CP TUI ĐU LUÔN BE

Phó Mịch nhường bồn tắm lớn cho Tô Ly, còn hắn vào buồng thứ hai để tắm.

Mặc dù hắn đã nghĩ xong là phải tỏ tình thế nào, nhưng không nghĩ rằng sẽ tiến hành vào lúc này.

Hắn cũng đã từng nghĩ nhóc con hôm nay đã bị dọa sợ, có phải là nên đổi sang lúc khác không, nhưng hắn đã đợi không nổi nữa, nếu hai người đã thích nhau, vậy thì còn chờ gì nữa?

Vậy nên lúc Phó Mịch thấy Tô Ly mặc đồ của mình bước ra từ phòng tắm, suýt nữa đã không khống chế nổi, tỏ tình thẳng mà không kịp chuẩn bị.

Phó Mịch cao hơn Tô Ly một chút, Tô Ly mặc bộ đồ ngủ này lên người có hơi lớn, rất giống với "quần áo của bạn trai" trong truyền thuyết, điều này khiến cho Phó Mịch có một cảm giác hài lòng lạ kỳ.

Tô Ly mặc đồ của Phó Mịch cảm thấy rất lạ, mặc dù quần áo rất mềm mại, còn mang theo hương thơm quen thuộc, nhưng chính vì thế, mới khiến người ta cảm thấy thật mập mờ.

Cứ như là mặc đồ của bạn trai vậy....

Phó Mịch ngồi trên sofa, tay cầm kịch bản, nhìn có vẻ như là rất nghiêm túc, vỗ vỗ lên tấm đệm.

"Lại đây."

Tô Ly nghĩ thầm, chắc là muốn bàn luận kịch bản đây, dù sao thì Phó Mịch cũng là một người nghiêm túc, nói học thì thật sự là học, tập trung vào tình tiết kịch bản, vừa hay có thể điều chỉnh tậm trạng căng thẳng hiện nay của cậu.

Tô Ly tìm một vòng cũng không tìm thấy kịch bản của mình, mới nhớ ra có thể là ban nãy lúc thay đồ để quên ở phòng hóa trang rồi.

Dù sao thì bây giờ cậu cũng không có trợ lý, Chung Kiến Huân quên lấy giúp cậu, cũng là chuyện bình thường.

Vậy nên Tô Ly chen qua xem kịch bản trong tay Phó Mịch, hỏi: "Có phải lần trước chúng ta đã nói đến tập bốn mươi hai rồi không?"

Từ góc độ của Phó Mịch có thể thấy được cái cổ trắng ngần, vừa mới tắm xong nên tóc gáy có hơi ẩm ướt, đọng trên vùng da đó, đem đến cho hắn cảm giác hấp dẫn cực độ.

Kịch bản chết tiệt.

Đến lúc này mà còn nhịn được thì thành thần luôn rồi!

Phó Mịch gấp kịch bản lại vứt lên bàn trà, nhìn Tô Ly đang sửng sốt cười nói: "Hôm nay không bàn luận kịch bản nữa, nói chút chuyện khác đi."

Tô Ly không hiểu: "Nói cái gì?"

"Nói về Mịch Văn, hoặc là Nồng Tình Mịch Dật, nếu như em muốn nói về Mật Dữu, thì cũng được."

Phó Mịch không cho Tô Ly thời gian chuẩn bị, trực tiếp ném ra những từ mấu chốt, đập cho Tô Ly nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.

Đợi đến khí Tô Ly phản ứng lại, phản ứng đầu tiên chính là chuồn.

Mà Phó Mịch đã chuẩn bị xong từ lâu nào cho cậu cơ hội chạy mất chứ.

Lúc Tô Ly vừa mới động đậy một chút, Phó Mịch đã giơ tay ra kéo cậu lại phía sau.

Tô Ly sửng sốt, suýt nữa thì ngã vào lòng Phó Mịch, khó khăn lắm mới ngồi thẳng dậy được, nhưng dù thế nào cũng không thể rút tay ra khỏi xiềng xích của Phó Mịch được.

"Anh...."

Tô Ly không thể tin được mà nhìn Phó Mịch, cậu không ngờ mình lại ngã ngựa triệt để như này, tại sao Phó Mịch lại biết hết tất cả?

Phó mịch nhướn này, nhìn Tô Ly rõ ràng là đang nghĩ cách qua quýt, hỏi dồn: "Tôi nói sai rồi hả? Hay là em ship CP nào nữa mà tôi không biết? Không sao, bất luận là gì, chỉ cần có liên quan đến tôi, thì tôi đều có thể giải đáp cho em."

Tô Ly cứng họng: "Sao anh biết vậy?"

Tô Ly không hiểu, tại sao mình luôn cực kỳ cẩn thận trước mặt Phó Mịch nhưng vẫn bị ngã ngựa nhỉ?

Mà lại toàn không biết bên cạnh mình có phản đồ.

Đương nhiên Phó Mịch cũng không muốn bán đứng người tình báo, chuyện qua cầu rút ván này, hắn sẽ không làm.

"Thế là em thừa nhận rồi?" Phó Mịch bắt được sơ hở của Tô Ly rồi ra đòn tấn công mạnh mẽ: "Thảo nào thái độ của em đối với tôi lúc mới vào đoàn phim kỳ lạ thế, là vì thấy tôi quay phim cùng Vương Nhã Hinh xào CP, có lỗi với Lâm Tiêu Văn hả?"

Vương Nhã Hinh là nữ chính của bộ phim điện ảnh sau khi Phó Mịch hợp tác với Lâm Tiêu Văn, lúc đó Tô Ly u mê ship Mịch Văn, giữ thái độ với CP Mịch Hinh của Phó Mịch và Vương Nhã Hinh như nhà đối thủ.

Đương nhiên sau này cậu mới biết, bất luận là Mịch Văn hay là Mịch Hinh đều chỉ là CP thương mại mà thôi.

Nhưng đến lúc này bị đương sự lật lại chuyện cũ, Tô Ly vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Sao lúc đó cậu lại ship CP đến mụ cả đầu vậy chứ?

"Ban đầu tôi không biết chị Tiêu Văn thích nữ, tình cảm của hai người trong phim ngoài phim tốt thế, thì đương nhiên tôi tưởng là thật." Tô Ly ngã ngựa đến không thể cứu vãn được nữa, nghiêm túc giải thích: "Thêm nữa là vừa hay lúc đó tôi đang quay phim, thế là tôi đem hai người vào hoàn cảnh của vai diễn, rồi ship luôn lúc nào không hay..."

Phó Mịch biết tật xấu lúc quay phim của Tô Ly, trước đó cũng biết được một số chuyện nội bộ từ chỗ Trương Thụy Y, vậy nên đoàn được nguyên nhân Tô Ly ship Mịch Văn, bây giờ nghe thấy chính miệng nhóc con nói ra, hắn ngược lại lại chẳng tức giận lắm.

Nhưng không tức giận không có nghĩa là không để bụng.

"Vậy tại sao em lại ship Nồng Tình Mịch Dật?"

Nói đến đây Phó Mịch lại cảm thấy cực kỳ oan uổng, hắn ngoại trừ lúc có cảnh tay đôi với Trịnh Thi Dật thì sẽ cùng khung hình ra, ăn cơm riêng đều có Tô Ly ở đó, đâu có chỗ nào mà yêu đương được hứ?

Thái độ Tô Ly cực kỳ đứng đắn ném nồi cho Trịnh Thi Dật, nhóc lươn lẹo không hề cảm thấy có lỗi với chị gái cùng cha khác ông nội.

"Vấn đề này chủ yếu là từ chị Tiểu Dật, chị ấy quan tâm anh quá, nên tôi mới hiểu nhầm...." Nói đến đây Tô Ly cũng không quên thanh minh giúp Trịnh Thi Dật: "May là chị ấy thật sự không hề thích anh, ý tôi là kiểu thích mà muốn gả cho anh ấy, thật ra chị ấy vẫn khá thích anh, chỉ là thích kiểu khác."

Phó Mịch đã biết Trịnh Thi Dật cũng là một fan CP từ lâu cười lạnh nói: "Vậy nên cô ấy vì muốn chứng tỏ trong sạch, liền kéo em ship Mật Dữu chung hả?"

Thế mà đến cả cái này hắn cũng biết!

Ngạc nhiên ngoài dự đoán, cứ nghĩ đến Mịch Dữu, tâm trạng của Tô Ly lại khác.

Nhưng cái khác đều có thể là giả, chỉ có một cái là thật.

"Đều là giả cả." Phó Mịch vừa thấy Tô Ly nhăn mặt đã biết cậu đang nghĩ gì, dù sao cũng đã xé vỏ bọc của Tô Ly, dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện luôn một thể đi.

"Bất luận là Mịch văn cũng được, Nồng Tình Mịch Dật cũng được, hay là Mịch Dữu mà em cho là mười năm như một cũng được, đều là giả hết." Phó Mịch tiến lại gần trước mặt Tô Ly: "Lâm Tiêu Văn, Trịnh Thi Dật, Lê Hựu Nam, cả Vương Nhã Hinh, những người này tôi đều không thích."

Tô Ly vô thức muốn lùi lại, lại cảm thấy cánh tay còn lại của Phó Mịch không biết từ bao giờ đã nắm lấy eo cậu, lúc cậu muốn chuồn đi thì kiên quyết kéo cậu uay lại, dường như gần đến khoảng cách có thể trao đổi hô hấp.

Cách một lớp áo mỏng, cậu có thể cảm thấy lòng bàn tay Phó Mịch nóng bỏng đến mức nào.

Trong lòng Tô Ly nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.

Người này trông có vẻ thoải mái như thế, lẽ nào hắn cũng đang căng thẳng giống mình?

"Vậy anh thích ai?"

Sau khi Tô Ly hỏi ra miệng, tim đập bình bịch, cậu có linh cảm, câu trả lời của Phó Mịch rất quan trọng.

Không phải là việc ship một CP, cũng không phải là muốn chất vấn chính chủ, mà câu trả lời này, chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả chính cậu.

"Xem ra tôi đóng nhiều cảnh tình cảm như thế đều phí công rồi."

Phó Mịch cười vừa bất lực vừa quyến rũ, ánh mắt nhìn Tô Ly dịu dàng vô đối.

"Lần đầu tiên tôi thích một người ngoài phim, nhưng cậu ấy lại chẳng hề biết." Phó Mịch nhìn Tô Ly hỏi: "Em nói xem cái danh ảnh đế này của tôi có phải là không giữ được nữa không?"

Tô Ly chỉ là có hơi ngơ, nhưng không hề ngốc.

"Người anh thích... Là tôi sao?"

Đáp lại cậu là, là một nụ hôn nhẹ Phó Mịch đặt trên môi cậu.

Mang theo hương thơm thanh mát sau khi tắm gội, ánh đèn mờ nhạt và cơn gió mát lạnh, rơi vào trong lòng gợn lên từng đột sóng.

Tô Ly không dám động đậy.

Đây là lần đầu tiên cậu hôn môi với người khác, không biết nên phản ứng thế nào, thậm chí lúc cảm thấy đầu lưỡi của Phó Mịch chạm vào môi mình, cũng không biết có nên mở miệng ra hay không, để nó đi vào.

Không thể thành công thâm nhập vào nơi sâu hơn, Phó Mịch cắn nhẹ vào môi Tô Ly để trả thù.

Bé con không phản kháng, là phản ứng rất tốt, điều này có nghĩa là cậu không ác cảm, cũng như là có thể làm nhiều hơn.

Vậy nên lần thứ hai lúc Phó Mịch hôn còn dùng sức hơn ban nãy, có hơi gấp gáp đẩy người kia xuống sofa, môi răng giao hòa, không hề cho người khác cơ hội từ chối.

Tô Ly bị hôn đến hơi thở rối loạn mới nhớ ra, lúc này hình như phải đẩy người trên thân mình ra.

Cuối cùng thì Phó Mịch đã thấy bé con hoàn hồn phản khác lại rồi, lúc đẩy ra cũng không uên lấy thêm chút lợi ích cho mình, một nụ hôn phớt nhẹ, vừa có thể an ủi bé con đang hoảng loạn.

Tô Ly cảm thấy toàn thân mình sắp bùng nổ luôn rồi.

Đợi đến sau khi Phó Mịch rời ra, cậu quay người úp mặt vào sofa, lấy tay che đi khuôn mặt của mình, không dám để Phó Mịch thấy mặt mình đỏ thế nào.

Phó Mịch thấy Tô Ly hận không thể biến thành đà điểu, mỉm cười cúi xuống thì thầm vào tai cậu: "Không muốn dậy, là muốn để tôi hôn em tiếp hả?"

Tô Ly dựa một lát rồi ngồi dậy, rơi thẳng vào lòng Phó Mịch.

Phó Mịch cảm thấy người trong lòng mình đang muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn siết chặt cánh tay không cho cậu cơ hội chạy trốn.

"Câu trả lời của em thì sao?"

Phó Mịch đợi đã quá lâu, đợi đến hết cả kiên nhẫn.

Cưỡng đoạt và khống chế là bản tính bá đạo mà hắn giấu tận sâu trong đáy lòng, hắn cần một đáp án để xác định, hắn đã thành công chiếm được người trong vòng tay, mãi mãi không thể lìa xa.

"Tôi không cần một đáp án thầm thừa nhận, mà tham lam muốn nghe chính miệng em nói."

Lưng Tô Ly dựa vào vào tay Phó Mịch, phảng phất có thể cảm thấy nhịp tim truyền đến từ sau lưng.

Bất kể là tình cảm hay là cơ thể, cậu đều đã bị vây chặt, không thể chạy được.

"Tôi thấy là em thích tôi." Phó Mịch đợi một lúc cũng không thấy câu trả lời, giận dữ nói: "Nếu không thì tại sao em cứ luôn ship CP có liên uan đến tôi? Vậy chắc chắn là vì em đã thích tôi từ lâu rồi, em coi tôi là người tình trong mộng của em, nhưng lại thấy tôi cao không với tới không thể tiếp cận, nên em mới giả vờ mượn danh nghĩa ship CP, để nghe ngóng tình hình của tôi, cất giữ ảnh của tôi, để giải tỏa nỗi khổ tương tư."

"Không có đâu!" Tô Ly đỏ mặt biện minh cho chính mình: "Lúc đó em thật sự là nghiêm túc đu CP, nghiêm túc kiểu muốn hai người kết hôn ấy! Tiếc là những CP này đều BE rồi..."

Nhớ lại con đường đu CP của mình, Tô Ly chợt nhận ra, bảo sao sau khi vào đoàn cậu đu thuyền nào là thuyền ấy BE!

Phó Mịch không ngờ lòng đu CP của Tô Ly vẫn chưa chết, nhưng nghĩ theo hương khác, thì đây cũng là một cách hay.

"Vậy thì để tôi giới thiệu cho em ship một CP khác nhé, kiểu mãi mãi không BE hả?"

Tô Ly nghe vậy thì hồi sức lại, xoay người trong lòng Phó Mịch, hào hứng hỏi: "Ai với ai?"

"Tôi với em."

Hai người tựa vào nhau quá gần, đến cả hơi thở cũng quấn quýt lấy nhau.

Phó Mịch hạ thấp âm thanh, dùng giọng nói tràn đầy từ tính và mê hoặc nói bên tai Tô Ly: "Thế nào? Chỉ cần em thích tôi, thì em có thể ship CP này đến khi sông cạn đá mòn, vĩnh viễn không BE."

Sự mê hoặc này thật sự quá lớn.

Ship CP bao nhiêu năm, Tô Ly vẫn chưa bao giờ đu được cái nào HE.

Nhưng khi nó đến tay rồi, cậu lại không đồng ý ngay.

Ngay thời khắc này trong đầu Tô Ly chỉ toàn là Phó Mịch.

Những việc tốt của Phó Mịch đối với cậu, cậu đến ghi nhớ trong tim, bất cứ lúc nào mở ra xem, thì vẫn như mới đây.

"Em thích anh."

Tô Ly nói xong lời tỏ tình, thì thấy mắt Phó Mịch đột nhiên sáng lên.

Phó Mịch siết chặt tay, ôm chặt lấy người trong lòng: "Nói lại lần nữa."

Tô Ly giơ tay ra ôm lấy vai Phó Mịch, dũng cảm bốn mắt nhìn nhau với hắn, muốn gửi đến hắn suy nghĩ thành thật từ trong lòng cho hắn.

Nói với hắn, mình cũng đã mê muội hắn từ lâu.

"Không phải vì em muốn ship được một CP HE, chỉ là vì anh thôi."

"Phó Mịch, em thích anh."

"Cho dù tất cả những CP em từng ship đều BE, cũng muốn được đi đến HE cùng anh!"

Bình luận

Truyện đang đọc