CÒN CHƯA ĐỦ

Hỏa Hỏa đã từng tưởng tượng vô số lần phương thức hôn Từ tổng....
Đứng hôn, khom lưng hôn, ngồi hôn, nằm hôn....
Hôn nhẹ, hôn nồng nhiệt, hôn nóng bỏng...
Nhưng nàng chưa từng nghĩ qua sẽ bị Từ tổng chiếm thế chủ động.
Nàng mở to hai mắt nhìn Từ tổng, Từ tổng lại khẽ mỉm cười, dùng tay che lấy đôi mắt nàng.
Chóp mũi là hương hoa hồng trên người Từ tổng, trên môi là xúc cảm mềm mại lại tê dại như bị điện giật, Phong Hỏa Hỏa rốt cuộc thả lỏng, lẳng lặng hưởng thụ. Kỹ xảo hôn môi của Từ tổng rất ngây ngô, khóe môi Phong Hỏa Hỏa khẽ cong, nàng cắn môi Từ tổng, đầu lưỡi thuận thế chui vào.
"Ngô...."
Từ tổng vốn dĩ chiếm quyền chủ động bị đảo chủ thành khách, Phong Hỏa Hỏa xoay người áp trên người Từ tổng, thân thể giống như núi lửa bùng nổ, trong nháy mắt trở nên nóng rực. Từ tổng đương nhiên là cảm giác được, tay nàng có chút run rẩy ôm cổ Phong Hỏa Hỏa, mắt khép hờ, mang theo một chút mê say nhìn nàng.
Ánh mắt này khiến Phong Hỏa Hỏa xương cốt mềm nhũn, nàng không dám làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Từ tổng nữa...
Tuy nói Phong Hỏa Hỏa cho rằng bản thân bình thường cũng là một tiểu cô nương rất bảo thủ, nhưng có một số việc dù sao cũng là thiên tính, tay nàng có bản năng bắt đầu trượt đến chỗ nó muốn đến, nhưng mới vừa trượt đến một nửa đã bị Từ tổng nắm lấy. Từ tổng nhìn nàng, gương mặt ửng đỏ, dùng ánh mắt hỏi nàng 'Em muốn làm gì'.
Phong Hỏa Hỏa mở to hai mắt nhìn Từ tổng, nàng muốn làm gì? Đã đến bước này rồi còn hỏi muốn làm gì?
Từ tổng nhìn nàng, cười như không cười hỏi: "Vừa mới được tôi thu lưu đã nghĩ làm chuyện xấu?"
Phong Hỏa Hỏa liếm môi, đôi mắt như sói nhìn chằm chằm nàng: "Không phải bây giờ mới nghĩ, là luôn luôn nghĩ."
Từ tổng buồn cười hỏi: "Lần này em trưởng thành rồi?"
Phong Hỏa Hỏa cười xấu xa: "Trước đây em chính là quá nghĩ một đằng nói một nẻo thiếu thành thực, cho nên mới làm lỡ rất nhiều thời gian, rất nhiều chuyện quan trọng."
Lời này trái lại ngoài dự liệu của Từ tổng, tay nàng nhẹ nhàng vuốt tóc Phong Hỏa Hỏa, ngưng mắt nhìn nàng: "Hỏa Hỏa, xem ra trong khoảng thời gian này em thật sự trưởng thành rất nhiều."
Lời này Phong Hỏa Hỏa nghe được cánh mũi chua xót, nàng thở dài: "Chị thì sao? Chị sẽ thực sự tha thứ cho em sao?"
Từ tổng nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi chưa từng chân chính trách em, nói gì đến tha thứ?"
Trong mắt Phong Hỏa Hỏa lóe ra lệ quang, nàng đang muốn nói cái gì, chuông cửa lại vang lên, nàng nhìn Từ tổng, Từ tổng vỗ vai nàng: "Đứng lên đi, là Mỹ Nhân."
......
Phong Hỏa Hỏa thế nào lại quên chuyện này? Từ tổng còn ẩn dấu một tiểu tình địch, mỗi ngày đúng giờ đến điểm danh!
Từ tổng đứng dậy đơn giản chỉnh lý tóc tai một chút, nàng nhìn Phong Hỏa Hỏa một cái, đi mở cửa, Phong Hỏa Hỏa nhíu mày ngồi trên sô pha suy nghĩ nữ nhi, nếu như là hài tử bình thường nhất định dễ đối phó, nhưng nữ nhi của Tiêu tổng, quả thực là một tiểu yêu tinh, nàng...
Quả nhiên, vừa vào cửa, Tiêu Mỹ Nhân đã hài lòng đưa cái túi trong tay đến trước mặt Từ tổng: "Tỷ tỷ, tôi mua bánh ngọt chị thích cho chị đây." Đi gặp mỹ nữ phải mang lễ vật là Tiêu tổng từ nhỏ đã truyền dạy cho Tiêu Mỹ Nhân, không thể không nói, sức mạnh của gen di truyền vô cùng cường đại, Tiêu Mỹ Nhân quả thực học được một thân tuyệt kỹ của Tiêu Mạc Ngôn. Chỉ là nàng hiện tại vóc dáng còn quá nhỏ, cần có thời gian, chờ nàng rút đi vẻ non nớt của trẻ con, dáng vẻ trưởng thành, mặc những chiếc váy mê người, chắc chắn sẽ mê đảo không ít nữ nhân.
Từ tổng cười xoa đầu nàng, Phong Hỏa Hỏa cau mày đi đến bên cạnh Từ tổng. Tiểu hài tử xấu xa này thật đúng là điểm danh đúng giờ.
Tiêu Mỹ Nhân kinh ngạc nhìn Phong Hỏa Hỏa: "Sao chị lại tới đây?" Nếu như nàng nhớ không lầm, hai người còn đang chiến tranh lạnh a!
Phong Hỏa Hỏa nhíu mày với nàng, dang tay ôm lấy thắt lưng của Từ tổng: "Mỹ Nhân đến a."
Tiêu Mỹ Nhân phản ứng rất nhanh, nàng nhìn Phong Hỏa Hỏa khinh bỉ nói: "Ấu trĩ." Nói xong, chính nàng vào nhà sau khi đặt túi đồ xuống, vô cùng thành thạo đổi giày vào phòng khách.
Từ tổng buồn cười nhìn Phong Hỏa Hỏa một cái, nàng đi vào nhà, ngồi bên cạnh Mỹ Nhân.
Phong Hỏa Hỏa theo vào, nàng ngồi đối diện hai người, hỏi: "Mỹ Nhân, em cũng sắp nhập học rồi đi?"
Mỹ Nhân không khách khí ăn nho: "Nhập học thì có tính là gì, vì tỷ tỷ buông tha học nghiệp cũng có thể."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Từ tổng: "...."
Tình thoại này nói thật lưu loát a....
Rốt cuộc là Từ tổng chu đáo, Từ tổng nhìn Tiêu Mỹ Nhân ôn nhu hỏi: "Là làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"
"Tiêu Mỹ Nhân bĩu môi!", làm nũng chui vào trong lòng Từ tổng, nũng nịu nói: "Muội muội tôi từ Mỹ trở về."
Phong Hỏa Hỏa nhìn cảnh tượng này đôi mắt đều thẳng, vừa rồi nàng bất quá là ôm Từ tổng một chút, Mỹ Nhân người ta trực tiếp chui vào trong lòng.
Từ tổng kiên trì ôm Mỹ Nhân hỏi: "Muội muội trở về không nên vui mừng sao? Làm sao vậy?"
Tiêu Mỹ Nhân bĩu môi: "Tỷ tỷ, chị không biết, muội muội tôi a, nhỏ tuổi, không nghe lời tỷ tỷ như tôi còn không nói, còn cái gì cũng quản tôi, cái này không được cái kia không được, nàng mới bao nhiêu tuổi a, mỗi ngày lạnh như băng nhìn tôi, tôi phiền muốn chết. Hôm nay để dỗ dành nàng ngủ tôi mất rất nhiều công sức, làm bài tập cũng không mệt như vậy, thiếu chút nữa thì đến muộn."
Phong Hỏa Hỏa vừa nghe liền nở nụ cười, nói như vậy muội muội này không hoàn toàn là phiên bản của phu nhân Tiêu tổng sao? Nghĩ không ra Mỹ Nhân cũng có ngày này, nàng tính tình này quả thật cần phải có người quản, nếu không sau này thật sự có khả năng đi lên con đường phản nghịch.
Tiêu Mỹ Nhân thấy Phong Hỏa Hỏa mỉm cười, liền vun nắm tay: "Chị cười cái gì? Thời gian trước khiến Từ tỷ tỷ tức giận đến khóc, hiện tại lại trở về bồi tội, xấu hổ xấu hổ xấu hổ."
Tức giận đến khóc? Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc nhìn Từ tổng, Từ tổng vén mái tóc của Mỹ Nhân: "Đừng nói bậy, Mỹ Nhân."
Mỹ Nhân bĩu môi, bất mãn nhìn Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa lại nhìn Từ tổng.
"Hừ, muội muội tôi trở về, sau này tôi không thể thường xuyên đến chỗ tỷ tỷ nữa, nhưng nàng rốt cuộc là mối tình đầu của tôi, tôi sẽ không quên nàng." Nói xong, Tiêu Mỹ Nhân ôm cổ Từ tổng hôn lên trán Từ tổng, hôn xong, nàng khiêu khích nhìn Phong Hỏa Hỏa: "Chờ tôi lớn lên."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Từ tổng dở khóc dở cười xoa đầu Tiêu Mỹ Nhân, xem ra muội muội này quả thật rất lợi hại, khiến Mỹ Nhân cũng phải chảy nước mắt cáo biệt.
Tiêu Mỹ Nhân nước mắt lưng tròng ôm lấy Từ tổng: "Tỷ tỷ."
Từ tổng mỉm cười nhìn nàng.
Phong Hỏa Hỏa lại ở bên cạnh chỉ còn kém dựng thẳng ngón giữa, xem ra đây là muốn dùng tuyệt chiêu cuối rồi? Muốn nói ra một chút lời buồn nôn gì đó sao?
Tiêu Mỹ Nhân nháy đôi mắt đen láy, thâm tình nhìn Từ tổng: "Trước khi đi tôi có thể ăn bánh pudding chị tự tay làm một lần nữa không?"
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Từ tổng: "...."
* * * * * * *
Mở phim hoạt hình, Phong Hỏa Hỏa nhìn Tiêu Mỹ Nhân.
Tiêu Mỹ Nhân liếc mắt nhìn: "Làm gì? Tôi phải đi, chị hài lòng không?"
Phong Hỏa Hỏa trái lại ăn ngay nói thật: "Là rất hài lòng, nhưng cũng có chút tiếc nuối."
"Tiếc nuối cái gì?"
"Trong khoảng thời gian này nếu như không phải có em cùng nàng.... Tôi có thể nhìn ra, Từ tỷ tỷ rất thích em."
Tiêu Mỹ Nhân hiển nhiên không nghĩ tới Phong Hỏa Hỏa sẽ nói như vậy, nàng kinh ngạc nhìn Phong Hỏa Hỏa: "Không ngờ, chị vẫn rất thành thật trong số người lớn."
Phong Hỏa Hỏa trắng mắt liếc nàng: "Em cho là ai cũng giống như Đại Tiêu nhà em."
Đừng xem Tiêu Mỹ Nhân bình thường không ít khi dễ Tiêu Mạc Ngôn, nhưng vừa nghe Phong Hỏa Hỏa nói như vậy nàng bật người mặc kệ: "Đại Tiêu làm sao vậy? Đại Tiêu tuy rằng thỉnh thoảng nói dối nhưng không phải đều là lời nói dối thiện ý sao? Nếu như nàng không nói dối mẹ, tôi cùng muội muội đều thành trẻ mồ côi rồi."
"Yêu, nói như vậy em vẫn rất ủng hộ Đại Tiêu của em đây?" Phong Hỏa Hỏa trêu chọc Tiêu Mỹ Nhân, nàng phát hiện Tiêu Mỹ Nhân thông minh thì có thông minh, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn có một mặt ngây thơ chất phác của hài tử.
Tiêu Mỹ Nhân gật đầu, đôi mắt nàng chăm chú nhìn phim hoạt hình: "Lão sư nói, lời nói dối thiện ý đáng được tha thứ, Đại Tiêu nói, hai người ở bên nhau, nên tránh nói đến những việc khiến đôi bên tổn thương."
Phong Hỏa Hỏa sửng sốt, nàng không nghĩ tới lời này nói ra từ trong miệng một hài tử.
Chỉ chốc lát, Từ tổng không chỉ mang bánh pudding ra, còn chuẩn bị đậu hủ non mà tiểu hài tử thích ăn.
Tiêu Mỹ Nhân nhìn thấy hai mắt đăm đăm, ném điều khiển từ xa nước bọt chảy dài , Từ tổng mỉm cười dẫn nàng đi rửa tay, sau đó lại cầm muỗng từng muỗng đút cho nàng ăn. Tiêu Mỹ Nhân ăn đến hài lòng, mỗi lần ăn một ngụm đều mỉm cười với Từ tổng, dáng vẻ lấy lòng đó nếu như để Tiêu tổng thấy được nhất định là sẽ thương tâm.
Tất cả đều ăn xong rồi, Tiêu Mỹ Nhân lại ôm Từ tổng hôn vài cái mới lưu luyến rời khỏi.
Thu dọn xong tất cả, trời đã tối rồi.
Phong Hỏa Hỏa ngồi trên sô pha ngây người, Từ tổng rót một ly sữa nóng đưa cho nàng.
Phong Hỏa Hỏa mỉm cười nhận lấy, Từ tổng nhìn nàng: "Sẽ không thực sự tức giận cùng một hài tử đi?"
Phong Hỏa Hỏa lắc đầu: "Không đến mức đó, nhưng chị rất tốt với nàng...."
Từ tổng nở nụ cười, nàng ngồi bên cạnh Phong Hỏa Hỏa, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ là cảm thấy Mỹ Nhân rất đáng thương."
"Đáng thương?" Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc nhìn Từ tổng, nếu như Mỹ Nhân xem như đáng thương, vậy trên đời này còn có đứa trẻ nào không đáng thương?
Từ tổng nhìn nàng: "Tôi nói không phải về phương diện vật chất, mà là tinh thần."
Phong Hỏa Hỏa suy nghĩ một chút: "Tiêu tổng bình thường bận rộn, thời gian rãnh rỗi cũng đều giữ lại tán gái, phu nhân dường như cũng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, em hôm nay mới biết được các nàng còn có một hài tử."
Từ tổng nhàn nhạt cười: "Cho nên, em không cần đố kị Mỹ Nhân nữa, nàng bất quá là một tiểu hài tử thiếu sự chăm sóc của người thân."
Phong Hỏa Hỏa thở dài: "Tiểu hài tử vẫn luôn nói những lời của người lớn, hôm nay nàng còn dạy đạo lý cho em."
"Nga?" Từ tổng hiếu kỳ nhìn Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa cũng nhìn Từ tổng: "Nàng nói hai người ở bên nhau, không nên nhắc đến những việc khiến hai bên tổn thương."
Một câu nói, Từ tổng biết Phong Hỏa Hỏa ám chỉ cái gì, nàng thu liễm nụ cười, không thèm nhắc lại.
Phong Hỏa Hỏa chăm chú nhìn nàng: "Từ tổng, em biết nói chuyện này sẽ tổn thương tình cảm. Nhưng chị nói cho em biết đi, nếu như em không biết chân tướng của sự thật, em nghĩ em cùng với chị cả đời này đều sẽ bất an."
Từ tổng lẳng lặng nhìn Phong Hỏa Hỏa, trong mắt lộ ra tình tự nàng nhìn không rõ.
Phong Hỏa Hỏa khẩn cầu nhìn Từ tổng, hai người đối diện thật lâu, Từ tổng trọng trọng thở dài, nàng đưa tay xoa mặt Phong Hỏa Hỏa: "Thực sự là một người cố chấp."
Lúc này đây, Từ tổng không dùng hài từ 'hài tử', Phong Hỏa Hỏa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi ngồi thẳng thân thể nhìn Từ tổng, đợi Từ tổng chính miệng nói cho nàng biết chân tướng.

Bình luận

Truyện đang đọc