm Uyển Du là thanh mai trúc mã của Mặc Thiệu Đình đó sao! Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói Mặc Thiệu Đình không có tâm tư gì với Lâm Uyển Du, cô tin, nhưng một chút tình cảm cũng không có, thì không có khả năng.

Có tình cảm, thì có khả năng lên men, hôm nay có thể vẫn còn là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng sau này thì sao?

Mặc Tây Thành nhạy bén bắt được sự thất vọng và khủng hoảng trong mắt Đường Lạc Lạc, giả vờ có chút khó khăn nói:

- Đúng là không tệ. Trước kia lúc anh hai còn nhỏ, đã từng nói sau này lớn lên sẽ lấy Lâm Uyển Du nữa, lời nói trẻ con ấy mà, nhưng cô biết không? Trước đây tôi những tưởng chị dâu tương lai của tôi là Lâm Uyển Du đó, vì nhiều năm thế rồi, anh hai đối với những phụ nữ khác đều rất lạnh nhạt, nhưng vẫn luôn có qua lại với Lâm Uyển Du.

- Vậy sao?

Đường Lạc Lạc thẫn thờ lắng nghe, ngay cả Mặc Tây Thành cũng cho rằng chị dâu tương lai là Lâm Uyển Du, vậy hàng loạt sự đố kỵ và điên cuồng của cô ta cũng có thể lý giải được rồi, nói đến cùng, bản thân mới là người ngoài ý muốn đúng không?

Nếu không có sự xuất hiện của cô, có thể Mặc Thiệu Đình đã sớm cùng Lâm Uyển Du bên nhau rồi...

Cô có chút hoang mang cúi đầu, trong lòng đáng đáng chua chua không biết là vị gì.

Mặc Tây Thành nhanh chóng chớp lấy thời cơ:

- Vì vậy, cũng khó trách Lâm Uyển Du đòi sống đòi chết, có thể cô ta vẫn luôn cho rằng, người gả cho anh hai lẽ ra phải là cô ta, nhưng lựa chọn của anh hai, ai cũng không đoán chuẩn được. Lần này Lâm Uyển Du vì anh hai mà tự sát, lúc này còn trong bệnh viện, anh hai sao có thể không đi thăm được, ba mẹ của Lâm Uyển Du luôn xem anh hai là con rể ấy, từ nhỏ đã chăm sóc anh hai rất nhiều, về tình về lý thì anh hai cũng phải đi thôi, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều.

Luôn xem là con rể ư...?

Đường Lạc Lạc dùng ngón tay vò vò vạt áo bản thân, Lâm Uyển Du, có ba mẹ tốt như thế, từ nhỏ đã đặc biệt chăm sóc cho Mặc Thiệu Đình, nhưng bản thân thì...

Cái gì cũng không có.

Mặc Thiệu Đình sống trong gia đình đơn thân, tính cách La Nhã lại trầm tư lạnh nhạt, yêu thương Mặc Tây Thành nhiều hơn, Mặc Thiệu Đình bây giở lớn mạnh và lạnh lùng, kỳ thực thâm tâm cũng khát khao sự ấm áp từ gia đình, sự yêu thương từ ba mẹ chăng?

Những thứ này, Lâm Uyển Du đều có thể cho anh.

Bản thân không những cái gì cũng không mang đến được cho anh, còn chỉ biết gây thêm phiền phức thôi.

Có lẽ, Lâm Uyển Du nói đúng, bản thân Mặc Thiệu Đình cũng không phát hiện, anh đối với cô chỉ là nhất thời thấy mới mẻ mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc