CÔNG CHÚA HÒA THÂN

Đến chiều, nhân cơ hội Dương Thiên Phong đi tắm Nhạc Xích Vũ bước trở về tòa viện đời trước mình ở. Lúc nàng bị hắn ném ra khỏi tân phòng liền được Trạch Nghiễm an bài cho ở đây.

Bước vào bên trong kiến trúc vẫn như cũ chỉ là bên trong không có nhiều hoa. Lúc nàng ở đã cho người bày bố lại trồng rất nhiều hoa thơm.

Nhớ ngày hôm sau khi tiến cung tạ hoàng ân, nàng trở về đây đã thấy hoa được bày theo phân phó của nàng. Cao hứng nàng cầm kéo đến chuẩn bị tỉa cành thì Dương Thiên Phong ở nguyệt môn chạy vào bóp cổ nàng.

Lúc đó cả người nàng nằm trên đất, cổ bị hắn bóp đến không thở nổi. Miệng hắn liên tục chất vấn nàng rằng nàng giấu Nhạc Thanh Loan ở đâu. Cũng may Trạch Nghiễm xuất thủ cứu giúp nếu không nàng cũng sớm đầu thai rồi, không đợi đến ngày hắn hồi phục mà hưu nàng đâu.

Nàng cũng biết hắn trước đó được mọi người nói rằng thê tử của hắn là đệ nhất mỹ nhân đại lục, nhưng khi khăn hỉ mở ra thì trái ngược chính là đệ nhất xấu nữ đại lục nên hắn mới có hành động đó. Chỉ là nghĩ lại vẫn cảm thấy cực buồn.

Lúc viết chữ cũng vậy, rõ ràng hắn muốn viết tên thê tử, mà thê tử của hắn là nàng, hắn lại không thừa nhận liên tục nói không phải. Hắn còn gọi nàng là Loan Loan nữa. Nàng cực kỳ khó chịu nhưng không thể nào có thể cùng hắn đôi co xuống tới được. Sau này nàng cùng hắn thỏa thuận, hắn gọi nàng nương tử nàng gọi hắn tướng công, như vậy cho dù hắn có xem nàng là Nhạc Thanh Loan nàng cũng không biết, đây là biện pháp tốt nhất.

Nghĩ đến đây hốc mắt nàng lại ngập lệ, từ đầu chí cuối, cho dù có ngốc hay không, hắn vốn không xem nàng là thê tử của hắn. Chỉ có nàng thật lòng xem hắn là tướng công mà thôi.

Nàng lau qua lệ rồi phân phó Phong Linh đang đi theo ở phía sau: “Gọi người đến dọn dẹp nơi này, sau này ta ở đây.”

Phong Linh rất muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra, mà chỉ ứng một tiếng liền lui ra ngoài làm theo phân phó. Nàng không thể hiểu được vì sao vương phi lại luôn mang tâm trạng u buồn như vậy. Rõ ràng là vừa đến nhưng vì sao trong mắt nhìn mọi thứ cứ như thân thuộc từ bao đời vậy.

Nhạc Xích Vũ chậm rãi đảo qua khắp viện rồi mới rời đi nơi khác tản bộ. Đến khi trở về thì viện cũng được dọn gọn gàng sạch sẽ rồi.

Nàng vừa bước vào trong phòng liền nghe Phong Linh ở ngoài cửa báo: “Vương phi, vương gia đang tìm người a, có nên...”

“Không cần.” Hai chữ liền đánh gãy lời nói chưa hết của Phong Linh.

Nhạc Xích Vũ tiện tay cầm một quyển sách lên ngồi trên ghế nhàn nhã đọc. Lúc ở Ngạn quốc nàng cũng là nhàn nhã như vậy, không trồng độc dược chính là xem sách thu thập kiến thức trồng trọt, ngày qua rất thoải mái.

Phong Linh cũng không biết làm gì hơn là hướng Trạch Nghiễm ở bên ngoài nguyệt môn khẽ lắc đầu. Không hiểu nổi vương phi cùng vương gia là đang chơi trò gì nữa.

Dương Thiên Phong lúc này đang ở trong thư nghe ám vệ thông báo kết quả điều tra. Từ ngày hắn trọng sinh, ngoại trừ chuẩn bị mọi thứ đón thê tử ra, thời gian còn lại chính là mang hết tinh thần phí lên trên nguyên nhân cái chết của đại hoàng huynh. Biết được tam hoàng đệ chính là giả bị thương thì chuyện thú dữ kia cũng là do hắn(DCP) tự sắp đặt rồi nên hắn không bận tâm đến.

Chỉ là lâu như vậy rồi mà một chút manh mối cũng không có. Nghe nói xác rơi xuống dòng suối chảy xiết gần đó nhưng là tìm không được xác. Lâu như vậy rồi nếu có thì cũng đã sớm phân hủy.

Không khỏi thở dài một hơi phất phất tay áo khiến lui ám vệ. Hắn nhìn chằm chằm lên bức họa vẽ một nhánh mai treo trên bức tường. Đại hoàng huynh chính là thích hoa mai nhất, trong phủ chỉ trồng mỗi cây mai, mà thú thê cùng lựa ngay nữ nhân họ Mai mà truy cầu. Hiện hắn cũng chỉ có thể nhìn mai tưởng niệm đại hoàng huynh thôi, hy vọng hắn(DHP) trên trời có linh thiên phù hộ hắn sớm tìm ra được hung thủ.

Lúc này Trạch Nghiễm trở về báo lại. Dương Thiên Phong gật đầu nói: “Mau đi lấy mấy tờ giấy đến đây.” Nàng muốn hắn viết mấy câu đó, hắn mới không viết. Sớm hắn đã mang đi cho một hạ nhân không biết chữ viết rồi.

Hắn nhìn sáu tờ giấy một mắt, hài lòng gật đầu nhận lấy rồi bước đến chỗ Nhạc Xích Vũ. Bước vào viện môn thấy được nến vẫn đang cháy hắn lại bày vẻ mặt tiểu hài tử lao đến.

Phong Linh vốn định hành lễ, thấy được bộ dáng bất chấp tất cả mà lao vào của Dương Thiên Phong liền chặn chặt cửa: “Nô tỳ tham kiến vương gia, vương gia tuyệt đối không được tiến vào.”

Dương Thiên Phong bị chặn lại hắn cực kỳ bất mãn, khiễng khiễng chân, nhảy nhảy vài cái mắng người: “Ngươi mau tránh ra cho ta, ta muốn gặp nương tử.”

Phong Linh vẫn cố chấp lắc đầu nhất quyết không nhường đường: “Không được, vương phi dặn không cho người tiến vào.”

Nhạc Xích Vũ nghe được một đoạn đối thoại bên ngoài đoán được Phong Linh không phải đối thủ của Dương Thiên Phong nên để sách xuống đứng dậy bước ra ngoài: “Đã viết xong?”

Dương Thiên Phong thấy được thê tử liền ngây dại mà cười, hắn giơ sáu tờ giấy lên cho nàng xem: “Viết được chừng này, nàng xem, nàng xem.”

Phong Linh thức thời tránh sang một bên nhường đường cho Nhạc Xích Vũ. Nhạc Xích Vũ bước ra cầm giấy xem, càng xem mặt càng nhìn không rõ đã bị biến thành cái dạng màu sắc hỗn độn gì.

Trên giấy quả thực là cái dòng chữ nàng để lại, nhưng là, viết không thẳng hàng, chữ to chữ nhỏ, gạch xóa linh tinh, có chỗ còn bị lem luốt vết mực nữa. Nàng nâng mắt nên nhìn vị sỏa trượng phu vẫn miệng treo nụ cười thiên chân trước mặt.

Dương Thiên Phong nở nụ cười đầy thiên chân khả ái nhìn thê tử hỏi: “Thế nào, có phải đẹp lắm không? Lúc nãy ta mang đi đâu ai cũng khen đẹp. Nhưng ta không cho bọn họ xem, chỉ cho mỗi mình nàng xem thôi.”

Nhạc Xích Vũ giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn là vương gia, kẻ nào dám nói hắn viết không đẹp chính là không muốn sống nữa. Nhưng nàng không thể khen hắn, tên sỏa trượng phu này hễ khen liền lập tức có chuyện ngay.

“Thế này mà đẹp sao? Không được, viết lại viết lại đi, còn chưa kể viết chưa đủ số lượng nữa.” Nàng ném sáu tờ giấy vào mặt hắn rồi xoay người bước vào trong đóng cửa lại.

Dương Thiên Phong bị thê tử ném giấy vào mặt cũng không chút giận hờn, chỉ là đáy mắt hiện lên thập phần khổ sở. Lúc hắn ném hưu thư vào mặt nàng cũng là y như vậy.

Thấy nàng chuẩn bị đóng cửa hắn chạy đến ngăn lại: “Nương tử nương tử, tối rồi, chúng ta trở về ngủ thôi, những thứ kia mai viết cũng được.”

“Không được, chưa viết đủ số lượng không được gặp ta.” Nhạc Xích Vũ cứng rắn đáp trả, nếu còn bị hắn lăn qua lăn lại nữa nàng chết chắc.

“Không nên không nên, ta mệt lắm muốn ngủ rồi.” Dương Thiên Phong đứng ở đó dẫm chân biểu quyết phản đối.

Không đóng được cửa Nhạc Xích Vũ rất khó chịu, cau mày: “Vậy liền về viện ngủ đi.”

“Ta muốn ngủ cùng nương tử, muốn ngủ cùng nương tử, muốn ngủ cùng nương tử.” Dương Thiên Phong to giọng mè nheo không dứt.

Trạch Nghiễm thấy được cũng cảm thấy mất mặt thay chủ tử. Hắn thất thanh thất sắc kéo Phong Linh ra ngoài. Nếu là còn tiếp tục nhìn xuống tới chắc là hắn đào hồ chui xuống mất.

Nhạc Xích Vũ bất đắc dĩ nói: “Được.” Thấy được mắt của Dương Thiên Phong vì mừng rỡ mà sáng rực nàng lại nói: “Nhưng viết được một trang thật đẹp liền để ngươi ngủ cùng.”

Dương Thiên Phong vui vẻ chỉ đống giấy đang bay tự do đầy đất nói: “Ta viết những sáu trang đẹp thế này, nương tử nương tử, chúng ta về phòng ngủ thôi.”

Nhạc Xích Vũ buông tay ra khỏi ván cửa chống hông hỏi: “Thế kia mà gọi là đẹp sao?” Thật tức chết với tên ngốc tử này.

“Rõ ràng người nào cũng khen đẹp a.” Dương Thiên Phong thuận thế bước đến ôm lấy thê tử cười hì hì trong cực kỳ không có chút giác ngộ cảnh giới xấu đẹp.

“Không đẹp không đẹp, mang về viết lại đi.” Nhạc Xích Vũ phản bác, nhưng cũng không có bài xích vòng ôm ấp của hắn.

Dương Thiên Phong há mồm nói: “Vậy mai ta mang đi hỏi mẫu hậu...”

Còn chưa hết câu đã bị Nhạc Xích Vũ chặn lại: “Đẹp đẹp, ngươi viết gì cũng đẹp.” Lúc này nàng thực sự muốn tự đánh chết mình, nếu để Thiệu Khánh hậu thấy được dòng chữ kia nàng có mười cái miệng cũng giải thích không xong a.

“Vậy liền trở về đi ngủ thôi.” Mãn túc treo đầy trên mặt Dương Thiên Phong kéo thê tử trở về viện của mình. Dù gì thì ở đây cũng không có con nhện kia vẫn là trở về tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc