CP TUI ĐU PHẢI HE - NGÃ THÁI ĐIỀM LIỄU

Edit: Mưa

———

Diệp Lưu Ca cảm thấy yêu cầu của cậu cũng không quá đáng, nhưng Bạc Trường Minh lại thở hổn hển nói: "Xin lỗi em bé cưng, tôi thật sự không nhịn được."

Diệp Lưu Ca có thể làm gì đây?

Cậu biết Bạc Trường Minh bị bỏ thuốc, trước đó hắn đã rất nhẫn nại cũng rất dịu dàng. Bằng không sao có khả năng cậu chỉ đâu một chút như vậy.

Cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng đối phương càng lúc càng đâm sâu vào, dù sao người nói muốn làm tình cũng là cậu. Diệp Lưu Ca siết chặt ga trải giường hằn đầy nếp uốn, tiếp nhận cảm giác dương v*t to lớn kia ra vào trong cơ thể cậu. Mỗi lần đều rút ra đến miệng lỗ rồi mạnh mẽ đâm vào...

Điều này khiến cho Diệp Lưu Ca cảm giác được sự thay đổi của cơ thể mình. Theo từng cú thúc sâu của Bạc Trường Minh, cơ thể cậu cứ mở ra từng chút. Toàn bộ ruột dâm như bị sửa lại, từ từ biến thành hình dạng dương v*t của Bạc Trường Minh. Từng lớp thịt ruột gắt gao mút chặt dương v*t hắn.

Dần dần lỗ dâm mềm mại kia thậm chí còn nhớ kỹ vị trí từng đường gân xanh. Bởi vì mỗi lần đâm vào chúng nó cũng ấn thật sâu vào vách ruột...

Quá sướng! Mỗi lần đâm vào Bạc Trường Minh sẽ cố ý đâm sượt qua điểm G, sau đó từng đường gân xanh cũng mạnh mẽ cọ xát qua khiến khoái cảm càng lúc càng tăng mạnh. Từng tiếng rên rỉ cứ tuôn ra không thể khống chế: "Ưm a.. đâm trúng rồi.. ha a..."

Cậu không nhịn được gọi tên hắn: "Đầy quá, ức... Bạc Trường Minh, bụng đầy quá... ưm..."

"A a, sướng quá... Bạc Trường Minh, Bạc Trường Minh..."

Bạc Trường Minh đáp lại cậu: "Tôi ở đây, bé cưng tôi ở đây."

"Bé cưng, bé cưng..."

"Tôi biết, tôi ở đây..."

Diệp Lưu Ca bị khoái cảm dày vò đến mơ màng, dịch tuyến tiền liệt chảy ra từ lỗ sáo càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả vùng bụng dưới và vùng lông xung quanh phần gốc dương v*t. Lỗ thịt dâm của cậu cũng chảy ra rất nhiều nước, làm cho cả phần rãnh mông lầy lội trơn trượt.

Cậu không chịu nổi sự thay đổi của bản thân, cũng không chịu nổi khoái cảm càng lúc càng nhiều kia, lắp bắp yêu cầu: "Vậy... ưm.. anh, anh đừng đâm vào..."

Bạc Trường Minh đương nhiên hiểu ý cậu nhưng vẫn cố hỏi: "Đừng đâm vào đâu hả bé cưng?"

Hai chân Diệp Lưu Ca mất sức, trượt từ hõm eo mướt mồ hôi của Bạc Trường Minh xuống: "Thì, là chỗ đó....a ha..."

Bạc Trường Minh lại lắc đầu: "Tôi không làm được đâu."

"Bên trong em rất chặt, toàn bộ ruột dâm đều bị dương v*t của tôi căng ra nên tôi căn bản không tránh được."

Diệp Lưu Ca hoảng loạn muốn bịt miệng hắn, lại bị hắn cắn ngón tay. Bên dưới vừa đâm vào rút ra, bên trên mút mát gặm cắn ngón tay cậu.

Lạ, lạ quá!

Diệp Lưu Ca thất thần nghĩ, lại không thể rút ngón tay mình ra được. Hơn nữa bởi vì khoái cảm mãnh liệt kia mà trên người cậu càng đổ nhiều mồ hôi, khiến cho áo ngủ tơ lụa dưới thân cũng bị thấm ướt.

Cũng may ít nhất bây giờ hắn không thể nói chuyện.

Diệp Lưu Ca chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy, nhưng bị hắn liếm láp lòng bàn tay cũng sinh ra khoái cảm tê dại.

Ngón tay Bạc Trường Minh lại di chuyển lên trước ngực cậu, bắt đầu kích thích hai cái núm vú tròn xoe. đầu v* cứng rắn như cục đá nhưng vẫn dẻo dai, cảm xúc cực kỳ tốt. Sau khi bị trêu chọc đùa bỡn càng thêm cương cứng, khoái cảm khiến lỗ thịt dâm đãng của Diệp Lưu Ca chảy ra càng nhiều nước.

Cảm giác sung sướng quá mạnh, dù Diệp Lưu Ca rất muốn kiên trì nhưng chỉ qua một lát cậu lại nức nở hai tiếng như thú non: "Anh, anh không cần đâm vào sâu như thế đâu mà.. hức..."

Chỉ cần không đâm sâu đến vậy thì sẽ không chạm vào nơi đó. Đây là cách duy nhất cậu có thể nghĩ ra.

Nhưng Bạc Trường Minh lại đâm cho cậu một cú nặng nề. Hắn nhả ngón tay bị hắn cắn mút đến nhợt nhạt trong miệng ra, nói: "Này mà sâu á? Tôi vẫn chưa đâm vào hết đâu bé cưng."

Diệp Lưu Ca:...

Cậu cứng người. Đùa nhau à?!

Rõ ràng cậu cảm giác bản thân đã bị căng đầy ra rồi mà!

Diệp Lưu Ca len lén hí mắt nhìn xuống phía dưới, sau đó lập tức nhắm lại, sợ đến mức thân thể đều run lên.

Bởi vì thật sự còn một nửa chưa có đâm vào.

Cậu run rẩy, khoé mắt cũng xuất hiện ánh nước.

Bạc Trường Minh vẫn luôn nhìn cậu chăm chú đương nhiên cũng thấy mấy động tác nhỏ của Diệp Lưu Ca. Hắn bị sự đáng yêu của Diệp Lưu Ca trêu ghẹo đến không chịu nổi, cúi đầu cắn lên vai cậu một cát, cười khẽ: "Yên tâm đi, không đâm nát em đâu."

Diệp Lưu Ca:...

Sao ảnh đế biết được cậu đang nghĩ gì chứ?

Bạc Trường Minh vẫn chưa nói xong: "Cùng lắm chỉ đâm cho bụng em phồng lên thôi."

Diệp Lưu Ca thành thật sờ soạng bụng mình một chút, kết quả chỉ đổi lấy tiếng cười của Bạc Trường Minh cùng cái đâm chọc mạnh mẽ vào sâu bên trong.

Lỗ thịt dâm đãng đã bị *** mềm từ sớm, sau khi tiếp nhận từng cái nắc mãnh liệt thì khẽ co rút rồi lại mở ra, cuối cùng cũng nuốt toàn bộ dương v*t của Bạc Trường Minh vào.

Hai mắt Diệp Lưu Ca trợn to. Bởi vì cậu cảm giác sau khi cánh mông cậu bị xương hông của ảnh đế đập vào phát ra một tiếng "bạch" thì bụng cậu thật sự phồng lên.

Thậm chí Diệp Lưu Ca còn cảm thấy hẳn là cậu có thể sờ được hình dạng quy đầu phồng lên cách một tầng cơ bụng mỏng của cậu.

Cậu lập tức muốn sờ thử nhưng lại bị Bạc Trường Minh đè lại: "Tôi nói được thì làm được, đúng không bé cưng?"

Bạc Trường Minh vừa nói vừa khẽ cảm thán: "Bé cưng, em đúng là biết mút lắm."

"Lỗ dâm của em nóng quá, lại còn mềm mại. Vì sao lại có thể chảy nước như thế nhỉ?"

"Em cảm nhận được không? Bụng em bị tôi *** đến phồng lên rồi lại xẹp xuống. Em còn nhớ rõ không? Tôi đã nói sẽ *** em thật sướng, *** đến khi em bắn ra. Tôi nói được thì sẽ làm được..."

"A a a..."

Lỗ sáo của Diệp Lưu Ca lại phun ra một chuỗi dài dịch tuyến tiền liệt.

"Không, đừng nói mà... Ưm a a.. Sướng, sướng quá.. ha ức..."

Bạc Trường Minh cắn môi cậu một cái: "Tôi cũng sướng. Tôi cũng không nhịn được giống em vậy."

Diệp Lưu Ca mở to đôi mắt mờ mịt, đầu óc rối loạn. Bây giờ cậu không thể phân biệt được ý tứ trong lời nói của đối phương nữa, chỉ biết gọi tên ảnh đế hết lần này đến lần khác.

Sau lưng Bạc Trường Minh cũng ướt đẫm mồ hôi, trong không khí đều là mùi hormone mạnh mẽ. Hắn hôn lên môi Diệp Lưu Ca, vuốt ve cơ thể Diệp Lưu Ca. Giọng nói rất dịu dàng nhưng hành động lại như tên côn đồ, mỗi lần đều phải đâm dương v*t của mình vào chỗ sâu nhất trong người đối phương.

Quá sung sướng! Sướng đến mức Diệp Lưu Ca sắp chịu không nổi.

Cậu xấu hổ không dám xin Bạc Trường Minh chậm lại, chỉ có thể tự mình lui về phía sau, muốn tạm thời thoát ra nghỉ ngơi một chút.

Nhưng hai tay Bạc Trường Minh lại nắm vòng eo mảnh khảnh của cậu mạnh mẽ kéo về, hai cơ thể chạm vào nhau phát ra tiếng vang. Vì điều này mà dương v*t của Bạc Trường Minh càng đâm sâu vào trong cơ thể cậu. Hành động này giống như cậu đang chủ động ăn dương v*t to lớn kia vào trong người. Hơn nữa sau lần kéo này, âm thanh "bạch bạch" cứ liên tiếp vang lên không ngừng.

Làn da trắng nõn bị va chạm liên tục như vậy cũng từ từ ửng đỏ. Bạc Trường Minh nhìn thấy, xoa nhẹ hai cái trên đó: "Trông giống như một quả đào, ở giữa bị đâm đến chảy nước dâm."

Diệp Lưu Ca xấu hổ không chịu được, nhưng ảnh đế vẫn tiếp túc nói những lời làm cậu thẹn thùng: "Lỗ thịt dâm đãng của bé cưng sắp biến thành bao dương v*t của tôi rồi."

"Chỗ này của bé cưng giống như một cái miệng nhỏ vậy, cứ cắn mút dương v*t của tôi không ngừng."

"Bé cưng chảy nhiều nước quá, ngâm cho dương v*t tôi cũng phải trướng lớn thêm một vòng."

Diệp Lưu Ca ưỡn ngực, chiếc cổ thon dài kéo căng: "Đừng, đừng nói nữa..."

"Ưm.. không chịu nổi, nhẹ một chút đi mà..."

"Bạc Trường Minh, Bạc Trường Minh... sắp không được rồi.."

Tuy cậu cảm thấy không chịu nổi nhưng lỗ thịt nhạy cảm lại mấp máy co rút không ngừng. Tựa như nơi đó tự có ý thức, bao lấy dương v*t đang dây dưa trong cơ thể, để nó mang đến càng nhiều khoái cảm sung sướng.

Bạc Trường Minh bóp vòng eo mà một tay hắn cũng có thể ôm hết của Diệp Lưu Ca: "Bé cưng, ruột dâm của em bị đương vật của tôi kéo ra ngoài cả rồi này. Hồng nhạt, đẹp lắm..."

"Bé cưng rên thật êm tai. Là do tôi đã *** trúng điểm G phải không? Chỉ cần tôi *** vào chỗ đó thì lỗ dâm của em càng kẹp chặt tôi."

Đột nhiên hắn nở nụ cười: "Hơn nữa bé cưng à, rõ ràng em cũng thích nghe tôi nói vậy đúng không? Mỗi lần tôi nói xong em sẽ xoắn chặt tôi đến lợi hại."

Diệp Lưu Ca:...

Cậu không phải! Cậu không có!

Chỉ là cậu cảm thấy quá xấu hổ. Nhưng vừa thấy xấu hổ vừa thấy sung sướng gấp đôi.

Vậy cho nên.. cũng xem như là Bạc Trường Minh nói đúng...

Diệp Lưu Ca bị chọc thủng suy nghĩ thật lòng, có chút thẹn quá hoá giận cào một đường trên cơ ngực săn chắc của đối phương.

Diệp Lưu Ca lập tức chột dạ buông tay xuống, hối hận xin lỗi: "Tôi..tôi..."

Cậu không thể nói bản thân vô ý, lại xấu hổ không dám nói thật, gấp gáp đến mức đôi mắt cũng đỏ lên.

Nhưng dáng vẻ này của cậu lại chọc trúng thói hư tật xấu sâu trong lòng Bạc Trường Minh. Hắn càng muốn bắt nạt cậu, muốn bắt nạt cậu đến khóc, vừa khóc lóc vừa cầu xin hắn...

Đôi mắt hắn cũng đỏ lên, động tác *** vào càng thêm mạnh mẽ: "Không sao, như vậy cũng rất có tình thú. Em có thể cào nhiều thêm vài cái."

Diệp Lưu Ca:...

Cậu hoàn toàn không ngờ ảnh đế bình thường thoạt nhìn thong dong, cao ngạo cấm dục lại có thể biến thái đến vậy. Đặc biệt cậu thật sự cảm nhận được dương v*t trong cơ thể lại trướng to thêm một vòng.

Bây giờ Diệp Lưu Ca giống như mấy bạn nhỏ, hận không thể giấu tay ra phía sau: "Tôi không, không làm thế..."

Bạc Trường Minh cong ngón tay gãi gãi cằm cậu: "Bạn nhỏ, vì sao em có thể đáng yêu đến vậy hả?"

Diệp Lưu Ca nghe Bạc Trường Minh gọi cậu như thế thì sửng sốt một chút. Sau đó cậu không nhịn được vòng tay ôm cổ đối phương, gọi ra xưng hô mà cậu vẫn luôn giấu trong lòng: "Anh ơi*..."

Bạc Trường Minh nghe cậu gọi như vậy, cơ bắp cả người đều căng cứng như cục đá. Hắn ôm người vào lòng mình, trong tâm nảy sinh suy nghĩ ác độc *** vào lỗ thịt bị ma sát đến đỏ bừng kia: "Kêu thêm một tiếng nữa. Bé cưng, lại kêu thêm một tiếng.."

Diệp Lưu Ca quấn quýt trên người hắn như rắn: "Anh ơi.. anh ơi.. anh mau ôm em đi, anh ôm em một cái đi..."

Bọn họ dán sát nhau như muốn hoà máu xương thành một thể. Nhưng sự thân mật như vậy cũng không khiến năng lực tiếp nhận của Diệp Lưu Ca tăng lên, vì thế sau mấy chục cú nắc thì cậu lại khóc lóc nức nở cầu xin: "Anh ơi, anh nhanh một chút, nhanh một chút đi..."

Cậu thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Bạc Trường Minh đồng ý với cậu: "Được, tôi sẽ nhanh một chút."

Diệp Lưu Ca nghe vậy thả lỏng người, nhưng một giây sau cậu đã biết mình bị lừa rồi.

Cậu nói nhanh một chút là muốn Bạc Trường Minh mau bắn ra. Nhưng Bạc Trường Minh nói nhanh một chút chính là tốc độ đâm vào rút ra càng nhanh hơn.

Vốn dĩ trận làm tình này đã rất kịch liệt đối với Diệp Lưu Ca, nhưng Bạc Trường Minh lại rất có sức bật mà tăng tốc độ lên gần như gấp đôi.

Lực eo của hắn vô cùng mạnh mẽ, giống như được gắn môtơ, đâm thúc nhanh đến mức xuất hiện ảo ảnh. Tốc độ nhanh như vậy khiến nước dâm chảy ra đều văng phụt ra bên ngoài.

"A a a a..."

Diệp Lưu Ca bị *** đến hai mắt trắng dã, vòng eo thon vặn vẹo như rắn. Hai núm vú ửng hồng trước ngực lúc ẩn lúc hiện theo từng cú nắc.

Bụng dưới cậu căng thẳng, có dục vọng muốn bắn tinh. Diệp Lưu Ca nâng eo đâm về phía trước, muốn cọ lên cơ bụng của Bạc Trường Minh để bản thân được thoải mái thêm một chút.

Động tác này của cậu đã kích thích Bạc Trường Minh: "Em muốn bắn à? Ngoan nào bé cưng, để tôi *** em đến bắn. Bé cưng ngoan quá, khiến người ta yêu thích..."

Nghe Bạc Trường Minh nói thích, cho dù Diệp Lưu Ca biết lời nói ra những lúc thế này tuyệt đối không thể tin nhưng trái tim cậu vẫn trướng lên nong nóng.

dương v*t đã bắn một lần sẽ không dễ bắn ra lần thứ hai. Cậu bị tra tấn không chịu nổi, muốn duỗi tay tự sục vài cái.

Nhưng Bạc Trường Minh lại xấu xa không cho phép cậu thủ dâm, hắn đè hai tay Diệp Lưu Ca lên đỉnh đầu: "Ngoan nào, em chỉ có thể để anh *** đến bắn thôi, có biết chưa?"

Diệp Lưu Ca khóc lóc cầu xin hắn: "Không, không được.. a ha..."

Trong mắt Bạc Trường Minh hiện lên vẻ nguy hiểm: "Em đang nghi ngờ tôi?"

Bị xuyên tạc lời nói khiến Diệp Lưu Ca ấm ức không chịu được, nước mắt đọng càng nhiều: "Không, không phải.. Em thật sự khó chịu mà, muốn bắn..."

Bạc Trường Minh hôn lên đôi môi sưng đỏ: "Anh sẽ giúp em."

Hắn nói xong, đột nhiên lại tăng nhanh tốc độ *** vào.

"Không chịu nổi... a a... Anh ơi... xin, xin anh..."

"Ức, đừng, đừng đâm vào... ưm a.. muốn.. Sắp bị *** nát rồi..."

"Không được, không được, em không chịu nổi.. huhu buông em ra.. em muốn bắn..."

Nhưng giọng nói của cậu bị sự va chạm mãnh liệt phá tan thành từng mảnh nhỏ, làm cho người ta căn bản không thể nghe rõ giọng cậu lắp bắp xin tha.

Đương nhiên, cho dù có nghe rõ thì Bạc Trường Minh cũng sẽ không tha cho cậu.

Hắn giống như không biết mệt mỏi, phát tiết tinh lực quá dư thừa của bản thân trên người Diệp Lưu Ca. Hắn thật sự bắt nạt người ta đến khóc, từng giọt nước mắt như ngọc trai chảy từ khoé mắt Diệp Lưu Ca xuống: "Thật sự..chịu không nổi..."

Hắn đúng là thích xem hình ảnh này nhưng hắn cũng thấy đau lòng. Vì thế Bạc Trường Minh hôn xuống từng giọt nước mắt của cậu: "Ngoan một chút, ngoan một chút nhé. Bạn nhỏ này, em còn chịu được, em còn chưa bị tôi *** đến bắn ra mà không phải sao?"

Nghe hắn nói vậy Diệp Lưu Ca lại vô thức ưỡn ngực, không cẩn thận đưa núm vú cương cứng đỏ tươi vào miệng Bạc Trường Minh, bắt đầu tiếp nhận quá trình chà đạp mới.

Đau nhưng có càng nhiều cảm giác tê ngứa xuyên tim. Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi giống như được vớt ra từ trong nước, cậu muốn thoát ra nhưng lại bị hàm răng hắn cắn lại: "Ngoan chút nào bé cưng, đừng mong tránh thoát..."

———

Tác giả có lời muốn nói:

Khó đặt tên chương thật sự hahaha.

———

*Từ "anh ơi" này là "ca ca" á. Trong chương này từ "anh" với "anh ơi" đều có nghĩa là ca ca hết nha. Sau khi công tỏ tình thì tui sẽ đổi xưng hô thành anh-em sau nhá

Bình luận

Truyện đang đọc