CÒN RA THỂ THỐNG GÌ NỮA?

Edit + Beta: Mietta Yuan

Lều của Thái tử gia và lều của Thất vương gia dựng sát rạt nhau, chỉ thiếu nước dựng thành một cái.

Hạ Triệt tiến vào lều mà lòng nóng như lửa đốt chờ trời tối, thỉnh thoảng lại vén rèm lên nhìn, trong miệng còn không ngừng oán giận: “Sao mặt trời còn chưa xuống núi nữa?”

Lão hổ ghé vào lều chơi đùa một quả cầu lông, Hạ Triệt bèn chọc chọc đầu nó.

Lão hổ ngậm quả cầu lông: “Meo meo meo?”

“Meo meo meo!” Hạ Triệt chỉ vào lều cách vách khua tay múa chân sung sướng.

Lão hổ ngoẹo đầu nhìn một hồi, chạy hồng hộc đến trong lều Hạ Sóc. Hạ Triệt chờ mong một hồi, lão hổ ỉu xìu lắc đầu trở lại, trong miệng ngậm một phong thư.

Trên tờ giấy Hạ Sóc ngay ngắn viết: “Bình tĩnh chớ nóng.”

Hạ Triệt bĩu môi, ôm lão hổ mơ màng, một người một thú chen làm một nhúm, rầm rì nằm cùng một chỗ ngủ gà ngủ gật.

Trời cuối cùng cũng tối, gió lạnh gào thét, bên ngoài trường săn thỉnh thoảng còn có tiếng dã thú kêu gào.

Hạ Triệt lén lút ra nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy trong lều Hạ Sóc có ánh lửa, tim lập tức đập liên hồi, vò đầu bứt tai nghĩ xem nên làm thế nào vòng qua thủ vệ mà đi tìm Hạ Sóc.

Lão hổ ở phía sau Hạ Triệt dùng đầu đẩy hắn ra ngoài.

“Thái tử gia!” Thủ vệ liền vội vàng hành lễ.

Hạ Triệt làm bộ đi ra ngoài, nắm tai lão hổ kéo đến bên người: “Ta đưa lão hổ đi dạo.”

Thủ vệ đều đều tỏ vẻ sùng kính, tự giác lui qua một bên.

Lão hổ cõng Hạ Triệt chơi trên trường săn một hồi, chạy đông chạy tây, sau đó đi vòng qua phía sau lều của Hạ Sóc. Hạ Triệt gãi đầu một cái, tâm bất cam tình bất nguyện mà đá mông lão hổ, lão hổ lại ngẩng đầu dùng chóp mũi đẩy hắn vào trong lều.

“Còn ra thể thống gì nữa…” Hạ Triệt ủy khuất đỏ cả vành mắt, nhìn chằm chằm bóng người hắt trên lều, cuối cùng cắn răng, nhấc áo bào lên dùng cả tay lẫn chân bò vào trong lều Hạ Sóc.

Hạ Sóc đang ngồi ngay ngắn bên bàn sách, nến trên bàn đã cháy gần hết.

“Phía Hạ Tường có hành động nào khác không?”

“Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ phát hiện Tam vương gia gần đây lui tới mật thiết cùng sứ thần ngoại bang.”

“Tên đần độn, ngược lại đỡ phải khiến ta tự mình ra tay…” Hạ Sóc cười lạnh tựa lưng vào ghế ngồi, vừa dứt lời bỗng nhiên rút bội kiếm bên hông lạnh lùng quát, “Người nào!”

Hạ Triệt ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, đầy đầu bụi đất mà nhìn Hạ Sóc.

“Ca?” Hạ Sóc đột nhiên cả kinh, mũi kiếm khó khăn lướt qua gò má ca của y, lưu lại một vết máu nhàn nhạt.

Hạ Triệt quệt mũi.

Hạ Sóc vội ném kiếm, nhào qua ôm hắn vào trong ngực, tay cầm kiếm đều run rẩy: “Ca, có phải ta dọa ngươi hay không?”

Hạ Triệt do do dự dự đụng tay vào mũi Hạ Sóc, hơi dùng sức nhéo, đỏ vành mắt lẩm bẩm: “Bổn cung… Bổn cung bị ngươi hù chết.”

Hạ Sóc thầm thở dài một hơi, ôm Hạ Triệt đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đau lòng nhìn vết máu trên mặt hắn: “Ca, trước khi tới làm sao cũng không nói trước với ta một tiếng?”

“Bổn cung nói rồi, ” Hạ Triệt ngồi trên đùi Hạ Sóc tức giận, “Nhưng ngươi kêu bổn cung bình tĩnh chớ nóng.”

“Vậy cũng không thể chui lều chứ.” Hạ Sóc dùng khăn lau bụi trên mũi cho ca của y.

“Bổn cung mới không muốn chui, là lão hổ đẩy ta vào.” Hạ Triệt che mặt không nhận, ngón tay kéo đai lưng Hạ Sóc, “Hôm nay ngươi hù bổn cung, phải bồi thường.”

“Ca…” Hạ Sóc bất đắc dĩ cười rộ lên, ôm Hạ Triệt đi tới bên giường, “Bồi thường thêm vài lần?”

Hạ Triệt cởi giày ngồi xếp bằng trên giường nhíu mày suy tư, thấy Hạ Sóc thổi tắt nến, bèn sờ soạng ôm eo của y: “Ngày mai có thể cưỡi lão hổ là được.”

Lão hổ của Hạ Triệt đang ghé vào bên lều ngủ gà ngủ gật, người đi ngang qua lều của Thất vương gia đều vòng rất xa, rất sợ bị cắn một cái mất mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc