CP TUI ĐU LUÔN BE

"Tay nghề của anh Chung tốt thiệt á!"

Tô Ly ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng, ăn cơm nhớ người nấu cơm, vừa ăn một miếng đã khen Chung Kiến Huân năm lần.

Ban đầu Chung Kiến Huân còn cười nói không có gì, sau đó liền kiếm cớ chạy mất.

Đùa à, độ hảo cảm của anh, sao có thể cao hơn cả ông chủ anh chứ!

"Được rồi, ngoan ngoãn ăn cơm đi." Phó Mịch gắp một nửa thăn bò sốt tiêu đen từ bát mình cho vào bát Tô Ly: "Anh Chung cũng bị cậu dọa chạy mất rồi."

Tô Ly ăn thêm một đũa nữa, sau đó hỏi Phó Mịch: "Sau này tôi có thể ăn cơm cùng anh luôn không? Kiểu tôi nộp tiền phí ăn uống ấy!"

"Không nộp phí cũng có thể ăn cùng tôi." Phó Mịch cười nói: "Nuôi một mình cậu, tôi vẫn có thể nuôi được."

Tô Ly cảm thấy hình như có gì không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra lời này không đúng ở chỗ nào.

"Ngày mai mở cửa cho truyền thông tham ban, cậu biết chuyện này chưa?" Phó Mịch thấy Tô Ly mất hồn, bèn kiếm chuyện để nói với cậu.

Tô Ly gật đầu: "Ban nãy trên đường đến, đạo diễn Lý đã nói với tôi rồi, chiều mai ba giờ."

đã khai máy được hai tháng rưỡi, độ quan tâm không giảm mà chỉ tăng, đặc biệt là sau khi tất cả các diễn viên chính vào đoàn, lời kêu gọi mở cửa cho truyền thông tham ban ngày càng cao.

Tất cả mọi người đều muốn biết, bộ phim truyền hình cực kỳ hot này rốt cuộc là như thế nào.

Loại quan tâm này đem đến áp lực, khiến cho bên phía sản xuất cũng không chịu được, vội vàng điều chỉnh thời gian với Lý Húc.

Lý Húc khó lắm mới đồng ý bỏ ra một tiếng buổi chiều ngày mai, nếu không phải vì tiến độ hơi trì hoãn, y cũng không keo kiệt đến nỗi vậy, rõ ràng là trước đó đã vượt tiến độ không ít.

Mà từ sau khi Lương Kính Thuần vào đoàn, tổ B thường xuyên bị ép tăng ca, vì vậy mà cảnh của Tô Ly cũng bị ảnh hưởng, không thể không điều chỉnh theo.

"Lịch trình của tôi đổi sang sáng ngày mai." Tô Ly nói: "Thật ra tôi có thể không tham gia, chắc cũng không có ai hỏi gì đâu."

Phó Mịch cười nói: "Đến lúc đó cậu cứ đứng cạnh tôi, tôi đẩy vấn đề cho cậu."

"Vậy không được đâu."

Tô Ly nghĩ thầm, Lê Hựu Nam nhất định phải đứng bên cạnh anh mới được!

Nhưng lời nói ra lại biến thành: "Không thể đứng bừa bãi ở vị trí C đâu."

Phó Mịch thấy nhóc này gì cũng tốt, chỉ là quá biết điều.

Kiểu phỏng vấn đoàn phim này, chẳng ai lại không muốn lộ mặt nhiều một chút, giới thiệu thêm về vai diễn của mình, ghi sâu vào trí nhớ của khán giả, mà chỉ có nhóc này lại muốn trốn phỏng vấn.

"Nhưng cũng không chắc."

Tô Ly âu sầu buông đũa, vừa nghĩ đến tin đồn yêu đương vô căn cứ sáng này, liền mất hứng ăn cơm.

"Anh Phó anh nói xem, có phải là các phóng viên tin đồn cứ thấy hai người độc thân bên nhau là đang yêu đương, kết hôn rồi thì đều cảm thấy người ta chuẩn bị li hôn không?" Tô Ly tức giận nói: "Sao mà bọn họ cứ như sợ thiên hạ không đủ loạn vậy nhỉ!"

"Đây là chén cơm của người ta mà." Phó Mịch để đũa lại vào tay Tô Ly: "Không có tin mới cũng phải moi ra chuyện, khán giả thích xem trò vui, thì bọn họ sẽ bày ra trò vui."

Tô Ly gắp một miếng thịt bò cho vào miệng: "Loan tin thì chỉ cần một cái miệng, còn bác bỏ thì phải chạy gãy cả chân. Hôm nay tôi đã được tận mắt chứng kiến rồi." Nói xong cầm điện thoại mình lên, mở bài repost giải thích buổi sáng công ty đăng: "Bọn họ bịa như thật, suýt nữa fans của tôi đều tin hết."

Phó Mịch nhận lấy điện thoại từ tay Tô Ly, trong lòng bỗng rung động, có chút vui sướng tràn lan.

Bây giờ nhóc đã chịu chủ động đưa điện thoại cho mình xem rồi!

Đè xuống vui sướng trong lòng xong, Phó Mịch cầm điện thoại nghiêm túc xem.

Mặc dù các Hoa Lê của Tô Ly tuổi nhỏ, nhưng đều có tâm hồn gà mẹ, thấy Tô Ly lên hotsearch vì tin đồn, mọi người khóc kinh thiên động địa trong bình luận.

[Bé Tiểu Lê còn nhỏ như vậy, Mami không cho phép con yêu đương!]

[Bé Tiểu Lê của chúng tui mới thành niên thôi mà! Không cần vội kết hôn! Chắc phóng viên bát quái vẫn đang độc thân đúng không, không rời phút nào, ngày nào cũng núp trên mái nhà chụp trộm!]

[Bé Tiểu Lê đáng eo như vậy, còn cần gì yêu đương chứ!]

[Cậu ấy vẫn còn nhỏ, mà các người đã gán cho cậu ấy có bạn gái? Mấy paparazzi thật vô lương tâm!]

[Đúng vậy! Bé Tiểu Lê của chúng ta vừa nhìn là đã biết cần có người chăm sóc, Mami hy vọng sau này con có thể tìm được người yêu con! Nam nữ đều được!]

[Nếu nói như vậy, thì bé Tiểu Lê tìm bạn trai hợp lý hơn.]

[Ừ ừ, tốt nhất là lớn tuổi một xíu, kiểu sẽ yêu thương cậu ấy như em bé ấy!]

Phó Mịch càng xem càng buồn cười.

Chắc chắn Tô Ly không để ý đến bình luận bên dưới đã vượt ra đến Thái Bình Dương, các fans mẹ của cậu cực hăng hái sắp xếp xem mắt cho cậu trong bình luận.

Nhưng mà bọn họ cũng chỉ nói vậy thôi, đến khi mà idol yêu đương thật sự, thì kẻ đau lòng đến mức muốn rời fandom cũng chính là bọn họ.

Dường như Phó Mịch biết Tô Ly đang buồn lo điều gì.

"Lo mai phóng viên sẽ hỏi cậu chuyện này hả?"

Tô Ly gật gật đầu: "Mặc dù có thể không lớn lắm, dù sao anh và anh Nam cũng đều ở đó, mục tiêu số một của họ là các anh. Nhưng lần này lại trùng hợp quá, có thể họ sẽ nhân đó mà kéo thêm cả tôi. Nếu như họ hỏi thật, thì tôi cũng chỉ có thể nói thật thôi."

"Ừ, cứ nói thật là được." Phó Mịch trả điện thoại lại cho cậu: "Dù sao thì chuyện giả cũng không biến thành chuyện thật được."

Lòng Tô Ly cũng nghĩ như vậy, dù sao cậu cũng chẳng yêu ai.

Yêu đương làm sao mà thú vị bằng đu CP được chớ!

-

Sáng sớm hôm sau, Tô Ly đã đến phim trường, hôm nay bọn họ vẫn ở cùng một tổ với người đóng vai nhị công tử Hứa Thăng của tể tướng - Trần Sướng.

Trần Sướng cũng đã nhận được tin thông báo chiều nay có đoàn truyền thông phỏng vấn đến tham ban, nên cực kỳ quan tâm đến tạo hình của mình, mặc dù chỉ xuất hiện có một chút, thì cũng phải thật coi trọng.

Tô Ly ngồi bên cạnh xem kịch bản.

Cảnh phim buổi chiều hôm nay khá đơn giản.

Sở Lâm ra phố cùng Hứa Thăng, trên đường Hứa Thăng đùa giỡn với phụ nữ nhà lành, đúng lúc bị Đường Thư Trúc đi qua gặp phải, hắn ôm hận trong lòng, nhưng không dám đối đầu trực tiếp với Đường Thư Trúc, sợ vị thiếu tướng quân này trong cơn nóng giận sẽ làm thịt mình luôn.

Đợi Đường Thư Trúc đi rồi, Hứa Thăng liền quay đầu đá vào chân Sở Lâm, trách cậu không ra tay sớm hơn, hại hắn bị trúng một quyền.

Sở Lâm không nói lời nào, hạ xuống tảng đá trong lòng.

Bởi vì ban nãy lúc ngăn không cho Đường Thư Trúc tiếp tục đánh lộn với Hứa Thăng, cậu đã nhét tờ giấy viết nơi gian tế ngoại tộc dừng chân vào tay y.

Vừa nghĩ đến chuyện đóng phim cùng Lê Hựu Nam, Tô Ly hơi lo lắng.

Thật ra hồi trước hai người cũng đã có cảnh chung, nhưng lúc đó Tô Ly vẫn chưa chèo thuyền Mật Dữu, thậm chí còn đối xử với Lê Hựu Nam như người bên đối thủ.

Nhưng thời gian trôi qua, người đã từng là đối thủ nay biến thành chính chủ.

Cảm xúc của Tô Ly cũng đã khác hoàn toàn.

Vậy nên lúc nhìn thấy Lê Hựu Nam ở phim trường, Tô Ly vừa lo lắng lại vừa phấn chấn, phải thể hiện thật tốt trước mặt idol mới được!

Đặc biệt khi phát hiện nhân viên công tác hôm nay nhiều hơn bình thường rất nhiều, lòng Tô Ly lại càng lo lắng.

"Tiểu Ly sao thế?" Lê Hựu Nam nhận thấy cảm xúc của Tô Ly nhấp nhô, cười hỏi: "Cậu đang căng thẳng hả?"

Tô Ly gật đầu: "Có một chút."

Nói xong liền nhìn xung quanh, cậu xác định đúng là xung quanh có nhiều người hơn bình thường, nhưng mà không phải là chiều truyền thông mới đến hả?

Lê Hựu Nam cũng liếc nhìn ra bên ngoài.

Mặc dù buổi chiều mới bắt đầu truyền thông tham ban phỏng vấn, nhưng rất nhiều phóng viên thần thông quảng đại đã luồn vào được từ sáng sớm, mặc dù sẽ không làm phiền đến bọn họ quay phim, nhưng cũng sẽ nhận cơ hội này mà chụp nhiều hình nổi bật hơn, đó chính là các mà tin tức độc quyền xuất hiện.

"Đừng lo." Lê Hựu Nam quay đầu nhìn kịch bản, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Tự nhiên một chút, vờ như không nhìn thấy họ là được."

Tô Ly gật đầu, đặt sự chú ý lên kịch bản lần nữa, hôm nay nhất định không được phạm sai lầm!

Nhìn thấy Lê Hựu Nam bình tĩnh tự nhiên trước mặt, Tô Ly cảm thấy trải nghiệm của mình còn quá ít, không thể bình chân như vại khi bị cả đống người nhìn chăm chăm như anh ấy.

"Sao vậy?" Lê Hựu Nam cười hỏi.

Tô Ly nhớ đến số người tăng lên từng bậc hai ngày nay của CP [Mịch Kính], đột nhiên cảm thấy thuyền Mịch Dữu của bọn họ bị đe dọa.

Trước giờ chỉ thấy người mới cười, chứ đâu ai nghe được người cũ khóc!

"Anh Nam, anh không lo lắng sao?"

Lê Hựu Nam nghiêng đầu hỏi: "Lo cái gì?"

"Cái tên Lương Kính Thuần kia..... ờ, hình như cậu ta...."

Nói ra câu này Tô Ly liền hối hận, sao có thể nói ra trước mắt chính chủ chứ!

Nhưng Lê Hựu Nam thông minh hơn cậu nghĩ, nối tiếp nửa cậu sau luôn giúp cậu: "Hình như là thích Phó Mịch?"

Tô Ly trơn tròn mắt: "Anh phát hiện ra rồi hả?"

"Khó phát hiện lắm hả?" Lê Hựu Nam cười hỏi: "Cậu ta vừa đến phim trường đã đi tìm Phó Mịch, không phải là vì muốn "xào" CP sao, cũng không phải là người đầu tiên."

Tô Ly không ngờ Lê Hựu Nam đã nhìn thấu tất cả những gì Lương Kính Thuần làm, vội hỏi dồn: "Vậy anh Nam, anh không lo lắng hả?"

Tô Ly đã đu rất nhiều CP, nhưng chưa bao giờ gặp nhưng hiểu hành động lẳng lơ liên tiếp như của Lương Kính Thuần.

"Đương nhiên là tôi không lo rồi."

Lê Hựu Nam nói xong, một tay chống cằm nhìn Tô Ly.

Vậy cậu ta thích cậu như thế, cậu mới là người phải lo cậu ta thích Lương Kính Thuần kìa!

Tô Ly thầm vỗ tay!

Không hổ là Mật Dữu mười năm, độ tin cậy này đúng là không ai có thể sánh bằng.

"Phó Mịch sẽ không thích hắn đâu." Lê Hựu Nam thâm thúy nhìn Tô Ly, lại nhìn kịch bản lại lần nữa: "Phó nhị thiếu của chúng ta, tiêu chuẩn hơi bị cao đấy!"

Tô Ly nghe xong vội vàng gật đầu.

Hắn thích anh rồi, nên là tiêu chuẩn mới cao đấy!

Đến khi Tô Ly hồi thần lại, những người đến xem đã túm năm tụm ba rời đi, cứ như sợ rằng có người sẽ bị bỏ lại phía sau vậy.

Tô Ly an tâm cũng bắt đầu tò mò không chịu nổi, họ đi xem chuyện náo nhiệt gì vậy?

Tiếc là cậu phải quay phim, nếu không cậu cũng muốn đi xem cùng với bọn họ cơ!

May là Trương Thụy Y với cương vị là một ra đa chuyên thăm dò chuyện bát quái đã vô cùng tận tâm đi theo dõi, còn nghiêm túc hơn cả khi làm trợ lý cho cậu, đến bữa trưa đã đem tin tức mới nhất về cho cậu.

Hôm nay phim trường có bao nhiêu là người, Tô Ly cũng ngại qua bên Phó Mịch ăn trực, liền gửi tin nhắn cho Phó Mịch, diễn xong thì về phòng nghỉ, đợi Trương Thụy Y đưa táo đến cho mình.

"Cũng không biết là nhân viên có phải cố ý hay không, mà lại sắp xếp cho Lương Kính Thuần với thầy Triệu đối diễn hôm nay, cảnh tượng ấy quá "đẹp", chế thật sự không dám xem." Trương Thụy Y vừa đưa táo đã bổ xong cho Tô Ly vừa cười nói: "Cậu không biết đâu, mặt thầy Triệu đen xì lại, nếu không phải có quá nhiều phóng viên ở đó, thì sợ rằng ông ấy sẽ mắng thẳng mặt luôn."

Trương Thụy Y thở dài, vẻ như vẫn chưa hết giận.

"Thầy Triệu vẫn rất thận trọng, có lẽ là sợ những fans não tàn kia, mới nhịn không mắng người ngay trong cảnh diễn."

Tô Ly vừa nghĩ đến thầy Triệu Hàng, liền nhớ đến đôi mắt sắc bén như chim ưng và khí thế không giận mà tự uy của ông ấy, vô thức mà thẳng lưng, sợ rằng ông ấy sẽ đột nhiên xuất hiện vỗ vào người cậu, bảo cậu chú ý tác phong.

Dù vẫn chưa phải chịu điều đó bao giờ, nhưng Trần Sướng thì đã bị không ít lần.

"Bây giờ quản lý của Lương Kính Thuần đã mời mấy phóng viên đó đi ăn cơm rồi," Trương Thụy Y nói: "Chắc là muốn đưa tiền bảo bọn họ đừng viết đoạn này đi."

Tô Ly gật gật đầu, đúng là không thể thiếu chỗ tiền này.

"Theo tôi thì, đưa tiền đã là tốt cho hắn rồi!" Trương Thụy Y hạ giọng nói: "Cậu không biết đâu sáng nay còn có một bài phỏng vấn, tôi nghe nói, là phỏng vấn truyền thông mà hắn tìm đến từ ngày vào phim trường cơ."

"Tìm lúc đó á?"

Trương Thụy Y gật đầu: "Không phải là hắn nói dối là đến phim trường trước, cuối cùng lại không đến, rồi đăng weibo nói trùng lịch làm việc sao? Đây là việc tạm thời mà hắn bịa ra đấy, các fans toàn dùng cái này để tẩy trắng mà!"

Tô Ly quay phim cả buổi sáng chưa kịp lướt weibo, bây giờ liền không nuốt được táo nữa, vội lấy điện thoại ra.

Tô Ly không vội xem nội dung bài phỏng vấn trước, mà lại mở bình luận.

Nếu thật như Trương Thụy Y nói, cách khống bình của các fans Lương Kính Thuần vẫn là "ca ca" của bọn họ không có nói dối.

[Thuần Thuần của chúng tôi bị trùng lịch thật, nên mới không thể đến phim trường sớm được, nhưng vẫn mua vé máy bay của ngày hôm đó để bay đến nha!]

[Đúng vậy! Phỏng vấn này chính là chứng cứ, rõ ràng là bị công việc cản trở, mà còn bị anti mắng, Thuần Thuần phải chịu ấm ức rồi.]

[Ngày nào anti cũng để ý đến "ca ca" nhà tui, chắc là tại Thuần Thuần của chúng tôi quá nổi!]

[Thử xem bằng chứng đã đủ tự vả chưa?]

[Không sắp xếp công việc rõ ràng là lỗi của quản lý, Thuần Thuần của chúng ta bị ụp nồi rồi.]

[Quản lý vô dụng vl!]

Trương Thụy Y cũng đang xem, xem đến cuối cùng fans lăng mạ tập thể quản lý của Lương Kính Thuần, lắc lắc đầu, nói: "Tôi mà là quản lý của hắn ta, chắc cũng chạnh hết cả lòng, cậu không thấy vẻ nỗ lực của anh ta hôm nay đâu, trời nóng kinh khủng, cảm giác cơ thể ấy như muốn chảy cả mỡ ra, mà còn không ngừng nói tốt với các phóng viên, bảo họ quan tâm đến Lương Kính Thuần nhiều hơn."

"Chắc là bây giờ Lương Kính Thuần có thể kiếm tiền cho anh ta nên mới tận tâm tận lực vậy." Tô Ly nói: "Chẳng qua cũng chỉ là vì ràng buộc lợi ích thôi."

"Cúng đúng."

Tô Ly mở video phỏng vấn kia lên, tiêu đề lại uy củ hơn cái trước đó rất nhiều.

Mười mấy phút đầu là nói về những điều thú vị khi quay phim lúc trước, sau đó chuyển cảnh đã đến trọng điểm của đoạn phỏng vấn này.

Phóng viên: "Nghe nói Thuần Thuần sắp vào đoàn phim truyền hình rồi, cậu mong chờ được gặp ai nhất vậy?"

Lương Kính Thuần cười nhìn về phía ống kính, cười bẽn lẽn ngại ngùng: "Trong đoàn phim có rất nhiều tiền bối lớn, thật ra tôi đều rất mong được gặp mặt và học hỏi bọn họ. Nếu bắt buộc phải nói một người, thì đương nhiên là anh Phó rồi ạ."

Phóng viên: "Vậy Thuần Thuần đã từng xem các tác phẩm trước đây của Phó ảnh đế chưa?"

Lương Kính Thuần gật đầu: "Đương nhiên là đã từng xem rồi, tôi thích nhất là bộ phim mà anh ấy đóng vai chính, nhân vật là một công tố viên mang lại chính nghĩa cho người dân, thức sự là cực kỳ lôi cuốn."

Phóng viên: "Xem ra Thuần Thuần của chúng ta còn là một fan của Phó ảnh đế nhỉ!"

Lương Kính Thuần cười nói: "Tôi muốn được học hỏi thật nhiều từ anh Phó."

Phóng viên: "Vậy lần này vào đoàn chính là cơ hội tốt cho cậu nha! Phó ảnh đế là một người rất tốt bụng, trước đây tôi đã từng phỏng vấn vài diễn viên cùng đoàn phim với anh ấy, họ đều nói anh ấy bình dị dễ gần."

"Thật sao?" Lương Kính Thuần kinh ngạc nói: "Vậy tôi phải mau cùng anh ấy làm quen mới được!"

Phóng viên: "Hiện nay Thuần Thuần nổi như vậy, chắc chắn là ảnh đế phải biết cậu rồi!"

Tô Ly không xem được tiếp nữa, chỉ xem một đoạn cũng đủ làm bực mình.

"Hắn ta bị điên à?" Tô Ly sắp tức điên: "Có ai thêm thắt như hắn không chứ? Không phải phỏng vấn kiểu này đều cố không nhắc đến người khác mới đúng hả? Kể cả muốn nhắc cũng nên nhắc bạn của mình chứ, sao hắn có thể nhắc đến Phó Mịch thuận miệng như vậy nhỉ! Người không biết còn tưởng là bọn họ thân thiết lắm cơ đấy!"

Trương Thụy Y xem phỏng vấn trước cũng đã từng tức giận.

"Các fans nói, Lương Kính Thuần đang muốn thể hiện sự ngưỡng mộ với Phó Mịch, là tình yêu của fans với idol, đây là tôn vinh cao cả, không phải là thêm thắt."

Tô Ly tức không buồn nói, lần đầu tiên cậu gặp người chỉ biết cái lợi trước mắt như vậy, mất mặt đến mức không thể xem nổi.

"Vậy mà đã tức rồi hả?" Trương Thụy Y thở một hơi: "Vậy thì cậu phải xem thêm super topic của CP [Mịch Kính], chị chắc chắn cậu không nuốt nổi nửa trái táo còn lại đâu."

Tô Ly vội vàng đổi sang chiếc điện thoại thứ hai, mở super topic [Mịch Kính] ra.

Toàn bộ đều bị bình luân "A a a a a a a a" nhấn chìm.

"Kiểu này cũng được coi là đường hả?"

Tô Ly thấy fans CP Mịch Kính phát ngôn càng ngày càng nguy hiểm trắng trợn, càng xem càng bực mình.

Hơn nữa không chỉ có fan CP coi phỏng vấn này như hint, mà trong super topic còn có người tag Phó Mịch vào, bảo hắn mau xuất hiện trả lời lời bày tỏ của Thuần Thuần.

Tô Ly cảm giác như mình vừa ăn phải quả mơ xanh, cả người cậu từ trong ra ngoài đều chua loen loét.

Nghĩ một lúc, cuối cùng Tô Ly cũng tìm ra lý do hợp lý cho nỗi xót xa vô cớ này.

"Nghĩ là fans CP Mật Dữu chúng tôi chết hết rồi à?"

Bình luận

Truyện đang đọc