CÒN RA THỂ THỐNG GÌ NỮA?

Edit + Beta: Mietta Yuan

Thiên tử tương lai nên nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên Hạ Triệt không thể đổi ý không cho đệ đệ hắn vào trong phòng ngủ.

Hạ Sóc cởi hết quần áo nằm ở trên giường của Thái tử, thẹn thùng dùng chăn che khuất nửa gương mặt, ngượng ngùng ngoắc ngoắc ngón tay với Hạ Triệt: “Thái tử ca ca, sao còn chưa lên?”

Hạ Triệt giẫm lên tấu chương đầy đất, không nói một lời, vịn bàn thở hổn hển.

“Thái tử ca ca, ngươi đang tức giận sao?” Hạ Sóc dùng chăn che nửa người ngồi dậy, đáng thương mà nhìn hắn, “Ngươi cũng không chịu ngủ cùng ta nữa.”

Hạ Triệt nghe vậy, lập tức ném một quyển tấu chương lên mặt Hạ Sóc: “Lại còn giả bộ.”

Hạ Sóc nhanh nhẹn né được tấu chương đang bay đến, ngượng ngùng trên mặt gần như tan hết, xốc chăn lên ngồi bên giường, hất mi mê luyến mà ngửi chăn của Hạ Triệt: “Ca, lại đây.”

Hạ Triệt tức giận đến cả người phát run, lại ném tiếp một quyển tấu chương lên mặt Hạ Sóc. Lúc này Hạ Sóc không tránh nữa, thái dương bị tấu chương đập vào, đỏ lên, y không chớp mắt lấy một cái, nhưng giọng nói gọi Hạ Triệt lại trầm xuống một chút: “Lại đây.”

Chân của Hạ Triệt rất không cố gắng mà mềm nhũn ra, không tình nguyện đi qua, bị Hạ Sóc dùng sức ôm lên giường.

“Tức giận gì chứ?” Ở dưới chăn, Hạ Sóc dùng mũi chân vuốt ve mắt cá chân ca ca của y, không chút để ý mà hôn lên thái dương của Hạ Triệt.

“Ngươi muốn buộc tội ta?” Hạ Triệt khó khăn ngẩng đầu lên, nắm lấy cổ tay Hạ Sóc chất vấn, “Rõ ràng đã nói sẽ phụ tá ta......”

Ánh mắt của Hạ Sóc thoáng qua nét thâm trầm, cúi đầu hôn lên môi hắn, Hạ Triệt vùng vẫy hai lần không được, tức giận trừng mắt với Hạ Sóc.

“Người ủng hộ ngươi có rất nhiều, ta còn tiếp tục ủng hộ ngươi sẽ bị gom vào thành bè đảng của Thái tử,” đầu gối của Hạ Sóc chen vào giữa hai chân ca của y, “Đến lúc đó ta ngược lại sẽ trở thành vật cản ngươi đăng cơ.”

Hạ Triệt nghe xong, dù cảm thấy lời Hạ Sóc nói có lý, nhưng vẫn nổi cáu: “Cho nên ngươi liền buộc tội ta?”

“Ta nói ngươi phát rất nhiều lương thực cứu tế.” Hạ Sóc dụi đầu vào hõm cổ của hắn, “Trông như buộc tội ngươi, trên thực tế là nhắc nhở phụ hoàng khen thưởng ngươi có công cứu tế.”

Lúc này Hạ Triệt mới thấy đuối lý, mệt mỏi nhoài vào lồng ngực Hạ Sóc, thì thầm: “Lần sau không được buộc tội ta nữa.”

“Vậy ca lần sau không được không cho ta vào cửa.” Đầu gối Hạ Sóc nhẹ nhàng lay động giữa hai chân ca ca của y, “Ngay cả nghĩ cũng không được.”

“Còn ra thể thống gì nữa......”

“Ca?” Tay Hạ Sóc thăm dò dưới thân Hạ Triệt, hơi hơi dùng sức nắm chặt.

Mặt Hạ Triệt dần đỏ lên, hắn ngập ngừng oán giận: “Nhanh lên, sắp phải lâm triều rồi.”

“Tuân mệnh.” Hạ Sóc cười khẽ xốc lên chăn, tiến vào đi dùng miệng giúp ca của y khoan khoái vơi đi dục vọng.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng trống canh từ phía xa, hai tay Hạ Triệt nắm lấy chăn bên cạnh, cắn răng không cho tiếng rên rỉ tràn khỏi khóe miệng, mũi chân trắng nõn lộ một ít ra khỏi chăn. Hạ Sóc rất ít dùng miệng, chẳng qua hôm nay canh giờ thật sự là không còn sớm, nếu còn phóng túng một hồi, e là hai người bọn họ đều không kịp lâm triều.

Trên cửa sổ bỗng có một con quạ đen đậu xuống, tiếng kêu thê lương, khiến cho Hạ Triệt có chút không yên lòng.

“Ca, ngươi rất muốn ta?” Hạ Sóc bò ra khỏi chăn, khóe môi dính một tia trắng đục chưa liếm sạch.

Hạ Triệt trở mình, dịch chuyển đến mép giường, Hạ Sóc lập tức dính vào lưng hắn, lấy lòng xoa xoa thắt lưng hắn: “Ta cũng muốn ca ca.”

Khóe miệng Hạ Triệt hơi giật giật, xoay người cưỡi lên Hạ Sóc, véo vai y: “Giả bộ cái gì mà giả bộ!”

Đáy mắt Hạ Sóc hiện lên một tia nguy hiểm, nhưng mà chân trời đã xuất hiện mặt trời, tiếng trống canh tư đã vọng từ xa đến, dưới nắng sớm, Đông cung dần hiện rõ.

“Đến hôm đi săn tiếp tục trừng trị ngươi.” Hạ Sóc xốc chăn lên, lấy triều phục ở bàn bên cạnh tự mặc vào.

Hạ Triệt ôm chăn vừa xấu hổ lại xen lẫn tức giận, làm càn đấm vào chăn, sau đó ầm ĩ kêu hạ nhân tiến vào giúp hắn thay y phục.

Thất vương gia nghỉ tạm trong phòng ngủ của Thái tử là bí mật cả Đông cung đều hiểu rõ trong lòng, cho nên thị nữ thấy Hạ Sóc cũng không ngạc nhiên, nhưng Hạ Sóc vẫn đuổi hạ nhân đi, tự mình giúp ca của y mang giày.

“Đợi lát nữa ta đi từ cửa sau.”

“Đừng để ai thấy.” Hạ Triệt dùng mũi chân đá đá thắt lưng Hạ Sóc.

Hạ Sóc nắm lấy chân chưa mang giày của hắn, hôn lên mũi chân: “Đã biết… Hôm nay ta buộc tội ngươi, chắn chắn phụ hoàng sẽ tức giận, ngươi đừng nhịn không được mà giúp ta nói chuyện.”

“Ai muốn giúp ngươi......” Hạ Triệt thấp giọng thầm thì, chẳng qua ngữ khí lại yếu xìu.

“Phạt đòn ta cũng không cho nói.” Hạ Sóc giúp Hạ Triệt mang giày, lại giúp hắn phủ thêm triều phục, hai tay luồn ra phía sau eo ca ca của y, giúp y đeo đai lưng, “Tốt nhất là xin phụ hoàng đánh ta thêm vài cái.”

Hạ Triệt hừ lạnh một tiếng, vung tay Hạ Sóc ra, đi đến bên cạnh bàn lật xem tấu chương buộc tội chính mình, càng xem sắc mặt càng kém, cuối cùng ném vỡ ly thủy tinh trên bàn: “Đánh ngươi thêm vài cái là đúng rồi.”

“Cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân......” Hạ Sóc kề sát phía sau ca của y, ngón tay ấn xuống thắt lưng hắn, “Ca, ngươi mau ép khô ta.”

Hạ Triệt đỏ bừng mặt, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Còn ra thể thống gì nữa.”

Hạ Sóc cong mắt cười mà liếm vành tai ca của y, nhẹ nhàng cắn cắn, không dám lưu lại vết cắn bèn không thỏa mãn mà mút, cho đến khi Hạ Triệt nổi giận mới lưu luyến mà buông ra.

“Ca, ngươi đi trước đi.” Hạ Sóc đoạt tấu chương từ trong tay Hạ Triệt, “Nhớ rõ trước mặt người bên ngoài đừng cùng ta thân thiết.”

Hạ Triệt phụng phịu đứng trước gương đồng sửa sang lại y phục: “Bổn cung có khi nào từng thân thiết với ngươi?”

Hạ Sóc nghe vậy ôm cánh tay tựa vào cạnh cửa, làm bộ hành lễ: “Cung tiễn Thái tử điện hạ.”

“Không ra thể thống gì.” Vẻ mặt Hạ Triệt hơi vui vẻ, “Nhìn xem ngươi còn ra dáng gì hả.”

Hạ Sóc chẳng quan tâm mà nhún vai, nghiêng người mời Hạ Triệt xuất môn.

Hạ Triệt chững chạc đường hoàng bước qua bậc cửa, đi được hai bước không nhịn được quay lại, nhẹ nhéo ngón út của Hạ Sóc.

Nắng sớm vừa lúc phủ xuống cửa sổ khắc hoa của Đông cung, giống như là nước chảy róc rách rơi xuống bên chân bọn họ.

[1] Bộ này tôi sẽ edit là “ta”-“ngươi”, không có lý do vì sao cả, chẳng qua là thấy nó rất phù hợp thôi:< Chỗ nào trong raw là “ca” thì tôi để là “ca”, còn không thì cứ “ta-ngươi” mà triển thôi 

[2] 1 phút giải nghĩa tên hai anh nam chính:

Hạ Triệt (澈): thấu suốt = thấu đáo + sáng suốt; hoặc trong trẻo.

Hạ Sóc (朔): nghĩa là ngày mồng một âm lịch; hoặc phương Bắc; khởi đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc