CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ANH SIÊU NGỌT

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

Gấu Bụng Bự: t5 òi nè mn, hihi

- --------------

Chiếc xe bus trung học 14 đã đỗ tại cổng chính của cơ sở giáo dục, mọi người lần lượt xuống xe.

Khương Nguyên đi ở sau cùng, lúc anh đi xuống thì mọi người xung quang đang bàn tán về chiếc Bentley đang đỗ bên kia, và Lâm Gia người đang bước xuống từ xe Bentley chạy về phía này

"Oa, đó là loại xe gì vậy? Đẹp quá!"

"Cậu nhìn vào biểu tượng của nó kia kìa, từ từ..."

Một nữ sinh tết tóc lấy điện thoại từ trong túi ra sau đó mở cameras, phóng to máy chụp rồi kéo lại gần xem, khi hình ảnh đã trở nên rõ nét hơn thì cô nàng hét lên một tiếng chói tai, "A! Là Bentley, đúng là Bentley!"

"Đúng không! Để mình xem nào!"

Các nữ sinh vây thành một vòng còn các nam sinh cũng đến để xem náo nhiệt.

"Yo! Cao Kỳ cậu còn nhận biết được xe nữa à, cho mình xem một chút."

"Ôi chao ôi chao ôi chao, các cậu xem, đang chạy tới chỗ chúng ta hình như là con gái, ôi chao!"

"Đúng thế! Cô ấy ở lớp nào nhỉ sao trước đây chưa nhìn thấy, mà trường chúng ta còn có cả nhà đi xe Bentley?"

Khương Nguyên đứng cạnh bọn họ cau mày nhìn sang, Lâm Gia đã chạy đến trước mặt bọn họ. Hình như cô đã thấy anh đang vẫy tay, xoáy nhỏ trên khóe môi nhìn thấy rõ ràng.

Đừng có tới đây đừng có tới đây.

Khương Nguyên nhìn thấy hành động của Lâm Gia vừa nghĩ, đến lúc khoảng cách giữa hai người còn chưa đầy năm mét, anh giơ tay lên day ấn đường, trong lòng đang nghĩ xem phải giải thích như nào, có lẽ không cần giải thích gì, không đợi anh nghĩ kỹ hơn thì Lâm Gia đang chạy về chỗ anh chỉ còn cách hai bước thì đột nhiên bị người khác ngăn cản.

Chủ nhiệm lớp Văn Phong thấy học sinh của mình đang tụ tập một chỗ nói chuyện, thậm chí còn không nghe được giọng nói của ông, ông đi tới nhìn mới phát hiện ra học sinh chuyển trường tưởng đến muộn mà không phải.

"Lâm Gia, em có phải Lâm Gia không? Tôi là Văn Phong giáo viên chủ nhiệm của lớp một."

"Vâng ạ, em là Lâm Gia. Em chào thầy." Lâm Gia đang vui vẻ đi về phía Khương Nguyên, kết quả giữa đường nhảy ra một giáo viên chủ nhiệm, cô nhìn sang Khương Nguyên thấy anh đang lạnh lùng nhìn nơi khác, giống như không nhìn thấy cô, đột nhiên cô nhớ tới ba chuyện mà Khương Nguyên đã liên tục nhấn mạnh với mình.

Văn Phong thấy cô nhìn về phía sau nghĩ là cô muốn nhanh chóng hòa nhập với tập thể, trong lòng vô cùng phấn khởi khó có người lại có ý thức tập thể như thế, ông thay bằng nụ cười đầy yêu thương với Lâm Gia nói: "Nào, trước tiên chúng ta tập hợp lại."

"Vâng ạ." Lâm Gia đi theo phía sau Văn Phong, lúc đi qua người Khương Nguyên cô cố ý cúi đầu, lén lút thè lưỡi, không nói chuyện, không quen biết, không ở cùng nhà, thiếu chút nữa quên mất.

Khương Nguyên thấy cô vừa rồi còn nhìn anh cười vui vẻ mà bây giờ coi như không quen biết anh, trong lòng anh đột nhiên như có một ngọn lửa cảm thấy không thoải mái, giống như chờ đồ ngốc nào đó đi qua tưới dầu lên bùng thành đám cháy dữ dội.

Nhóm học sinh mới lớp 11 tổng cộng có chín lớp, phân biệt bằng cách thổi còi tập hợp ở các vị trí khác nhau, sau đó sẽ theo thứ tự đi vào cơ sở giáo dục.

"Ủy viên thể dục, đến đây, nhanh chóng kiểm tra lại số lượng người, nhóm chúng ta đi vào đầu tiên, phải nhanh lên!"

Ủy viên thể dục nghe tiếng bắt đầu hét lên: "Đứng thành đội hình!"

Đội ngũ lớp một được Văn Phong kéo đến dưới bóng cây, hai hàng nam sinh với hai hàng nữ sinh nhanh chóng tạo thành đội ngũ hình vuông không có ánh mặt trời, lại có gió mát thổi, càng giống như đang đi chơi ngoại thành.

Ủy viên thể dục đếm lại ba lần, số lượng mỗi lần đếm khác nhau, Văn Phong không còn cách nào khác đành tự mình đi đếm, hơn mười phút sau cuối cùng cũng đếm xong..

Văn Phong đứng trước đội ngũ lớp một bên cạnh là Lâm Gia đang cười rất tươi

"Nào, mọi người chú ý! Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Lâm Gia, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào!"

Một tràng vỗ tay cổ vũ hoan nghênh, Lâm Gia cười cong đôi mắt thành hình bán nguyệt, cô chưa từng thấy lớp nào nhiều người như vậy, mọi người đều có vẻ rất thân thiện.

"Được rồi được rồi, thời gian có hạn, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi vào, về phần Lâm Gia mọi người còn rất nhiều thời gian từ từ tìm hiểu. Lâm Gia, em đứng vào trong đội ngũ đi." Văn Phong ra hiệu cho Lâm Gia đứng ở hàng đầu tiên, Lâm Gia không nói hai lời chạy tới.

"Nào, từ hôm nay chúng ta phải ở đây huấn luyện quân sự 10 ngày, trong quá trình chúng ta chỉ cần thực hiện một nguyên tắc duy nhất – tất cả mọi hành động đều phải nghe huấn luyện viên chỉ huy..."

Văn Phong bắt đầu nói còn mọi người đều thể hiện đang lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế không phải như vậy.

Một đám người bên cạnh Lâm Gia có một nữ sinh đứng đầu, thừa dịp Văn Phong đang dặn dò chủ đụng nói chuyện với Lâm Gia: "Mình là Hoàng Nhất Lâm, xin chào."

Lâm Gia không nghĩ tới có người sẽ nói chuyện với cô nhanh như vậy, cô rất vui vẻ, lặng lẽ nắm lấy tay cô, hưng phấn nói: "Xin chào, mình là Lâm Gia."

Hoàng Nhất Lâm thấy khuôn mặt trắng như sứ ngũ quan tinh xảo của Lâm Gia giống như búp bê Barbie chơi khi còn bé, nhưng búp bê của cô không cười còn Lâm Gia cười đôi mắt to sẽ cong lên thành hình bán nguyệt, vô cùng đáng yêu lại có cảm giác thân thiết, làm cô cảm thấy rất có hảo cảm với Lâm Gia.

"Mình hy vọng chúng ta được phân cùng một phòng!"

Lâm Gia cũng nói: "Ừ ừ, Nhất Lâm thật đáng yêu, mình cũng muốn cùng phòng với Nhất Lâm."

"Hả, cái gì?" Hoàng Nhất Lâm lớn như vậy lần đầu tiên có người khen mình một cách thẳng thắn như vậy, cô hơi xấu hổ lại thêm chút lâng lâng "Ha ha, đâu có đâu có, sau này chúng ta sẽ là bạn tốt!"

Lâm Gia tủm tỉm cười gật đầu: "Ừ ừ!"

Không nghe bài phát biểu của Văn Phong giống như các cô còn có đội ngũ của Khương Nguyên đứng hàng cuối cùng. Anh nhìn Lâm Gia phía xa đứng đầu tiên đang nghiêng đầu nói chuyện với Hoàng Nhất Lâm, thấy cô cười rất vui vẻ, tay chân rất là hưng phấn, anh mím môi nhìn đi chỗ khác.

Trong mắt của các thầy cô thì mỗi một nữ sinh đều có thể không cần học cũng sẽ biết ngay cả ngu ngốc cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng Văn Phong căn dặn: "Mọi người nhất định phải nhớ kỹ lời của tôi, sau khi đi vào, tôi sẽ giao các bạn cho huấn luyện viên xong rồi đi về, mọi người nhất định phải ngoan ngoãn, nghe lời đừng làm cho tôi lo lắng biết không!"

Tập thể cùng nói: "Đã biết!"

Văn Phong vung tay lên: "Xuất phát!"

Cơ sở giáo dục này thực sự rất lớn, có hai sân huấn luyện mô phỏng theo căn cứ quân sự, hạng mục thác nước đã một mình một vị trí lớn nhất, hai bên trái phải có mấy ngôi nhà nông để cho mọi người chơi CS*. Không chỉ có hai dãy nhà ký túc xá, mà còn có một số ngôi nhà gỗ nhỏ bên cạnh, mọi người nói chứa tối đa khoảng 3000 người.

*CS: chơi đấu súng sơn

Lớp một bước vào đầu tiên, các sĩ quan huấn luyện đã đứng chờ ở đây.

Có hai người huấn luyện viên phụ trách lớp một, người đàn ông tên là Điền Trí Bác, người nữ tên là Mao Tiểu Phương, bọn họ đều mặc trang phục đồ rằn ri, đội mũ, màu da ngăm đen, đôi mắt lấp lánh có thần, giọng nói vang dội như sấm sét.

"Xin chào mọi người, tôi là huấn luyện viên của mọi người tên Điền Trí Bác!"

"Tôi là Mao Tiểu Phương!"

Tranh thủ lúc mọi người đang vỗ tay, Lâm Gia len lén nói chuyện với Hoàng Nhất Lâm: "Bọn họ đều trông rất dữ dằn."

Hoàng Nhất Lâm gật đầu: "Đúng!"

"Bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ do tôi và huấn luyện viên Mao cùng nhau phụ trách mọi người trong mười ngày hoạt động quân huấn, tôi hi vọng mọi người sẽ hợp tác chặt chẽ với nhau!, Mời hai hàng nữ phía dưới đi theo huấn luyện viên Mao, còn các nam sinh theo tôi. Trước tiên tôi sẽ đưa mọi người về ký túc xá nghỉ ngơi, nửa tiếng sau sẽ tập hợp trên sân số 1!"

Cơ sở giáo dục này xây dựng trên núi, các nữ sinh đi theo Mao Tiểu Phương cong cong lòng vòng, tất cả mọi người đang cầu nguyện ở kí túc xá không phải là dạng nhà gỗ nhỏ, bởi vì các đàn chị có nói những ngôi nhà gỗ nhỏ đấy thường không có nước tắm, kết quả càng đi càng xa dãy nhà ký túc xá, cả đường than thở, đến tận khi mọi người nhìn thấy những ngôi nhà đó mới kinh ngạc trước sự đổ nát của nó.

Các bức tường màu xám không hề được quét sơn, những viên gạch màu đỏ xếp thành vách tường rắn chắc, nhưng trụi lủi như thế nhìn rất bẩn, thậm chí trong phòng còn toàn là cửa gỗ cũ, nước sơn màu đỏ trên song sắt tróc ra lộ cả rỉ sắt bên trong, ngoài ra còn rất nhiều mạng nhện giữa các thanh sắt đó.

Nhìn thấy những thứ trước mắt, có người bắt đầu phản đối: "Không phải chứ huấn luyện viên, chỗ này làm sao mà ngủ được!"

Học sinh của trường trung học 14 mặc dù không nói là giàu có nhưng hoàn cảnh gia đình cũng không quá kém, bây giờ các gia đình chỉ có một con, cho nên cha mẹ ở nhà tất nhiên đều cưng chiều con gái bảo bối nhà mình, vì vậy mà một đám nữ sinh mắc bệnh công chúa tất nhiên sẽ không ở được với môi trường như này.

So với các cô gái mắc bệnh công chúa thì Lâm Gia công chúa chân chính lại vô cùng vui mừng, cô chưa từng được ở trong hoàn cảnh như vậy, vì thế nhìn thấy cái gì đều cảm thấy mới lạ không có biểu hiện ghét bỏ hay không hài lòng gì, Cô thậm chí còn hỏi Hoàng Nhất Lâm buổi tối ở đây hình như không có đèn.

Hoàng Nhất Lâm trợn mắt lên nói cho cô biết, nếu như không có đèn cô sẽ quay về nhà ngay.

Mao Tiểu Phương đã ở đây nhiều năm rồi, những học sinh trung học được cưng chiều giống như vậy cô gặp qua không phải hơn vạn thì cũng phải có vài trăm. Cô căn bản không để ý tới lời than vãn của họ, mở danh sách trong tay bắt đầu điểm danh

"Nguyễn Tâm Di, Trương Lâm Quỳnh, Trương Manh Vũ, Lưu Viện, Chu Văn Mẫn, Phương Phương. Sáu người các em ở phòng số 1."

Mao Tiểu Phương chỉ vào phía sau, mấy nữ sinh bị gọi tên không có cách nào khác đành phải mang hành lý đi theo hướng cô ấy chỉ.

"Cao Kỳ, Vương Hân, Liễu Hân Lâm, Thư Mẫn, Đường Văn Văn, Lâm Gia. Phòng số 2."

Lâm Gia không nghe thấy tên mình, sự chú ý của cô đang đặt ở hành lý trong tay các nữ sinh kia. Cho tới bây giờ cô mới chú ý trên tay mỗi người đều có mang theo túi lớn túi nhỏ, mà hình như cả Khương Nguyên cũng xách theo một cái túi thật to, cô nghiêng người hỏi Hoàng Nhất Lâm: "Này, tại sao tất cả mọi người đều mang theo đồ vậy?"

Hoàng Nhất Lâm đang nghe điểm danh, nghe đến một nửa thì bị cắt đứt, cô cúi đầu nhìn thầy hai tay Lâm Gia trống trơn, cô kinh ngạc nói: "Sao cậu không mang theo gì? Má ơi, vậy sao lấy quần áo đâu để thay?"

Lâm Gia hai mắt mê man, "Quần áo để thay?"

Đang nói, có người phía sau đập vào vai Lâm Gia "Có tên của bạn kìa."

Lâm Gia hoàn hồn quả nhiên nghe thấy giọng Mao Tiểu Phương có chút không kiên nhẫn, "Lâm Gia! Ai là Lâm Gia!"

Lâm Gia hơi căng thẳng, lập tức giơ tay lên trả lời: "Có ạ!"

Cô làm động tác như học sinh tiểu học khiến tất cả mọi người đều cười lên.

Mao Tiểu Phương không nhịn được nhìn qua cách ăn mặc của Lâm Gia, chiếc váy màu xanh nước biển có tay và đôi xăng đan màu trắng, thật tươi đẹp. Nhưng đây là quân huấn, làm gì có ai đến quân huấn còn mặc váy và đi xăng đan. Cô cau mày coi Lâm Gia là loại học sinh hư hỏng bị hư nghiêm trọng, tức giận lớn tiếng: "Có cái gì mà có, đã bao nhiêu tuổi rồi, cô còn nhỏ à? Phòng 2, nhanh lên!"

Lâm Gia bị quát có chút khẩn trương, cúi đầu đi vào căn phòng có dán số 2.

Hoàng Nhất Lâm nhìn bóng lưng của cô, nghĩ Lâm Gia thật đáng thương.

Cùng lúc đó, các nam sinh bên kia đã phân xong phòng, bọn họ cũng ở nhà gỗ, ngay phía sau phòng của hội con gái.

Điền Trí Bác cho bọn họ mười phút để thay quần áo, anh vừa đi, các nam sinh đã bắt đầu cười nói, không hề có chút lo lắng nào.

Khương Nguyên sắp xếp xong giường của mình, lấy bộ đồng phục quân huấn được phát trong học kỳ từ túi ra, lúc dùng hai tay kéo góc áo phông của mình lên thì đột nhiên dừng lại động tác lại.

Đêm qua, anh mải lập quy củ cho Lâm Gia, mà quên mất chuyện quan trọng nhất.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng lại bùng lên cao hơn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc