CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ANH SIÊU NGỌT

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

—————————

Khương Nguyên ở trong phòng.

Lâm Gia gọi điện thoại cho Lâm Vũ dưới ánh mắt soi mói của Khương Nguyên, đợi rất lâu mà không có người nhận máy, cho đến tận khi bên kia vang lên tiếng máy bận cô mới cất điện thoại đi, lo sợ nhìn Khương Nguyên với khuôn mặt u ám "À, hình như không nghe máy."

Ánh mắt Khương Nguyên lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào xấp tiền mặt xếp thành một hàng trên bàn học, một xếp là một vạn, trước mặt tổng cộng có bốn mươi chồng là bốn mươi vạn tệ, rất mới thậm chí xếp theo cả số seri.

"Tiếp tục gọi, cho đến khi anh ta nhận mới thôi." Khương Nguyên ra lệnh.

Anh chỉ cần nghĩ tới chuyện ngày nào Lâm Gia cũng mang theo bốn mươi vạn tiền mặt đến trường, chào cờ, thậm chí trong giờ thể dục tùy ý để áo khoác trong phòng học, anh cảm giác như sắp bị cặp anh em này làm cho tức chết rồi.

"Được." Lâm Gia nghe theo.

Nghe tiếng âm thanh máy bận bên đầu bên kia, Khương Nguyên nghĩ tới chuyện mình tưởng ngày nào Lâm Gia cũng phải mang theo hai cục gạch đến trường, cảm thấy rất buồn cười, nhưng bây giờ anh thà rằng những thứ này là gạch để có thể đánh cho Lâm tam đầu rơi máu chảy.

Điện thoại vẫn không ai nghe, chắc Lâm Vũ lại đang chơi bời điên cuồng ở chỗ nào rồi.

Sắc mặt lạnh lùng của Khương Nguyên làm Lâm Gia sợ hãi, cô cầm điện thoại, giọng nói trở nên cẩn thận hơn "Khương Nguyên, mình đói rồi, chúng ta đi ăn cơm trước được không?"

Hai người về nhà còn chưa kịp chào hỏi dì Trương, thì Lâm Gia đã bị Khương Nguyên lôi lên tầng, dì Trương đang buồn bực sao hai người về mà lại lặng lẽ như thế.

Khương Nguyên lạnh nhạt nói: "Tối gọi lại một lần nữa, gọi cho Lâm Phong."

"Anh cả?" Lâm Gia vừa nghe thấy tên Lâm Phong lập tức cảnh giác, cô ôm chặt điện thoại lùi về phía sau hai bước "Không thể không thể, anh ba nói không thể nói cho anh cả. Khương Nguyên Khương Nguyên à, cậu đừng như vậy, cậu đã đồng ý với mình không nói cho mọi người biết rồi mà."

Khương Nguyên hiểu rằng Lâm Gia không muốn khai ra anh ba, dù sao đó cũng là anh trai cô thích nhất, nhưng anh không thể tưởng tượng được nếu như trong trường có người biết Lâm Gia mang theo nhiều tiền như thế thì sẽ nguy hiểm như nào.

Không nói đến chuyện gì khác, mà riêng chuyện lớp nào cũng có những tên côn đồ, bọn họ chỉ cần chặn Lâm Gia ở rừng cây nhỏ bên cạnh sân thể dục, thì đến cơ hội phản kháng cũng không có, đến lúc đó bị cướp thì không nói mà sợ nhất là làm cô bị thương thì làm sao.

Lâm Gia thấy anh không nói, sốt ruột: "Khương Nguyên, cậu đừng gọi cho anh cả có được không? Anh ba sẽ giận đấy, mình đã hứa với anh ba rồi, Khương Nguyên."

Cô bĩu môi, quai hàm hơi bạnh ra, hai mắt mở to, tạo thành những nếp gấp giữa lông mày, tính cách trẻ con cho nên kể cả khi cô lo lắng cũng mang dáng vẻ của trẻ con.

Khương Nguyên hít một hơi thật sâu, đứng dậy tới chỗ Lâm Gia, nắm tay đang siết chặt lại được thả lỏng ra khi đến gần cô, anh đã phải dùng hết sức để nhịn xuống cảm giác muốn ôm Lâm Gia vào lòng, xoa xoa trên đầu cô, đến khi đầu tóc cô rối loạn mới buông ra "Tôi thực sự thua cậu rồi."

Lâm Gia vừa bị anh xoa một trận, đầu óc đang mơ màng, thấy sắc mặt Khương Nguyên dịu xuống, cô cũng thả lỏng theo "Bây giờ chúng ta đi ăn được không?"

Cô tưởng rằng Khương Nguyên đã đồng ý, nhưng anh lại nói: " Ăn xong, không gọi điện cũng được, nhưng cậu phải nói hết chuyện chưa kể với tôi". Sợ Lâm Gia không nắm được trọng điểm chuyện gì, anh bổ sung thêm một câu: "Về số tiền này."

Lâm Gia cắn môi suy nghĩ rồi nói: "Có phải chuyện tuần trước không?"

Khương Nguyên gật đầu: "Đúng."

Lâm Gia nói: "Tuần trước sau khi học xong tiết thể dục, thì tiền trong túi bên phải không còn."

Khương Nguyên hít vào một hơi, mặt mày lại trầm xuống, "Sao tuần trước cậu không nói?"

Lâm Gia chỉ sợ anh như vậy, cúi đầu rụt cổ, nó khẽ: "Mình muốn nói với cậu, nhưng trong trường cậu không cho mình nói chuyện với cậu."

Khương Nguyên đột nhiên cảm thấy đau đầu, anh cắn răng nói: "Trong Trường không nói, thì về nhà cũng không sao? Ngay cả khi tôi không cho phép cậu nói thì bình thường cậu vẫn lén bảo tôi đưa bài tập cho cậu, lúc ấy không phải nói tốt lắm sao!"

Lâm Gia cúi đầu thấp hơn nữa, "Mình quên mất. Hơn nữa anh ba nói, việc mất tiền chỉ là chuyện nhỏ, anh ấy đã chuẩn bị cho mình rất nhiều tiền."

"Rất nhiều?" Khương Nguyên nghĩ, thảo nào, thảo nào lúc mất tiền không thấy nói gì, hôm nay lại âm thầm đền bù lại đủ số tiền "Anh ta thật đúng là lợi hại."

Lâm Gia nghe vậy mắt sáng lên, cho rằng anh đang khen: "Đúng rồi, anh ba rất lợi hại."

"Lợi hại cái rắm!" Lần đầu tiên Khương Nguyên không nhịn được mà nói tục, quả đấm xuôi bên người lại xiết chặt lần nữa, tưởng tượng lúc này Lâm tam đang ở trong tay anh, anh thật sự muốn bóp chết anh ta. Anh vẫn biết anh ta là loại quần là áo lụa, nhưng không nghĩ tới loại quần là áo lụa đầu óc như thế.

Nói số tiền này để cô lúc gặp nguy hiểm giải quyết nhưng mang số tiền lớn như vậy lại càng mang đến nguy hiểm cho cô. Lâm tam chắc chắn không nghĩ đến, bọn tham tiền mà thấy nhiều tiền như vậy sẽ không bao giờ dừng lại, nếu chẳng may bọn họ bắt cóc Lâm Gia thì làm sao? Tên ngu xuẩn kia lấy cái gì mà trả?

Anh đang nghĩ phải làm như nào để lừa Lâm tam về rồi sau đó bầm thây vạn đoạn, góc áo đột nhiên bị kéo, anh cúi đầu thấy Lâm Gia đang kéo vạt áo của anh, rồi lặng lẽ bước thêm hai bước về phía anh.

"Khương Nguyên, cậu như vậy mình sợ lắm. Sau này mình sẽ nghe lời, cậu đừng giận nữa được không? Khương Nguyên, có được không?"

Giọng của Lâm Gia rất mềm mại, mang theo đặc trưng của con gái Giang, âm cuối lại càng như cầu xin làm nũng, cô gọi tên anh như vậy làm anh không có cách nào từ chối mềm lòng với cô.

Khương Nguyên thở hắt ra, không thể kiềm chế hai tay mà ôm Lâm Gia.

Trên đời này tại sao lại có cô gái như Lâm Gia chứ, hồn nhiên trong suốt, chỗ nào cũng thuần khiết, như đứa bé sơ sinh, không hề bị thế giới nhuộm đen, đáy mắt trong suốt như thủy tinh, mềm mại như mây trên trời, làm cho anh chỉ muốn cẩn thận nâng niu ở trong tay, chỉ gọi một cái đã làm anh mềm lòng hóa thành nước.

Anh giữ eo của cô, ngửi hương vị ngọt ngào trên tóc của cô, cảm nhận thân thể mềm mại của cô, giọng nói không tự chủ mà dịu dàng hơn nhiều " Để tôi ôm một chút."

Lâm Gia ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim đập thình thịch của anh, khẽ hỏi: "Để cậu ôm như này sẽ không giận nữa đúng không?"

Cổ họng Khương Nguyên hơi di chuyển, giọng nói trầm khàn, "Ừ."

"Được." Lâm Gia mềm mại trả lời.

Anh nghĩ, Lâm Tam ngu xuẩn, xử lý hắn là được rồi, còn Lâm Gia mềm mại như vậy sao anh có thể tức giận với cô, cũng không thể giận nổi cô.

Anh chắc sẽ không bao giờ tức giận được với cô.

Thời gian trôi qua, không khí trong phòng bởi vì hai người ôm nhau mà trở nên ngọt ngào, trong không gian im lặng, bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thởi của nhau.

Cái ôm của Khương Nguyên rất ấm áp, mùi hương gỗ trên người anh ngửi mà thấy an lòng, Lâm Gia dựa vào ngực anh cảm nhận được sự dịu dàng và niềm vui không giống như ba và các anh mang đến cho cô. Đối với cô mà nói, Khương Nguyên khác với tất cả mọi người.

Sau một lúc lâu, Khương Nguyên thả cô ra cúi đầu nói: "Tôi đã hết giận rồi, nhưng chuyện hôm nay cậu không được nói cho bất cứ ai, nếu không mình sẽ tức giận mà còn rất giận, biết không?"

Lâm Gia gật đầu liên tục, "Ừ, mình không nói."

"Còn nữa, tôi phải nhắc cậu lại một lần nữa, ngoại trừ tôi, thì bất cứ người khác phái nào muốn ôm cậu cho dù lý do gì, cũng phải từ chối." Khương Nguyên nói "Nhất là Từ Dục."

Lâm Gia cảm thấy mông lung, muốn hỏi vì sao, nhưng Khương Nguyên đã giục cô xuống tầng ăn cơm. Nhìn những món ăn phong phú mỹ vị trên bàn, thì thắc mắc và phiền não gì cũng không còn nữa.

Khương Nguyên nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ăn cơm, nở nụ cười nhẹ, em chỉ cần tiếp tục vui vẻ là được rồi còn những chuyện khác cứ để tôi xử lý.

Theo lẽ thông thường, Lâm Gia bị mất tiền thì phải báo cảnh sát, đối với bọn họ mà nói số tiền này không lớn, nhưng với đa số học sinh trong trường trung học mười bốn thì hai mươi vạn không phải số nhỏ.

Nhưng Khương Nguyên nghĩ, Lâm Gia chỉ ngồi Bentley đến trường mà đã bị không ít người vây xem, nếu những người khác biết cô còn mang theo hơn mười vạn đến thì sẽ càng nhiều phiền phức hơn nữa, phát sinh chuyện bắt cóc vơ vét tài sản cũng không phải không có khả năng vì vậy anh quyết định án binh bất động.

Kẻ trộm tiền của Lâm Gia chắc cũng rất sợ hãi, vì dù sao thì đa số học sinh trung học phổ thông sẽ không thể mang nhiều tiền như vậy, thời gian tới chắc hắn ta sẽ không dám trộm nữa, nhưng đối mặt với cám dỗ lớn như thế hắn nhất định sẽ hành động lần nữa.

Sau hai ngày Gió êm sóng lặng, Lâm Gia đã quên luôn chuyện này, tối thứ năm ăn tối xong, cô bưng đĩa trái cây gõ cửa phòng Khương Nguyên "Khương Nguyên Khương Nguyên, ăn hoa quả."

Đang giải đề toán thì bị cắt mất suy nghĩ Khương Nguyên chống trán thở dài, lần đầu tiên có ý nghĩ mình đã làm sai gì hay không.

Từ sau tối thứ hai đó, Lâm Gia hình như không còn sợ anh nữa, mấy ngày nay tối nào cũng gõ cửa phòng anh để vào nói chuyện phiếm, trong phòng không có ghế thừa, cô ngồi luôn lên sàn ngước nhìn anh làm bài tập, cho dù chỉ thi thoảng anh mới tranh thủ ừ một chữ với cô.

Liếc nhìn thời gian, hôm nay cô gõ cửa sớm hơn so với hai ngày trước, bài của anh chỉ mới làm được một nửa, Mấy hôm nay có cô bên cạnh, hiệu suất làm việc của anh chậm đi rất nhiều. Không được, như vậy thực sự không được, hôm nay nhất định không thể để cô vào.

Khương Nguyên đặt bút xuống ra mở cửa, trong mắt hiện lên Lâm Gia đang cười bưng theo đĩa hoa quả, thấy anh xoáy cười bên khóe môi càng trở nên rõ hơn "Khương Nguyên, ăn hoa quả đi."

Khương Nguyên nghẹn lời, cuối cùng vẫn chịu thua, quên đi, hôm nay là lần cuối cùng, mai nhất định sẽ không cho cô vào.

Lâm Gia ngựa quen đường cũ mang đĩa hoa quả đặt lên bàn học của anh, liếc mắt nhìn thấy chỗ cô hay ngồi có thêm một tấm thảm màu sắc, cô vui mừng ngồi lên, chiếc thảm ngăn cách cái lạnh của đá cẩm thạch, ngồi rất dễ chịu làm cô sung sướng cười "Khương Nguyên cậu thật tốt!"

Khương Nguyên lắc đầu, đóng cửa phòng tới chỗ của mình ngồi xuống "Tôi không tốt, không tốt chút nào."

"Cậu tốt, rất tốt!" Lâm Gia nói giơ tay chạm vào hoa quả trên bàn, Khương Nguyên nhìn thấy động tác của cô liền mang đĩa hoa quả đặt xuống đất, Lâm Gia cười tủm tỉm cho miếng thanh long vào trong miệng, sau đó cũng đưa cho Khương Nguyên một miếng, "Khương Nguyên, ăn đi, ngọt lắm."

Khương Nguyên do dự một chút, đưa tay nhận lấy nói: "Được rồi, tôi chỉ ăn một miếng thôi, cậu ăn đi."

Lâm Gia tất nhiên sẽ không khách khí, lấy từng miếng ăn rồi vừa ăn vừa nói chuyện với anh "Hôm nay mình qua quầy bán đồ ăn vặt, quên mất họ không cho quẹt thẻ, nhưng hôm này dì ấy không mắng mình còn nhắc mình khóa túi."

Khương Nguyên nhìn chằm chằm vào các dòng và số liệu trên bài tập, tùy ý nói: "Thẻ của cậu chỉ sử dụng được trong trung tâm thương mại, còn quầy bán đồ ăn vô dụng."

Lâm Gia cắn quả táo gật đầu: "Nhất Lâm cũng nói như vậy, lần trước mình cũng không mang đồng nào, nhờ Từ Dục trả giúp mình. Lần sau mình nhớ không mang thẻ đến quầy nữa."

Toàn bộ bốn mươi vạn lúc trước đã bị Khương Nguyên tịch thu, anh cũng ép buộc lấy toàn bộ số tiền mà anh ba đưa cho cô, nên không thể mang đi học được nữa nếu không anh sẽ rất giận.

Bây giờ ngày nào đi học Khương Nguyên cũng đưa cho cô 200 tệ trước khi ra cửa, không dùng hết thì tốt về phải đưa anh xem. Mặc dù Lâm Gia thấy như thế khá phiền phức nhưng cô không muốn làm Khương Nguyên giận, cho nên đều nghe theo anh.

Hôm này dì thu tiền hỏi cô sao hôm nay chỉ mang có một ít tiền như thế, cô nói rằng bởi vì không muốn cho làm anh giận.

"Cậu nói tên tôi?" Khương Nguyên hỏi.

Lâm Gia lắc đầu, "Mình không nói, Nhất Lâm và Thư Mẫn đứng bên cạnh. Mình nhớ cậu không cho nói mà."

"Ừ." Cũng không khác lắm, Khương Nguyên nghĩ.

Yên lặng chuẩn bị để viết cách giải đề thì anh bỗng giật mình nhớ ra cái gì quay đầu hỏi: "Cậu vừa nói, dì thu tiền hỏi cậu sao lại mang ít tiền như vậy?"

"Ừ, đúng." Lâm Gia ăn xong hoa quả, vươn người nhìn sách vở trên bàn Khương Nguyên, thử thăm dò hỏi: "Khương Nguyên, bài tập hôm nay đã làm xong chưa?"

Khương Nguyên vẫn đang nghĩ về chuyện quầy bán đồ ăn vặt, thuận miệng nói: "Làm xong rồi."

Lâm Gia nhìn rất lâu mà không thấy sách bài tập của anh, được rồi nửa ngày phát hiện ngắm không gặp sách bài tập, liền đổi tư thế quỳ gối xuống thảm, hai tay cào cào mép bàn trông mong nhìn vào quyển sách tài tập toàn màu xanh kia "Mình có thể mượn xem một chút được không?"

"Không được." Khương Nguyên không hề nghĩ ngợi trả lời luôn, anh nói với Lâm Gia: "Tiết thể dục ngày mai, cậu để áo khoác trong lớp nhé."

Lâm Gia nghe vậy chun mũi nói: "A, vì sao, dì Trương nói ngày mai nhiệt độ hạ xuống, mình không được cởi áo khoác."

Khương Nguyên mạnh mẽ nói: "Nghe lời."

Lâm Gia quẹt miệng, "Được rồi."

Ăn xong đĩa hoa quả, mục đích của Lâm Gia không thành công, trước khi đi cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lần nữa: "Sách bài tập của cậu..."

"Không được." Khương Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, "Đóng cửa lại."

"À." Lâm Gia bỉu môi đi ra khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Khương Nguyên cong môi, nở nụ cười nhẹ nhàng thoải mái.

Dì Trương nói không sai, mặc dù có nắng nhưng trời vẫn có gió, gió thu hơi lạnh, nên nhiệt độ vào buổi sáng thấp hơn một chút.

Khương Nguyên vẫn ra cửa như mọi ngày, Lâm Gia ăn sáng xong mới xuất phát, thời gian giống như trước đây, cách trường một ngã ba thì nhìn thấy Hoàng Nhất Lâm, vì vậy xuống xe đi cùng cô ấy.

Thứ sáu này không khác với bình thường, nếu như không có chuyện bị thầy toán học gọi vào phòng làm việc do chưa làm bài tập thì còn tốt hơn nữa.

Tiết thể dục buổi chiều, Lâm Gia đi đến cửa lớp mới nhớ lời nói hôm qua của Khương Nguyên, lại cởi áo ra đặt lên ghế của mình.

Khương Nguyên không ở trong lớp, sau giờ học đã không thấy bóng dáng đâu.

Lâm Gia không nghĩ ra chuyện gì phức tạp nên không nghĩ nữa, vui vẻ đi ra ngoài sân chuẩn bị chơi bốn mươi lăm phút trong tiết thể dục.

Tiết thể dục hôm nay ở trong sân thể dục, ba người một tổ luyện ném bóng, vào ít nhất sáu trong mười quả bóng thì mới đạt tiêu chuẩn, sau khi luyện tập xong thì sẽ kiểm tra.

Tất nhiên Lâm Gia và Hoàng Nhất Lâm còn có Thư Mẫn một tổ, ba người luyện một lúc rồi bắt đầu chơi trò khác, để bóng rổ đập lung tung trên mặt đất.

Tiểu bang phái của Cao Kỳ tất nhiên cũng thành một tổ, mấy người đứng bên cạnh, lạnh nhạt nhìn ba người chơi vui vẻ

Qua nửa tháng quan sát, Cao Kỳ khẳng định Lâm Gia chắc chắc là đồ ngốc, hành động cử chỉ của cô không chỗ nào không thể hiện sự ngu ngốc, mà bọn Thư Mẫn lại có thể chơi cùng đồ ngốc này làm cô ta không thể hiểu được.

Trước đây Thư Mẫn vẫn tương đối thanh cao, cho dù đối với ai cũng đều dáng vẻ lạnh nhạt không quan tâm, trước đây cho dù thi thoảng các cô cũng hoạt động tập thể nhưng chưa bao giờ thấy cười to như vậy, thấy nhóm Lâm Gia chơi vui vẻ như vậy, Cao Kỳ thậm chí còn nghĩ rằng mình bị lừa.

Sau khi nhìn một lúc, Cao Kỳ nhấc chân đi qua, lại thấy Khương Nguyên không biết ở đâu xuất hiện ra, anh cúi người nói gì đó với Lâm Gia, rồi cái đồ ngốc kia liền đi theo anh ra ngoài sân thể dục.

Cao Kỳ không tin vào mắt mình, Khương Nguyên ở lớp nhân duyên không kém, rất nhiều người thích anh, nhưng chưa bao giờ anh chủ động nói chuyện với con gái, cô ta không hiểu, vì sao đến Khương Nguyên cũng đối xử khác với cô ta?,

Lâm Gia đi theo sau Khương Nguyên về phía phòng học, khi đi đến dưới tầng đã nhìn thấy Vương Câu Toàn ở trên tầng vẫy tay với cô.

Cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Khương Nguyên nói cho cô đã bắt được kẻ trộm tiền.

Trong phòng học lớp một, thầy thể dục vừa rồi còn đang ở sân lúc này đang đè người đàn ông xa lạ trên bục giảng, Vương Câu Toàn đứng bên cạnh ông hỏi người đàn ông bị đè kia: "Vương Ngân Hoa bảo anh đi ăn cắp của em ấy đúng không?"

Người nam nhân kia bị đè trên bục không ngước đầu lên được, nghe vậy nói: "Tôi không biết, tôi chưa nhìn thấy cô ta như nào, bà ấy chỉ kêu tôi tới thì tôi tới."

Giáo viên Thể dục quát to: "Trường học có lòng tốt cho các người vào bán đồ ăn mà các người lại báo đáp nhà trường như vậy hả? A!"

Lâm Gia bị tình huống như này làm cho hoảng sợ, Khương Nguyên kéo cô ra phía sau mình, nắm lấy tay cô nói, "Thầy Vương, thầy Dương, các thầy đưa thẳng hắn ta đến đồn công an đi, bên kia đã sắp xếp xong xuôi rồi."

Thầy Thể dục không biết thân phận của Lâm Gia, thầy đang dạy được một nửa thì bị gọi đi bắt kẻ trộm vốn đã mơ màng rồi, lúc này nghe Khương Nguyên dùng lời nói nghiêm túc như vậy thì ông càng bối rối hơn, sắp xếp cái gì, ai sắp xếp, người này không phải chỉ ăn trộm cục gạch sao?

Vương Câu Toàn là người duy nhất biết chuyện, rất tự tin nghĩ rằng chắc thế lực nhà Lâm Gia đã sắp xếp rồi, về phần Khương Nguyên, ông chỉ nghĩ anh là người truyền lời, ông rất hài lòng với chuyện này để cho ông lập công trước mặt Lâm gia "Được rồi, tôi đưa hắn ta đi. Thầy Dương còn phải dạy nốt, hai người các em vào lớp tự học đi."

"Vâng ạ."

Chờ mọi người đi hết, Lâm Gia mới từ phía sau Khương Nguyên đi ra, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Khương Nguyên để cho cô ngồi vào chỗ của Hoàng Nhất Lâm, anh đến chỗ ngồi của cô ngồi xuống, cúi người nhặt hai cục gạch từ trong túi đồng phục học sinh của cô ra, phủi sạch túi của cô xong anh nói: "Vẫn là mang gạch có ích hơn."

Lâm Gia: "???"

Khi vừa tan học anh là người đầu tiên đi ra khỏi lớp, đến quầy ăn vặt lấy một chai nước, lúc móc tiền ra trả thì vô tình tiết lộ cho dì thu tiền, lớp mình có một bạn học rất nhiều tiền, tiền tiêu vặt cứ từng xếp từng xếp một. Lúc nói những lời này biểu cảm cùng giọng nói của anh không giấu được sự ghen tỵ.

Quả nhiên sau đó anh nhìn thấy ánh mắt của Vương Ngân Hoa cực kỳ hưng phấn.

Quầy bán đồ ăn vặt trong trường đều giống nhau do người ngoài trường đảm nhiệm, năm ngoái ông chủ quản lý quầy bởi vì không đủ tiền nên mới bỏ chạy, thì vợ chồng Vương Ngân Hoa chuyển đến. Ngày đó lúc Lâm Gia lấy thẻ ngân hàng Vương Ngân Hoa liếc mắt đã nhận ra đó là thẻ vô thời hạn của ngân hàng S, thẻ này giành cho người có tiền, cho dù là cha mẹ của cô ta hay là bản thân cô ta đều chắc chắn có tiền.

Vương Ngân Hoa nổi lên suy nghĩ, bà ta cần giúp đỡ, nhưng ông chồng nhát gan của bà ta không thể giúp được, trái lại cái đứa con riêng không nghề nghiệp học vấn hay đi lừa gạt người khác kia là đối tượng tốt nhất.

Đầu tiên hai người định bàn bạc trộm tấm thẻ trên người Lâm Gia, nhưng họ lại không biết cô ở lớp nào, lúc đi trộm toàn bộ các lớp thì họ mới tìm thấy trong lớp một.

Nhưng bọn họ không thể nghĩ tới rằng, không tìm thấy thẻ mà lại tìm được bốn mươi vạn Lâm Gia để tùy ý trong lớp học. Vương Ngân Hoa và đứa con riêng chưa từng thấy nhiều tiền như thế, hắn ta không dám lấy đi hết mà chỉ lấy một nửa trước.

Sau khi lấy trộm được tiền hai người lo sợ trong mấy ngày, nhưng trường học lại không hề có động tĩnh gì, bọn họ bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã trộm được của người coi tiền như rác. Khương Nguyên vừa mới dụ dỗ thì Vương Ngân Hoa đã không nhịn được gọi thằng con riêng ra tay lần nữa, kết quả bị Vương Câu Toàn và thầy thể dục mai phục trong lớp bắt tại trận.

Đo trọng lượng của hai viên gạch trong tay, anh cười đùa nói: "Tôi nghĩ lần sau cậu chỉ cần mang theo hai cục gạch như này là được rồi, vừa nặng lại an toàn."

Lâm Gia cứ tỉnh tỉnh mê mê nghe chuyện này, sau khi hiểu được cô chỉ cảm thấy Khương Nguyên người trước mắt đang cầm hai viên gạch nói chuyện với cô thật lợi hại, làm cho lòng cô chỉ muốn ngoan ngoãn nghe lời "Ừ, Được."

Khương Nguyên trừng nhìn cô: "Được? Có cái gì mà được. Nếu Lâm tam nói gì thì cậu nhớ phải nói lại cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu phán đoán hệ số nguy hiểm. Lần này người kia không nhìn thấy cậu, nếu mà biết cậu thì không chỉ trộm đơn giản như vậy đâu."

Lâm Gia không hiểu ý của anh nhưng cô phát hiện chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh là được, thế nên cô rất nghe lời nói "Được."

Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, Khương Nguyên không nhịn được đưa tay ra xoa đầu cô.

Bầu không khí giữa hai người lại hài hòa đến không ngờ, cho dù trong mắt người người, anh cầm cục gạch xoa đầu Lâm gia như vậy trông như một kẻ đầu gấu.

Vương Ngân Hoa cùng đứa con riêng đều bị bắt vào tù, chồng bà ta cũng bị đuổi khỏi trường, một tuần mới lại bắt đầu, các học sinh đi học chỉ biết người bán hàng đã đổi còn cụ thể ra sao thì không ai biết, ngay cả các thầy cô cũng không biết nguyên do cụ thể, chỉ nghe hiệu trưởng nói qua là cả nhà đấy không sạch sẽ.

Tuy nhiên những tin tức như vậy sẽ không tồn tại lâu trong sân trường đơn thuần này, trong một thời gian dài sự chú ý của các học sinh bị hấp dẫn bởi cuộc thi vật lý sắp diễn ra.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hai hợp với một hi vọng mọi người hài lòng, cảm nhận được sự hài lòng của mọi người tôi cũng hài lòng!

Bình luận

Truyện đang đọc