CÔ VỢ XINH ĐẸP LẠNH LÙNG CỦA TÔI

 

“Đồ ngu ngốc, cô dám đối đầu với Kỷ Tuyết Tình, cô muốn hại chết tôi và nhà họ Lưu à!”

Lưu Thư Nhất vừa tay đánh chân đá, vừa chửi ầm lên: “Lúc trước mắt tôi bị mù mới có thể coi trọng một người ngu xuẩn như cô”.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa chồng ơi, em sai rồi!"

Triệu Trung Tuyết ôm đầu khóc lóc thảm thiết: “Do. em không chịu nổi bộ dạng tự mãn của Giang Vũ, còn có Kỷ Tuyết Tình kia, cô chiêu chó má gì, còn đi nhặt đồ mà em đã bỏ đi”.

“Mẹ nó cô còn dám nói”.

Nghe vậy, Lưu Thư Nhất càng tức giận hơn, chỉ vào Triệu Trung Tuyết và hét lên: “Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra trước đó, bây giờ Giang Vũ đang bám được vào Kỷ Tuyết Tình, chúng ta đắc tội anh ta thì không ổn, Kỷ Tuyết Tình chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể làm nhà họ Lưu và nhà họ Triệu cửa nát nhà tan”.

“Ngay cả bây giờ, nếu chúng ta không tìm ra cách đảo ngược tình thế, gia tộc chúng ta có thể bị người khác đá đổi.

“Chồng ơi, đừng làm em sợ, có nghiêm trọng đến vậy không?” 

Triệu Trung Tuyết vẫn nghỉ hoặc hỏi: “Cho dù nhà họ Kỷ vĩ đại đến đâu, bọn họ vẫn là thế lực ngoại lại, cùng lắm là không hợp tác với chúng ta, chứ không đến nỗi ép. chúng ta vào đường chết đúng không?”

“Ngu xuẩn! Thế lực như nhà họ Kỷ mà muốn giết chúng ta, chính họ cũng không cần ra tay, chỉ cần tỏ thái độ thôi là đã có vô số người vì họ mà ra tay”.

Sắc mặt Lưu Thư Nhất tái mét, hoảng sợ nói: “Tuy rằng Kỷ Tuyết Tình không thể hiện rõ ràng là muốn nhắm vào chúng ta, nhưng tất cả thế lực đều nhận thấy cô ta chán ghét chúng ta, bọn họ sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cơ hội này để lấy lòng nhà họ Kỷ đâu”.

“Đặc biệt là nhà họ Vương và những thế lực gia tộc mà chúng ta từng đắc tội trước đây, họ nhất định sẽ trả

thù một cách điên cuồng”.

“Thật sự là nghiêm trọng như vậy à!”

Triệu Trung Tuyết cuối cùng cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, kinh hãi nói: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta không có ân oán trực. tiếp với Kỷ Tuyết Tình, hết thảy đều là từ Giang Vũ mà ra”.

Lưu Thư Nhất nheo mắt và phân tích: “Chỉ cần chúng ta tìm cách cầu xin Giang Vũ tha thứ, mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách tự nhiên”. 

“Chúng ta cần tìm cơ hội để xin lỗi Giang Vũ và cầu xin anh ta tha thứ”.

“Bắt em đi xin lỗi cái tên vô dụng đó à, đánh chết em cũng không đi”.

Triệu Trung Tuyết quả quyết lắc đầu, bảo cô ta xin lỗi Giang Vũ, cô ta thấy còn khó chấp nhận hơn cả cái chết.

Lưu Thư Nhất đột nhiên giơ tay, tát mạnh vào mặt Triệu Trung Tuyết, gầm lên: “Nếu cô không đi, tôi sẽ đánh chết cô!”

“Em... để em đi, em đi, được chưa?”

Triệu Trung Tuyết thật sự sợ bị đánh, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải nhượng bộ, lo lắng nói: “Trước đây chúng ta đã đắc tội Giang Vũ nghiêm trọng như vậy, cho dù em xin lỗi, hắn cũng chưa chắc sẽ chịu nhận!”

“Vậy cô phải nghĩ cách để anh ta chha61p nhận”.

Lưu Thư Nhất híp mắt, cắn răng nói: “Trước kia anh †a nghe lời cô như vậy, cô nói gì anh nghe nấy, cô chỉ cần dùng những thủ đoạn lấy lòng tôi với anh ta, tôi nghĩ anh †a sẽ tha thứ cho cổ”.

“Bây giờ em là vợ anh, anh lại để em làm như vậy...”

“Gia tộc cũng sắp diệt vong rồi, còn nói vợ hay không vợ gì nữa”. 

Lưu Thư Nhất hung ác nhìn Triệu Trung Tuyết, nghiêm nghị nói: “Miễn là Giang Vũ chịu tha thứ, cho dù anh ta có yêu cầu cô quỳ xuống li3m thì cô cũng phải ngoan ngoãn làm theo, nếu không tôi sẽ giết cô!”

“Chỉ sợ... dù em chịu hy sinh, hắn cũng chưa chắc chịu tha thứ cho chúng ta!”, Triệu Trung Tuyết nhục nhã lắc đầu.

“Điều này có thể xảy ra”

Lưu Thư Nhất nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Vậy thì chuẩn bị hai phương án, nếu anh ta không biết điều, tôi sẽ vận dụng nhân tình với Hổ gia để xử lý anh ta!”

“Cục diện bây giờ, nếu giết Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình sẽ không bỏ qua cho chúng ta đúng không?”

Triệu Trung Tuyết biến sắc, cô ta lo lắng nói: “Mà Giang Vũ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng, Hổ gia chưa chắc. dám động vào hắn!”

“Vi thế mọi việc phải được thực hiện nhanh chóng”.

Lưu Thư Nhất cười lạnh: “Thân phận của Hổ gia không thể công khai xuất hiện, nên không có tư cách tham gia bữa tiệc này, hẳn còn không biết nơi này xảy ra chuyện gì, cứ để hắn đi đối phó Giang Vũ”.

“Hơn nữa, ở Giang Châu cũng rất ít người biết mối quan hệ giữa Hổ gia và nhà họ Lưu. Cho dù Hổ gia có giết Giang Vũ , Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ chỉ tìm Hổ gia báo  thù, không liên quan gì đến nhà họ Lưu”. “Chồng ơi, anh thật thông minh”. Triệu Trung Tuyết nhìn Lưu Thư Nhất với vẻ ngưỡng  mộ, miệng thúc giục: “Vậy thì anh hãy nhanh chóng gọi

Hổ gia giết tên khốn Giang Vũ đó đi”.

“Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại, nhưng giết Giang Vũ chỉ là hạ sách, cô vẫn phải đi cầu xin tha thứ trước”.

Lưu Thư Nhất rất hưởng thụ sự ngưỡng mộ và khen ngợi của Triệu Trung Tuyết, đó cũng là lý do chính khiến anh ta cặp kè với người phụ nữ này ngay từ đầu.

“Ừm được, em nghe lời chồng em, em...”

Đang nói dở, Triệu Trung Tuyết bỗng nhiên chỉ về phương xa, hô: “Chồng ơi, Giang Vũ sắp đi!”

“Thực sự là Giang Vũ”.

Lưu Thư Nhất nhìn một cái, lập tức kéo Triệu Trung Tuyết đuổi theo sau.

Sau khi Giang Vũ rời khỏi phòng tiệc, anh đi thẳng đến cổng trang viên.

Sau những chuyện xảy ra tối nay, anh cũng cảm thấy rất áp lực, chuẩn bị về nhà chăm chỉ học tập rèn luyện để nâng cao trình độ của mình.

Vốn dĩ khi Kỷ Tuyết Tình lấy thân phận là một thư ký quèn ở bên anh, Giang Vũ đã cảm thấy mình không xứng với CÔ.

Bây giờ biết Kỷ Tuyết Tình là cô cả nhà họ Kỷ, anh càng cảm thấy áp lực hơn.

Nhưng bây giờ Kỷ Tuyết Tình đã chấp nhận anh, Giang Vũ muốn nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn và xứng đáng với cô ngay cả khi phải mạo hiểm mạng sống của mình.

Sau khi ra khỏi cổng sơn trang, Giang Vũ vội vàng xuống núi chuẩn bị bắt taxi về nhà nhưng lại bị một đám người chặn lại.

Những người này là người trong nhà họ Triệu, đứng đầu là Triệu Thiên Mang và Ngô Châu, tất cả đang tập trung lại trên con đường duy nhất rời khỏi sơn trang phải đi qua, họ cầm biểu ngữ, chuẩn bị pháo mừng, chờ Triệu Trung Tuyết trở về.

*Ôi chao! Đây không phải là Giang Vũ, kẻ thất bại trong nhà chúng ta ba năm sao?”

Sau khi nhìn thấy Giang Vũ đi ra, Ngô Châu lập tức hét lên: “Sao bữa tiệc kết thúc nhanh như vậy? Thư ký. nhỏ đáng yêu của cậu không sắp xếp đàng hoàng nên bị đuổi ra ngoài à?”

Giang Vũ nhìn những người trong nhà họ Triệu với vẻ mặt kỳ lạ. 

Những người này bày ra trận thế lớn như vậy, chuẩn bị nhân cơ hội này để nhà họ Triệu chính thức bước vào giới thượng lưu Giang Châu, tuy nhiên, họ không bao giờ ngờ được Triệu Trung Tuyết lại là một vai hề trong bữa tiệc, thậm chí còn làm mất mặt Lưu Thư Nhất.

Trong hoàn cảnh như vậy, nhà họ Triệu còn bày ra trò như vậy ở đây thì thật là buồn cười, trước sự giễu cợt của Ngô Châu, Giang Vũ lắc đầu thương hại, anh lười chấp nhặt với những người này nên không đáp lại mà sải bước về phía trước, chuẩn bị rời đi.

“Đồ vô dụng, nhìn bố mẹ vợ cũ mà cũng không thèm chào hỏi một câu sao”.

Ngô Châu dừng lại ở trước mặt Giang Vũ, cười lạnh nói: “Cậu bị đuổi ra khỏi yến hội, không mặt mũi gặp người khác sao?”

“Tránh rai” Đối mặt với Ngô Châu đang chặn đường, Giang Vũ

phiền chán nói: “Nể mặt tình cảm với ông cụ, bây giờ tôi không muốn chấp nhặt với các người lúc này”.

Sau khi biết được thân phận của Kỷ Tuyết Tình, tầm mắt của Giang Vũ cũng trở nên thoáng đãng.

Chưa nói tới nhà họ Triệu và nhà họ Lưu, dù là thành phố Giang Châu và toàn bộ tỉnh Giang Đông thì cũng chỉ là bước đệm trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc