CÔNG CHÚA HÒA THÂN

Đôi phu thê đến từ biệt Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu rồi trực tiếp hồi phụ. Từ lúc nói chuyện với Dư thị xong Nhạc Xích Vũ luôn hàm tiếu tủm tỉm cười mãi khiến Dương Thiên Phong cực kỳ hiếu kỳ. Nhưng hắn hỏi nàng lại không chịu nói, có lẽ là chuyện của nữ nhân thôi.

Đến tối, Dương Thiên Phong nghe được thê tử đã ngủ say mới chậm rãi lấy hộp đựng con nhện kia ra đặc lên cổ nàng. Hắn sợ nàng đau mà động đậy nên áp nàng xuống thân dưới, ép hai tay nàng đặt lên đỉnh đầu.

Hôm nay Nhạc Xích Vũ không có mệt mỏi như hôm qua nên cũng ngủ không say. Ngay lúc con nhện cắn lên cổ nàng đã giật mình tỉnh giấc. Nguyệt quang xuyên qua cửa sổ khiến nàng thấy được sỏa trượng phu cùng tình cảnh của mình hiện tại.

Vừa định mở miệng hỏi đã thấy đôi môi của sỏa trượng phu bao phủ lấy môi nàng rồi chậm rãi dây dưa. Muốn động cũng không thể động, tay chân bị chế trụ, cằm bị giữ chặt, thân người như bị núi đè lên vậy cực kỳ nặng.

Dương Thiên Phong chính là dời sự tập trung của thể tử đi nơi khác mà bá đạo chiếm lấy nụ hôn đầu của nàng. Sau khi cảm thấy nàng bắt đầu có dấu hiện quy hàng, tay hắn lại không chút ngoan ngoãn mà mò xuống lớp trung y của nàng. Bàn tay bao phủ nơi đầy đặn mềm mại kia xoa nắn.

Nhạc Xích Vũ cứng đờ cả người, muốn hô cũng không thể hô. Hắn...tại sao hắn lại như vậy? Đời trước hắn chưa từng thế này a, đây đến cùng là lý do gì?

Nàng bị lưỡi cùng tay hắn bá đạo chiếm lấy, nơi nơi đốt nhiệt trên da thịt khiến nàng rất khó chịu. Đột nhiên nàng cảm thấy được có gì đó ở bụng dưới của mình, mặt nàng vừa đỏ vừa nóng vô pháp kiềm chế. Há miệng hô nhưng không được chỉ có phát vài âm thanh như cổ động vị trượng phu nào đó thôi.

Dương Thiên Phong thấy được con nhện ăn no trở về hộp hắn mới rời khỏi người nàng. Lấy tốc độ nhanh nhất có thể đóng nắp đem hộp giấu đi rồi hướng thê tử nhăn mặt.

“Nương tử nương tử ta khó chịu, thật khó chịu a.” Hiện dục hỏa trong người cũng rất khó chịu nhưng một ngốc tử sẽ không biết những chuyện này.

“Hừ! Tự làm tự chịu đi.” Nhạc Xích Vũ đỏ mặt xoay đi nơi khác. Đời này tuy nàng không có học lễ phu thê nhưng đời trước có nha, nàng biết rõ lúc nãy là thứ gì ở bụng dưới của mình làm sao không ngượng cho được.

“Nương tử nương tử, ta khó chịu lắm, phải làm sao bây giờ?” Dương Thanh Phong vẫn ở bên này lải nhải, hắn khó chịu là thật nếu không muốn nói đến chính là chịu không nổi, nhưng quan trọng hơn hết hắn muốn nàng quên đi cảm giác đau ở cổ. Chuyện này chưa thể để nàng phát hiện được.

Nhạc Xích Vũ qua cảm giác bị sỏa trượng phu kích thích liền cảm thấy cổ đau rát. Nàng cau mày nói: “Mau buông tay ra ra, mỏi quá.”

Dương Thiên Phong áp đầu sang một bên hõm vai của nàng cọ quẹt nhiệt tình không để nàng chạm vào sau gáy, tay giữ tay nàng cũng thả lỏng.

“Nương tử nương tử, ta thật khó chịu, thật khó chịu.”

Hai tay của Nhạc Xích Vũ vừa được tự do liền đưa đến chỗ bị nhện cắn ở sau gáy, cổ lúc lắc: “Vì sao đột nhiên cổ lại rát như vậy.”

Dương Thiên Phong lại nhanh hơn một bước, nắm tay nàng kéo xuống nơi nóng bỏng đang trương phồng đầy khó chịu của mình. Miệng hắn không ngừng phun phì phò khí tức nóng bỏng của mình vào trong tai của thê tử.

“Nương tử nương tử, nơi này khó chịu a.”

Tay của Nhạc Xích Vũ đụng phải nơi không thuộc về mình, mặt trận trận màu sắc thay đổi liên tục. Nàng đâu có hỏi hắn khó chịu ở đâu đâu, hắn làm vậy là có ý gì nha. Cố sức rút tay lại nhưng cũng không thành công, chỉ như là cọ xát giúp hắn thỏa mãn hơn thôi.

“Ngươi làm gì, mau buông ta ra.” Lúc này cổ rát nàng quên luôn rồi.

Dương Thiên Phong tuy không biết cái đau của nàng sẽ là một mức độ như thế nào, bất quá hắn phải nghĩ cách giúp nàng quên đi. Đầu hằn từ hõm vai của nàng dời xuống y phục có chút xốc xếch của nàng. Nàng ngủ cùng hắn mà y phục cũng không cởi xuống khiến hắn buồn bực từ nãy đến giờ rồi.

Mặt cọ cọ mà xuống, dùng tốc độ nhanh nhất có thể kéo ba lớp y phục trên vai của nàng xuống. Dưới nguyệt quang lộ ra chiếc yếm gấm bạch sắc bóng loáng cùng bộ ngực sữa đầy mê người đang đứng thẳng.

Không chút do dự hắn há miệng ngậm lấy. Cách một tầng yếm gấm có thể cảm nhận rõ được ấm áp cùng ướt át từ cái miệng kia. Một tay hắn áp lên nơi đầy đặn bên kia bao phủ trọn, ngón tay se se hạch bồ đào nhỏ, động tác liên tục lúc nhanh lúc chậm đầy kích tình.

Tay còn lại luồng qua sau gáy nàng, dùng chiếc khăn lụa sớm chuẩn bị từ trước giúp nàng lau qua máu. Lại mở hộp dược mỡ đặt dưới gối giúp nàng thoa lên. Chỉ có lúc này tinh thần nàng không thanh tỉnh hắn mới có thể giúp nàng xử lý vết thương kia.

Nhạc Xích Vũ cũng bị hắn khiến cho thần hồn điên đảo, nửa tỉnh nửa mê. Tay đưa hai tay che miệng không cho mình phát ra âm thanh câu dẫn kia nữa. Nếu là còn tiếp tục xuống tới, phát sinh ra chuyện gì nàng cũng không dám tưởng tượng tiếp.

Mãi mà hắn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, chịu không được nàng dùng sức để lý trí thanh tỉnh đẩy hắn ra: “Ngươi...ngươi mau buông ta ra. Không được làm như vậy.” Âm thanh đứt quãng đan xen tiếng thở dốc cực kích tình trong yên lặng vang lên.

Dương Thiên Phong cúi cùng cũng ngừng lại, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy dục vọng nhìn thê tử, âm thanh như khẩn cầu vang lên: “Nương tử nương tử, ta thực sự rất khó chịu.” Kèm theo vào âm thanh nức nở khiến người thương tiếc.

“Khó chịu cũng không được làm như vậy.” Nhạc Xích Vũ vốn là muốn phát khí nhưng thấy được sỏa trượng phu như vậy cũng không nỡ. Dù sao hắn cũng là ý thức tiểu hài tử nàng la mắng hắn cũng không đúng a: “Buông ta ra trước.”

Bên này Dương Thiên Phong cũng đang cực lực mè nheo lải nhải rằng hắn rất khó chịu quyết không buông nếu không có cách giải quyết. Nếu nàng đáp ứng hắn cùng nàng có thể làm lễ phu thê ngay hôm nay cũng không cần chờ nữa, tránh phụ hoàng mẫu hậu suốt ngày mang ra giáo huấn hắn.

Chỉ là, Nhạc Xích Vũ lại không có ý định cùng hắn làm phu thê trọn một kiếp này, nàng còn ôm ấp hy vọng đến Ngạn quốc trị liệu gương mặt. Thế nên nàng mở thanh dụ dỗ: “Ngươi như vậy sẽ càng khó chịu hơn, ra ngoài đứng hóng gió một chút sẽ hết thôi.”

Mặt của Dương Thiên Phong triệt để đen kịt, đứng hóng gió cuối thu khác này bệnh thêm trận nữa đâu. Nàng cũng quá không lưu tình rồi: “Nhỡ ta lại bệnh như hôm trước nàng sợ bị lây bệnh không cho ta ngủ cùng thì thế nào?”

Nhạc Xích Vũ á khẩu một hồi lâu, sao đột nhiên lại thông minh như vậy. Mặc kệ, tư thế này đối với nàng bất lợi, tuyệt không thể tiếp tục duy trì xuống tới: “Ngoan nằm xuống chỗ của mình đi, để ta nghĩ cách.”

Dương Thiên Phong biết ép nữa cũng không có biện pháp cùng nàng tiến bước nữa, vẫn là từ từ không nên gấp. Hắn bày thái độ ngoan ngoãn nghe lời, rời khỏi người thê tử nằm xuống bên cạnh.

“Nàng mau nghĩ cách đi, ta khó chịu quá.” Tay kéo kéo trung y của mình như thể sắp điên lên rồi, mặt nhăn nhó môi dẩu dẩu cực kỳ thu hút người.

Nhạc Xích Vũ nhờ nguyệt quang thấy rõ biểu tình của hắn hiện tại cũng khúc khích cười. Nàng nằm sấp trên giường hướng hắn nói: “Nhắm mắt lại, tưởng tượng bản thân đang bước vào hầm băng.” Đây là đời trước Dư thị dạy nàng cách mau chóng đi vào giấc ngủ, tưởng tượng bản thân nằm ở một thảo nguyên đầy hoa cổ rồi đếm bướm. Hiện muốn giúp sỏa trượng phu hạ dục hỏa thì phải bước hầm băng.

Dương Thiên Phong nhìn nhìn thê tử một mắt rồi cũng làm theo. Nếu không có biện pháp giải quyết này thì tìm biện pháp khác vậy. Hắn há mồm thở dốc bắt đầu tưởng tượng bản thân bước vào hầm băng.

Thấy được sỏa trượng phu nghe lời như vậy Nhạc Xích Vũ thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngồi dậy chỉnh lý lại ý phục bị hắn kéo đến không còn chút gì. Nếu là không có đai lưng giữ chặt sợ là rơi xuống hết rồi.

Mắt nhìn đến ẩm ướt còn chưa khô trên yếm, mặt nàng lại một trận đỏ, khẽ xoay đầu nhìn sỏa trượng phu đang an tĩnh mà nằm gần đó. Tướng công, chúng ta thực sự không thể đâu. Đôi mắt của nàng lại ngập lệ nhớ đến năm đó bản thân như một cái xác không hồn như thế nào.

Cực lực lắc đầu rũ bỏ hình ảnh kia, nàng lại nhanh chóng mặc hảo y nằm xuống. Chỉ cần qua ngày mai nàng sẽ không còn do dự như vậy nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc