Đám cưới được diễn ra trong một nhà hàng cực kỳ sang trọng, bọn họ cũng không thêu hết nhà hàng mà chỉ thêu một tầng lầu mà thôi, tuy thông tin là bí mật nhưng không phải không thể rò rỉ ra bên ngoài nên xung quanh tầng này đều có vệ sĩ đứng túc trực.
Sau khi hai người hôn nhau liền bắt đầu đi tiếp khách từng bàn, bởi vì đang tham dự dám cưới của người ta nên những người bất mãn hay muốn xem trò cười của anh đều không nói gì cả, họ chỉ mỉm cười khi anh đi đến bàn nói vài lời chúc mừng rồi sau đó trầm mặt mà ngồi.
Nhưng có những kẻ như thế thì cũng có những người thật sự đến chúc phúc anh, họ cảm thấy mừng thay cho anh vì đã có một người vợ yêu thương anh.
Nhưng tiệc cưới không diễn ra quá suông sẻ.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ chúc mừng thì một tiếng động lớn vang lên, bên ngoài vang lên vài tiếng súng.
Khách mời nghe vậy liền biến sắc, Trần Tuấn Phong cũng lạnh mặt mà ra lệnh cho nhóm vệ sĩ nhanh chóng bảo vệ khách mời cùng gia đình anh mà đi theo cánh cữa thoát hiểm mà ra ngoài.
Đây là cánh cửa chỉ vừa được thêm vào để chuẩn bị cho bưởi lễ hôm nay, tuy anh nghi ngờ mục tiêu ám sát là mình nhưng không ngờ nó lái diễn ra vào chính hôm nay.
"Chết tiệt." Anh chửi thề một tiếng, ánh mắt đầy lửa giận.
"Anh Phong." Võ An Tú thấy anh như vậy liền khẽ gọi.
Anh xoay đầu nhìn cô đầy hối lỗi: "Xin lỗi em, ngày trọng đại thế này cũng không thể cho em trọn vẹn."
Võ An Tú hôn vào má anh rồi cười: "Dù vậy nó cũng không thể thay đổi việc em đã cùng anh kết hôn rồi."
Khách khứa bắt đầu di chuyển theo hướng dẫn của vệ sĩ, tuy hơi hỗn loạn nhưng vẫn đủ trực tự, làm như vậy sẽ không gây thêm nhiều rắc rối.
May mắn lúc nãy anh đã kêu vệ sĩ khóa cửa, như vậy cũng đủ kéo dài thời gian cho việc di tản.
Ông nội Trần cùng cha mẹ cô bác cũng biết sự việc nguy hiểm nên cũng không ở lại mà nhanh chóng rời đi, bọn họ cũng có vệ sĩ riêng nên khi ra ngoài liền nhanh chóng theo vệ sĩ về nhà, như vậy sẽ tránh những chuyện phiền phức khác luyên lụy đến con cháu mình.
Anh chị họ của anh cũng không góp vui mà theo đoàn người ra ngoài, tuy nhiên họ không về mà nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh xác, vì vấn đề an toàn mà hai người đứng cùng vệ sĩ ở bên ngoài đường trước mắt của người dân đang đi qua đi lại, như vậy có thể tránh được kẻ gian lấy hai người để uy hiếp anh.
Cuối cùng cũng giải tán xong, cánh cửa phòng cũng nhanh chóng bị đạp vỡ, một nhóm người cầm súng lao vào trong, bọn họ không nói gì mà bắt đầu nã đạn.
Võ An Tú cùng anh được anh Hạo đẩy đến một chỗ an toàn, súng đạn không thể bắn tới chỗ đó, còn nhóm vệ sĩ của anh cũng nhanh chóng rút súng bắt đầu giết từng tên một.
Dường như bọn chúng đang liều mạng để bắn, vì vậy không một ai tránh né những viên đạn của nhóm vệ sĩ bắn tới, nhưng trên người bọn họ có giáp chống đạn, dù bắn trúng cũng không lập tức ngã xuống.
"Bắn vào đầu hoặc chân tay chúng." Anh Hạo lớn tiếng chỉ huy, hiện tại muốn tự vệ chỉ có thể ra tay giết người mà thôi.
Trần Tuấn Phong nghe tiếng đạn bắn không khỏi sửng sốt: "Đây không phải súng lớn vừa được đưa vào trong quân đội sao."
"Có người trong quân bộ cung cấp hàng." Anh Hạo nghe vậy liền biết trong quân đội có kẻ phản bội.
Loại súng mới này thỏa lực cực mạnh, số đạn cũng nhiều hơn loại súng thông thường, chỉ cần bọn chúng vẫn có số lượng người đông như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ bắn đến chỗ hai người đang núp.
Võ An Tú nhìn bên ngoài súng đạn bay vèo vèo liền nhíu chặt mày, thứ này cô có thấy trên ti vi hình như bị bắn trúng rất đau hậm chí là mất cả mạng.
Bọn người bỗng nhiên xông vào này chắc chắn là muốn mạng của anh, nếu đã như vậy thì cô không thể tha thứ được.
Trong khi Trần Tuấn Phong lo lắng nhìn xem có thể nào để cô thoát khỏi đây không thì cô đang tìm kiếm những đôi đũa hoặc cái nĩa xung quanh.Khi nãy trong lúc hỗn loạn mọi người đều đụng phải bàn khiến chén dĩa cùng đũa muỗng nĩa rớt khắp nơi trong hội trường, mang theo tâm lý may mắn mà cô bắt đầu nhìn khắp nơi để xác định.
Nhìn xong một lượt, cô liền nhỏ giọng nói với anh: "Em hỗ trợ bọn họ, anh đừn ra ngoài."
"Em..." Trần Tuấn Phong nghe vậy liền muốn ngăn cản nhưng anh chưa kịp nói xong thì đã thấy cô phóng ra ngoài, võ công của cô cực kỳ kỳ lạ, nhưng cô lại có thể né những viên đạn đang bay tới mà nhặt một cái nĩa lên sau đó phóng ra.
Anh có thể nhìn thấy rõ ràng sau khi cái nĩa rời tay cô liền một đường thẳng tới giữa cổ của một tên cầm súng, sau đó tên đó ngã xuống chết không kịp chớp mắt.
"Này, này..." Anh Hạo cũng nhìn thấy chuyện vừa rồi, hai mắt anh ta trợn tròn đầy vẻ không thể tin được miệng thì không nói ra được lời nào.
Võ An tú không dừng lại ở đó cô tiếp tục dùng cơ thể uyển chuyển của mình mà bắt đầu né tránh đạn, nhưng bộ vấy cô dâu trên người cô thật sự quá cồng kềnh nó khiến cô vài lần chỉ thiếu một chút là không thể né được, mỗi lần như vậy Trần Vũ Phong đều lio lắng đến thót cả tim, anh móc mở tây vịn xe lăn ra rồi lấy một khẩu súng bên trong ra sau đó nhắm vào những biên đạn đang hướng về phái cô mà bắn.
Tốc độ cùng hỏa lực của viên đạn từ trong khai63 súng của anh hơn hẳn của những kẻ kia, vì vậy sau khi hai viên đạn chạm nhau viên đạn của anh liền xuyên qua nó rồi nhắm vào kẻ cầm súng quá xuyên qua cổ hắn, vị trí bắn không cao anh không thể nào bắn trúng đầu hắn được.
Nhờ có sự giúp đỡ của anh mà Võ An Tú có thời gian xé rách váy cưới rồi mở khăn voan trên đầu, cô nhảy lên một cái bàn cằm bốn chiếc đũa trong tay sau đó lộn mèo tránh đạn bay tới rồi thẳng tay phóng, lần này bốn chiếc đũa nhanh chóng bay đến bốn người rồi xuyên thẳng qua cổ họ, bốn chiếc đũa vang lên tiếng lạch cạch rồi rớt xuống đất, máu từ trong cổ họ bắn ra ngoài.
"Mẹ ơi, khủng khiếp quá." Một vệ sĩ bị máu văng trúng liền bật hốt.
Chứng kiến với một khoảng cách gần như thế này mới cảm nhận được sự đáng sợ của chiếc đũa vừa xuyên qua cổ một người sống sờ sờ kia, anh ta không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Trần Tuấn Phong cũng hoàn toàn không ngờ thứ cô gọi là nội công lại kinh khủng đến như vậy, thời đại của cô rốt cuộc như thế nào, chẳng lẽ có rất nhiều con người khủng khiếp như thế.
Trong lúc Võ An Tú cùng nhóm vệ sĩ không ngừng hạ tầng tên tầng tên địch thì tiếng xe cảnh sát bên dưới lầu vang lên, trong lúc nả súng vô tội vã, những cái cửa sổ cách âm đã bị bắn thủng thậm chí là vỡ tan tành vì vậy âm thanh bên ngoài liền có thể lọt vào trong phòng.
Kẻ cầm đầu nhóm người nghe thấy tiếng cảnh sát liền lớn tiếng hô: "GIết Trần Tuấn Phong, liều mạng mà lgie61t hắn."
"GIết."
Nhóm người như điên mà bắt đầu lao thẳng đến, mặc kệ đồng đội từng người ngã xuống bọn chúng vẫn tiếp tục đâm đầu vào.
"Không xong." Anh Hạo thầm hô không ổn sau đó liều mạng nã súng đang cầm trên tay, anh ta không thể để bọn chúng tiếng gần thêm được, như vậy thì Trần Tuấn Phong sẽ không thể né được đạn.
Võ An Tú thấy vậy hai mắt liền lóe lên sát khí, nhóm người này đây là đang ngấp nghé chồng cô, vậy thì đừng trách cô không thủ hạ lưu tình, nghĩ liền làm, cô không chậm rãi bày kỹ thuật nữa mà bắt đầu điên cuồng đồ sát, cô đi đến đâu có thứ gì trong tay liền nhanh chóng ném, mỗi cú ném cô đều vận nội công vào, dù thứ đó là gì chỉ cần trúng vào người liền một chiêu tất sát.
Số lượng bên địch bởi vì sự điên cuồng này của cô mà dần dần ngã xuống, từ mấy chục người cuối cùng chỉ còn vài tên, sau đó bọn chúng chưa kịp đến gần anh thì hoàn toàn ngã xuống hết, chết không nhắm mắt.
Nhóm vệ sĩ nhìn thấy tất cả kẻ địch đều chết hết liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm mà ngồi la liệt khắp nơi trong hội trường.
Anh Hạo cũng thở hổn hễn mà run rẩy đứng dậy.
"A Tú." Trần Vũ Phong buông súng xuống sau đó run rẩy tay mà đẩy xe lăn về phía cô.
"A Phong." Cô quệt mồ hôi trên trán nghe thấy anh gọi liền xoay người mỉm cười.
Trong lúc hai người nhìn nhau mà chậm rãi đi đến bên nhau thì một tiếng hét thất thanh vang lên:
"Ông chủ."
Trần Tuấn Phong kinh ngạc nhìn sang thì thấy một người trong nhóm vệ sĩ của anh đang đứng giơ cây súng lên nhắm vào anh, khóe miệng nở một nụ cười vui mừng, tay thì bốp cò.
Pằng.
VIên đạn rời nồng bay vụt về phái anh.
Võ An Tú trừng lớn cả mắt, cô không nghĩ ngợi gì mà phóng qua, viên đạn đã nhanh chóng bay đến trước mặt anh, cô đã không còn kịp đẩy anh tránh ra nữa vì vậy cô chắn trước mặt anh, viên đạn nhanh chóng bắn vào người cô, máu văng ra.
"Hự." Cô rên lên một tiếng, sau đó bứt bông tay cảu mình ra sau đó ném đi.
Bông tai giống như một viên đạn mà nhanh chóng lao tới xuyên qua trán của hắn ta, khiến hắn ta còn chưa kịp bắn viên đạn thứ hai thì đã nhanh chóng ngã xuống, hai mắt hắn trừng to một cách khó tin.
Võ An Tú nhìn hắn ngã xuống thì chính bản thân cô cũng đang từ từ ngã xuống, sau đó được một vòng tay ôm lấy, nhưng anh không thể nào ôm được cơ thể đang ngã xuống hoàn toàn của cô, với sức nặng của cô mà chính cô cùng anh đều tè thẳng xuống sàn nhà nhuôm đầy máu.
Chiếc xe lăn bởi vì anh ngã xuống mà cót két lùi về sau một chút, anh Họa giật mình nhanh chóng chạy lại: "Thiếu gia."
Trần Vũ Phong ngã trên đất, anh đưa tay ôm lấy mặt cô, nhìn hai mắt nhắm nghiền của cô mà không khỏi hét lớn: "Cấp cứu, gọi cấp cứu."
"A Tú, A Tú...!Em nhất định sẽ không sao, cố gắng lên, cố lên."
Đúng lúc này công an ập vào, nhìn người chết ngổn ngang chết đất liền biết vừa rồi đã trải qua trận ác chiến như thế nào, Trần Tuấn Quan cùng Trần Mai Trinh cũng chạy vào, bọn họ nhìn tình cảnh trước mắt như muốn nôn ra nhưng cố gắng nuốt xuống mà ngó xung quanh tìm kiếm đứa em họ của mình.
Hai người cuối cùng nhìn thấy anh, nhưng lúc này anh đang nằm trên đất trong tay là em dâu cả người nuộm máu hai mắt nhắm nghiền liền không khỏi hoảng sợ hô: "Tuấn Phong, An Tú."
"Gọi cấp cứu, mau gọi cấp cứu." Trần Tuấn Phong không để anh Hạo ôm lên xe lăn mà vẫn nằm trên đất ôm lấy đầu cô, hai mắt anh đỏ ngầu không ngừng la hét.
Hai người nghe vậy liền hét ra ngoài, nơi bác sĩ đang đứng chờ lệnh: "Bác sĩ, mau mau cứu người."
Nhóm bác sĩ nghe vậy liền nhanh chóng vọt vào, nhìn cảnh khủng khiếp bên trong phòng mà không khỏi sợ hãi, sau đó họ chạy lại chỗ cựu tướng quân đang vật vã ôm lấy vợ mình không ngừng hét lớn rồi để cán xuống:
"Tướng quân ngài buông tay để chúng tôi để người lên cán."
Trần Tuấn Phong nghe vậy liền gật đầu thả lỏng tay ra, anh để anh Hạo ôm mình để lại vào trong xe, sau đó cùng với nhóm bác sĩ đi ra ngoài, ngồi vào xe cấp cứu chạy đến bệnh viện lớn.
Trần Tuấn Quan cùng Trần Mai Trinh chỉ để lại một câu cho cảnh sát rồi nhanh chóng chạy theo sau: "Mong là các anh cho chúng tôi một công đạo, bên trên rốt cuộc muốn em họ tôi sống thế nào đây."
Nhóm cảnh sát tuy không phục nhưng bọn họ cũng không biết phải nói gì, dù sao người ta đang làm đám cưới thì bị ám sát, hiện tại vợ của người ta sống chết không rõ, người nhà tức giận cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa bọn họ nhìn súng mà nhóm khủng bố này cầm trên tay liền biết chuyện này không đơn giản, rõ ràng đây là nhắm vào tướng quân đã bị tàn phế của đất nước này mà.
Đúng là làm cảnh sát cũng không dễ dàng..