CÔ VỢ TỶ PHÚ MUA MỘT TẶNG MỘT


Ác quỷ...
Đây là cảm nhận của ông cụ Diệp đối với cậu nhóc!
Ông ta vốn nghĩ đứa bé này di truyền ác mồm ác miệng từ Diệp Sâm một chút thôi, nhưng không ngờ một đứa bé bảy tuổi lại dám hờ hững nói ra những lời lẽ ớn lạnh khiến người khác khiếp sợ như vậy.
Bảy tuổi, hạ gục hai mươi gã sát thủ đã được huấn luyện bài bản nhưng chỉ bị thương cánh tay, gần như có thể nói là hoàn toàn không bị tổn thương lông tóc, lại còn rất bình tĩnh nói với ông ta muốn làm thịt con trai ông ta.
Kiểu quyết đoán và lạnh lùng này!
Ngoài hai từ ác quỷ ra ông ta không còn từ nào khác để hình dung cậu.
Ông nhớ lại lúc Diệp Sâm mười tuổi, lần đó anh đứng bên cạnh thi thể mẹ, không nói cũng không khóc, Diệp Sâm mười tuổi bằng tuổi Ninh Ninh bây giờ, bởi vì anh lớn lên bên cạnh mẹ trong điều kiện hết sức khó khăn, bị suy dinh dưỡng thời gian dài, mỗi bộ phận trên cơ thể đều phát triển rất chậm, nước da cũng rất xấu, không hồng hào đáng yêu như Ninh Nhinh nhưng cũng thanh tú và đáng yêu không kém.
Mọi người đều nghĩ anh đang sợ hãi, bởi vì ông Diệp đang tức giận nên không có người hầu nào tiến lên an ủi anh, cứ để một mình anh đối mặt với thảm kịch mẹ chết trước mặt mình như vậy.
Bọn họ đều nghĩ đứa nhỏ này bị dọa sợ đến nỗi nói không nên lời.
Nhưng khi mọi người giải tán, Diệp Sâm đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười cực kỳ tao nhã, bình tĩnh nói: "Hai mươi năm sau, tôi sẽ hủy diệt sự kiêu ngạo của các người!"
Câu nói này như một lời nguyền cứ luẩn quẩn trong lòng ông Diệp đến nỗi sau khi xảy ra chuyện, ông ta đã viện cớ Diệp Sâm mắc bệnh tâm lý, đưa đến một viện dưỡng lão ở Mỹ, nơi anh đã bị đối xử khắc nghiệt và tàn nhẫn nhất.
Bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, hết thảy mọi thứ đều rất bình yên.
Nhưng ông Diệp chưa từng quên lúc Diệp Sâm nói ra câu nói kia, giọng điệu và sự lạnh lùng cứng rắn kia giống hệt Ninh Ninh lúc này.
Bên trong nụ cười tao nhã là sự lạnh lẽo tột cùng.
Thề đạt được mục tiêu bằng bất cứ giá nào!
Cho nên ông ta sợ.

Sợ một khi Diệp Sâm đủ lông đủ cánh anh sẽ thật sự phá hủy sự kiêu ngạo mà anh đã nói.
Sự kiêu ngạo của ông Diệp là gì?
Chính là MBS!
Đây cũng là lý do vì sao ông ta vừa muốn dựa vào năng lực và thủ đoạn của Diệp Sâm vừa muốn khống chế Diệp Sâm.

Ông ta không cho phép việc này vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông ta, chỉ cần vượt ra, ông ta chắc chắn sẽ bóp chết.
Như Ninh Ninh!
Thêm một người thừa kế, biến số quá lớn, ông Diệp không thể để thua biến số này.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hóa giải hận thù giữa ông ta và Diệp Sâm, ông ta chỉ nghĩ cách đối phó mối hận của Diệp Sâm đối với ông ta và làm thế nào để khống chế Diệp Sâm tốt hơn.
Quả thật Diệp Sâm đã ngoan ngoãn nghe lời hơn mười năm nay nhưng gần đây ông ta phát hiện, đứa nhỏ kia chỉ giả vờ ngoan ngoãn, nghe lời cho nên ông ta ông ta càng không thể nhẫn nhịn, càng không chấp nhận sự phản kháng của Diệp Sâm.
Ông ta vốn định mượn cơ hội này nói cho Diệp Sâm biết, cả đời này của Diệp Sâm đều nằm trong sự khống chế của ông ta, đừng hòng chạy trốn.
Không ngờ con trai anh thực sự tức giận giết hết những gã sát thủ kia, lật đổ mọi kế hoạch của ông ta.
"Ba, không có chuyện gì, xin ba rời đi cho!" Diệp Sâm lạnh lùng nói.


Anh không thích ánh mắt ông Diệp nhìn Ninh Ninh.

Bởi vì ánh mắt đó toát lên vẻ phán đoán, châm biếm, phức tạp.

Điều này khiến anh nhớ lại những năm tháng tủi nhục không thể tả khi vừa trở về nhà họ Diệp.
Phảng phất như có rắn độc bò qua mặt, cực kỳ buồn nôn.
"Ba, không cần vội!" Ninh Ninh mỉm cười đáng yêu, đứng bên cạnh ba cậu, hơi mỉm cười nói: "Ông cụ, cháu là người nói là làm.

Tốt nhất ông đừng thử thách sự kiên nhẫn của cháu.

Chỉ có mẹ cháu mới thay đổi được quyết định của cháu.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, cháu sẽ khiến ông quỳ xuống cầu xin mẹ cháu như vậy thì khó coi lắm!"
"Mày..." ông Diệp giận run người, ánh mắt độc ác liếc nhìn một nhà ba người, hừ một tiếng sau đó giận dữ rời đi.
"Chặc chặc, tình tình xấu thật!" Ninh Ninh đáng yêu nhíu mày, xoay người trở lại giường bệnh: "Mẹ, ông ấy có làm gì mẹ không?"
Trình An Nhã lắc đầu nhìn Ninh Ninh thật sâu.

Ninh Ninh bị mẹ nhìn đến nỗi toét miệng cười rạng rỡ, ninh nọt xoa tay: "Mẹ ơi, sao thế, sao thế? Mẹ nói con nghe với!"
Diệp Sâm sững sờ trước dáng vẻ khúm núm của con trai.

Anh trừng mắt với cậu.

Tại sao hễ cứ đến trước mặt Trình An Nhã là con trai lại trở thành thỏ con thế này?
"Chắc không phải con đã cho người làm gì Diệp Vũ Đồng rồi đấy chứ?" Trình An Nhã cau mày hỏi, khuôn mặt thuần khiết của cô tràn đầy sự phản đối, ý tưởng này thực sự nát bét, nhưng...!Phải nói rằng cách suy nghĩ của ba người họ thực sự giống nhau.
Cô, Diệp Sâm, Ninh Ninh đều lấy Diệp Vũ Đồng ra để đe dọa ông Diệp.

Điểm yếu cua ông già này quá dễ tìm, hay là bọn họ cứ nhìn chằm chằm Diệp Vũ Đồng là được?
"Không có, không có, chắc chắn không có chuyện này đâu.

Con chỉ là dọa nó chút thôi." Ninh Ninh cười hì hì: "Cục cưng là người hiền lành sao có thể làm ra những chuyện máu me như vậy?"
Hiền lành?

Khóe mắt Diệp Sâm và Trình An Nhã ăn ý giật giật, Trình An Nhã xắn tay áo Ninh Ninh lên, trên cánh tay nhỏ có mấy vết bầm, vết thương nhẹ, đều là bị thương ngoài da, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.
"Đúng rồi, ông già kia không làm gì mẹ nhưng lại đánh ba con một gậy đấy." Trình An Nhã đột nhiên chỉ vào Diệp Sâm nói, giọng nói lành lạnh, thành thật cỡ nào, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Đánh đến nỗi ba conđứng không thẳng người được."
Diệp Sâm bực bội.

Cái gì mà gọi là đánh đến nỗi đứng không thẳng lưng nổi luôn.

Móa, bịa đặt mà!
"Không phải tôi vì bảo vệ cô nên mới bị đánh như vậy sao?" Diệp Sâm nhịn không được phản bác: "Nếu không phải tôi, thì đầu của cô đã nát bét từ lâu rồi.

Đúng là người phụ nữ không có lương tâm!"
"Ba, làm tốt lắm!" Ninh Ninh giơ ngón tay cái khen ngợi anh, người đàn ông có thể bảo vệ mẹ cậu mới là đàn ông đích thực!
Diệp Sâm đột nhiên biết mình bị lừa, gắt gao trừng mắt nhìn Trình An Nhã.

Anh hoàn toàn cạn lời.

Nếu cô muốn giúp anh lấy lòng con trai thì cũng không nên giúp kiểu này phải không? Đúng là, tình tình quái gở chả giống ai.
"Ninh Ninh, cánh tay của con có đau không, để ba đưa con đi băng bó." Trình An Nhã nhẹ giọng hỏi.

Cô nuôi đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, chưa từng để lại một vết sẹo nào trên người cậu.
Ninh Ninh lắc đầu: "Không sao, chuyện nhỏ ấy mà!"
Tuy hơi đau, nhưng cũng không đau lắm, chỉ là vài vết thương nhỏ, hai ngày nữa sẽ không sao.
"Ninh Ninh, buổi chiều còn có tiết không?"
Ninh Ninh gật đầu, sau đó cậu bé kể lại chuyện hai người xui xẻo Vương Duệ và Trần Doanh Doanh bắt cóc cậu.

Diệp Sâm và Trình An Nhã nghe xong cùng im lặng.

Quả nhiên bọn họ xấu bụng làm chuyện tốt đã cứu được con trai cô một lần.
"Để trả nợ ân tình, ba sẽ xem xét lại có nên giúp Vương thị lần này không?" Diệp Sâm do dự một lúc rồi dứt khoát quyết định.
Trình An Nhã không nói gì, dù cô không thích Vương Duệ và Trần Doanh Doanh, thậm chí là chán ghét bọn họ nhưng nể tình bọn họ đã cứu Ninh Ninh nên cô cũng phản đối.
Diệp Sâm muốn giúp đỡ thì tùy anh!

Dù sao cũng không phải là tiền của cô!
"Tổng giám đốc Diệp, nếu ông già của anh lại ra tay với Ninh Ninh nữa thì phải làm sao?" Trình An Nhã cau mày, nặng nề nói.

Vẻ mặt khó chịu.

Đây là vấn đề rất nghiêm trọng.

Cô đúng là rất hối hận vì đã để Ninh Ninh nhận Diệp Sâm, mới chưa được một ngày mà cậu nhóc đã bị đuổi giết rồi.
Nhất định phải giải quyết chuyện của ông Diệp!
"Cô yên tâm, sẽ không có lần sau đâu!" Diệp Sâm nói chắc nịch.

Trong đôi mắt lạnh lùng toát lên tia lửa giận.

Nếu ông ta còn dám ra tay nữa, thì anh sẽ không khách sáo với ông ta.

Kết cục của Diệp Vũ Đường chính là tấm gương trước mắt.
Dựa theo hiểu biết của anh đối với ông Diệp, việc tiếp theo ông ta sẽ làm là khống chế chuyện hôn nhân của anh!
Đúng là nực cười!
Như vậy cũng tốt, ít nhất đã giải quyết được mối nguy của Ninh Ninh.

Bởi vì không phải lần nào cũng may mắn như lần này.
Tuy anh đã đánh một trận vô cùng oanh liệt!
"Ninh Ninh, theo mẹ thấy hay là con dọn về nhà ở đi? Con mới dọn đến nhà ba con chưa được một ngày đã xảy ra chuyện, nếu ở thêm vài ngày nữa chẳng phải sẽ mất mạng sao?" Trình An Nhã trêu chọc nói, vỗ vào khuôn nhỏ nhắn non mềm của con trai: "Con có muốn cân nhắc đề nghị của mẹ không?"
Diệp Sâm bĩu môi, làm như anh muốn xảy ra chuyện này không bằng? Ninh Ninh không dọn về nhà cũng bị đuổi giết giống hệt vậy.

Hai chuyện này không nhất thiết có liên quan với nhau đúng chứ?
Ninh Ninh lắc đầu, nịnh hót đến gần, ôm chặt lấy Diệp Sâm, ngọt ngào cười với Trình An Nhã: "Con muốn ba!"
Câu nói này khiến Diệp Sâm lơ lửng trên mây, cười đến không thấy tổ quốc.

Anh ngửa đầu nhìn Trình Anh Nhã khiêu khích, xem xem con trai của tôi đáng yêu đến cỡ nào?
Ngây thơ!
Trình An Nhã giật giật khóe môi.

Diệp Tam thiếu, anh nên thưởng thức vẻ mặt lúc này của anh đi.

Đúng là ngây thơ không thể tả.


Lẽ nào đàn ông có con, trí thông mình đều trở về mor sao?
Diệp Sâm ở bệnh viện một lúc rồi trở về công ty.
Ninh Ninh tò mò nhặt quả táo dưới đất giơ lên: "Mẹ, sao mẹ lại đối xử với những quả táo ông ngoại mua cho mẹ như vậy? Mẹ muốn trút giận sao?"
"Ném vào thùng rác đi!" Trình An Nhã lạnh nhạt nói, rất bình tĩnh: "Vừa rồi mẹ lấy nó đập ông Diệp đấy.

Con không thấy trán ông ta sưng một cục sao?"
Ninh Ninh: "...!Mẹ, mẹ mạnh lắm!"
Không phải mạnh bình thường!
Quá trâu bò!
Mỹ học bạo lực này một trăm điểm!
"Ông ta nói gì mà khiến mẹ tức giận đập táo vào trán ông ta thế?" Ninh Ninh tò mò hỏi, đúng là vũ khí đáng yêu, uổng cho mẹ cậu cũng nghĩ ra được.
Trình An Nhã hơi đỏ mặt: "Vì Diệp Sâm đỡ cho mẹ một gậy kia nên rất bị đau.

Mẹ nhất thời tức giận liền đập ông ta."
"Trả thù cho ba sao?" Ồ, đây là một hiện tượng tốt, vô cùng tốt!
Trình An Nhã nghe thấy giọng điệu đùa giỡn của con trai, hai má ửng hồng, ho khan hai tiếng: "Ai nói vậy?"
"Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu!" Ninh Ninh nhỏ mà ma mãnh hấp háy mắt.
Trình An Nhã đỏ mặt, cắn răng trừng mắt nhìn cậu:"Con, đi mua cho mẹ mấy quả táo nữa đi!"
Tất cả mấy quả táo kia đều đập ông Diệp hết rồi, cô không ăn được quả nào.
"Không có tiền!" Ninh Ninh rất thẳng thắn, ngoài tiền mua thức ăn ra, cậu không mang theo nhiều tiền trên người.

Bây giờ lại không cần mua thức ăn, đương nhiên cậu sẽ không cần mang theo tiền rồi.
"Sao lúc nãy con không xin ba con? Đúng là đồ ngốc!"
"Mẹ lại không nói? Hay là cục cưng sẽ lấy quả này gọt cho mẹ ăn? Dù sao cũng đâu có hư, còn ăn được."
"Con tránh sang một bên, mẹ mới đem ra đập ông Diệp, bây giờ con lại bảo mẹ ăt nó, cút!"
Ninh Ninh lè lưỡi, Trình An Nhã buồn chán, đúng lúc đến giờ, cô xem báo cáo tài chính, ai biết vừa mở TV liền nhìn thấy một mẩu tin, vừa vặn là trận đấu giết và bị giết của Ninh Ninh và hai mươi mấy tên sát thủ kia.
Một số nhân chứng nói họ đã nhìn thấy năm chiếc ô tô đuổi theo một chiếc Lexus.

Cảnh sát đã kiểm tra hiện trường và tìm thấy mười sáu xác chết, phần còn lại là những khúc gỗ và cánh tay bị gãy, bị thổi bay thành nhiều mảnh.
Bởi vì không có camera nào bị hỏng, nên không cách nào chiếu lại được những cảnh trước.

Phía cảnh sát nói đã thành lập đội điều tra, chuyên điều tra việc này.
Trình An Nhã kinh ngạc nhìn báo cáo của người dẫn chương trình, nghiêng đầu, Ninh Ninh nở một nụ cười rất lạ lùng.
Cô run lên, cô luôn cho rằng có người cứu Ninh Ninh, nhưng không ngờ...!"Cục cưng, con...!một mình con giết hết bọn họ?".


Bình luận

Truyện đang đọc