COI TRỌNG BÁC SĨ ÔN - ÁNH NGUYỆT

Ngày hôm sau, chờ đến lúc cô tỉnh lại Ôn Sâm Ngôn đã rời đi, Khương Miểu liền đến trường học, tinh thần đều không thể tập trung được, rất nhiều lần thiếu chút nữa giảng bài sai.

Đến văn phòng, trong lòng cô có chút phiền muộn, liếc mắt nhìn di động, trừ bỏ mấy cái tin nhắn quảng cáo cũng không có tin nhắn nào khác.

Cô trực tiếp gọi điện thoại cho bạn tốt, “Vân Vân, chúng ta có thể hay không tiến hành càng sớm càng tốt?”

Tô Vân có chút nghi hoặc, không phải đã bàn bạc tốt rồi sao, phải từ từ tra tấn đối cẩu nam nữ này từng chút một? Như thế nào muốn làm ngay?

Bất quá, bạn tốt đã nghĩ thông suốt rồi, muốn nhanh chóng giải quyết chuyện phiền toái này luôn, đây cũng là chuyện tốt.

Dựa theo kế hoạch thứ nhất của hai người, tìm paparazzi theo dõi đôi cẩu nam nữ này, lấy được bằng chứng ngoại tình.

Paparazzi gì đó thì không cần Khương Miểu nhọc lòng, Tô Vân ở trong vòng nhiếp ảnh, tự nhiên không thiếu những chuyện phải giao tiếp với bọn họ.

Sau đó đem ảnh chụp cầm đến tay, gửi cho cấp trên của tra nam, hơn nữa tìm người tiết lộ cho khách hàng của anh ta.

Về phần Lâm Văn Văn? Làm sao có thể buông tha? Dựa theo cách đó, đem ảnh chụp Lâm Văn Văn đang mang thai là của Tống Tranh Nghiệp, gửi tin tức cho cấp trên cô ta, hơn nữa phải đem việc Tống Tranh Nghiệp đã kết hôn tiết lộ đối thủ cạnh tranh của anh ta.

Ảnh chụp thật ra là bằng chứng tốt nhất, thường ngày Lâm Văn Văn sẽ chủ động tìm Tống Tranh Nghiệp cùng đi ăn cơm, lại cùng nhau đi dạo cửa hàng quần áo, cùng nhau về nhà, mãi cho đến ngày hôm sau đi làm mới tách ra.

Không nghĩ đến, paparazzi cư nhiên còn tra ra được bọn họ đi thuê phòng khách sạn.

Thật nhanh một tuần liền trôi qua, hai người bọn cô trông chờ đến sắp hỏng rồi.

Khương Miểu không cần phải gặp mặt tra nam, tự nhiên tâm tình rất tốt, chẳng qua, Ôn Sâm Ngôn từ sau ngày đó không có nhắn hay gọi cho cô một cuộc nào.

Trong lòng có chút khó chịu, nhìn ảnh đại diện WeChat của anh, lẩm bẩm nói: “Đúng là cẩu nam rút điếu vô tình!”

Không liên hệ cũng là cô đề nghị trước, thở dài, tiếng chuông di động vang lên, nhìn đến là điện thoại của tên chồng khốn nạn, cô bắt máy.

“Cô cái tiện nhân này, có phải là cô hay không? Khương Miểu cô là cái đồ đê tiện!” Tống Tranh Nghiệp mắng liên hồi.

Khương Miểu nhướng mày, trực tiếp bấm tắt, xoa xoa lỗ tai, chỉ cảm thấy bản thân đúng là lúc trước mắt mù không phải một chút, loại rác rưởi này bị mình đụng tới cũng thật là xui xẻo.

Đắp mặt nạ, dựa vào trên giường, nghe được tiếng đập cửa bên ngoài, cô đeo tai nghe lên, đem âm lượng điều chỉnh lớn nhất, chiều nay cô đã gọi cho Tô Vân nhờ giúp mình tìm thợ thay khóa cửa.

Phòng ở này là được trường học phân phối, vẫn luôn thuộc về danh nghĩa của cô, là tài sản trước kết hôn, động tĩnh càng lúc càng lớn, cô lắc lắc đầu, gọi điện thoại cho bảo an tiểu khu, “Xin chào, nhà của tôi đang có người quấy rầy, đã nghiêm trọng quấy nhiễu đến hàng xóm, cho nên hãy giúp tôi đuổi ra ngoài, cảm ơn.”

Chỉ chốc lát liền yên tĩnh, ngày hôm sau Khương Miểu không đến trường học xin nghỉ, hiện tại chắc lãnh đạo ở trường cũng không sai biệt lắm đều biết việc này.

Khương Miểu cảm thấy không sao cả, không cần nhìn thấy những ánh mắt đồng tình hay là thương hại đó, đối với cô việc này sẽ không làm cho sinh hoạt giảng dạy của cô xáo trộn.

Bình luận

Truyện đang đọc