CP TUI ĐU PHẢI HE - NGÃ THÁI ĐIỀM LIỄU

Edit: Mưa

Warning: chương này có bắn nước tiểu, có phun sữa.

———

Bạc Trường Minh cúi đầu, vừa hôn lỗ tai lông xù xù của cậu, vừa dùng ngón tay xoa nắn chóp đuôi cậu.

Đầu lưỡi nóng ướt liếm láp bên trong lỗ tai, sau đó lại xâm nhập vào bên trong. Diệp Lưu Ca bị kích thích rên rỉ một tiếng.

"A ha... anh ơi, đừng chơi chỗ đó mà..."

Bạc Trường Minh bị cậu xoắn chặt vách thịt bất ngờ, kẹp hắn phải kêu lên một tiếng. Hắn càng hôn sâu, bàn tay nắm lấy đuôi cậu, để móng tay cọ quẹt nơi giao nhau của cái đuôi và lỗ thịt của cậu.

Diệp Lưu Ca lắc đầu theo bản năng, giống như một con mèo con lúc lắc không biết là muốn tách môi lưỡi Bạc Trường Minh ra hay muốn cọ vào hắn. Cái đuôi không ngừng đong đưa quấn lên cánh tay hắn.

Lông tơ mềm mại dán trên làn da, ngứa ngáy đến mức đáy lòng hắn cũng tê dại. Bạc Trường Minh nắm sau cổ Diệp Lưu Ca ép cậu quay mặt lại, quả nhiên hắn thấy Diệp Lưu Ca giống như mèo con, híp mắt không nhúc nhích. Cơ thể hơi cuộn tròn ửng lên màu sắc xinh đẹp dâm đãng.

"Bé ngoan, anh trai sẽ làm em sướng hơn nữa."

Nói rồi hắn ôm Diệp Lưu Ca đến trước camera, vẻ mặt đạo diễn kinh ngạc đứng ở đó, ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Diệp Lưu Ca nức nở một tiếng: "Anh ơi... không muốn mà..."

"Chẳng lẽ em không muốn anh nhanh bắn cho em sao?"

Muốn!

Diệp Lưu Ca thật sự giống như một con mèo bị Bạc Trường Minh nắm trong tay, mê mang gật đầu dưới sự dụ dỗ và xúi giục của hắn.

Cậu đáp lại làm Bạc Trường Minh càng thêm sung sướng, hắn mang theo suy nghĩ mà Diệp Lưu Ca không thể hiểu được bắt đầu đưa đẩy con *** dưới thân ngay trước camera.

Diệp Lưu Ca nhìn hình ảnh hai người bị phản chiếu trên thấu kính nhỏ nhỏ tròn tròn của camera, vừa thấy thẹn vừa bị mê hoặc.

Nhưng rất nhanh, động tác của Bạc Trường Minh khiến cậu không có thời gian tự nghĩ nữa. Camera trong mắt cậu cũng chỉ còn là một điểm đen nho nhỏ.

Thịt mềm sau cổ bị Bạc Trường Minh gặm cắn, ngón tay hắn đè lên núm vú sưng đỏ trước ngực, liên tục nắn bóp kích thích hai núm vú nhỏ.

"Đuôi, cái đuôi... Anh ơi... cái đuôi..."

Ngón tay Bạc Trường Minh lại quấn quanh xoa nắn cái đuôi cậu, làm cả người cậu không ngừng run rẩy.

"Cái đuôi của em có chuyện gì?" Bạc Trường Minh liếm hôn dọc theo cổ cậu.

"Ưm..."

Cánh môi Diệp Lưu Ca bị hôn lấy, đầu lưỡi bị mút vào khoang miệng của người khác, trong phút chốc không nói ra lời.

Cậu chỉ cảm thấy mỗi chỗ trên thân thể đều bị Bạc Trường Minh trêu chọc cao trào không ngừng, cơ thể co rút mất khống chế.

Mỗi lần cậu cho rằng có thể dừng lại một lúc thì Bạc Trường Minh lại mạnh mẽ đâm vào, mang theo từng cơn từng cơn run rẩy.

"Ha a..."

Ngoài những lời rên rỉ dâm đãng, Diệp Lưu Ca không thể nào nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Khoái cảm sung sướng đến thần trí mơ màng làm cậu không thể khống chế cơ thể được nữa, hoàn toàn tuỳ ý Bạc Trường Minh cày cấy trên người cậu. Mãi đến khi bị xóc nảy một cái thật mạnh, Diệp Lưu Ca cảm giác như cả người đều bị Bạc Trường Minh đâm xuyên, một dòng nước nóng từ trong con *** của cậu dâng lên rồi bắn ra.

"Bị anh trai *** bắn tiểu rồi.. ưm...." Cảm giác xấu hổ cùng cực khiến cậu phát ra tiếng nức nở tựa như đang rên rỉ.

Âm thanh này cũng kích thích Bạc Trường Minh, làm hắn bắn ra trong lỗ dâm của cậu.

Cảm giác tinh dịch nóng bỏng bắn vào vách thịt cũng làm Diệp Lưu Ca co rút mạnh mẽ.

Sau đó cậu trợn trắng mắt ngã ngồi trên sô pha.

Cậu vừa từ trong tình trạng lên đỉnh kịch liệt mà di chuyển tới hiện thực, cũng may trạng thái này không duy trì quá lâu. Sau khi cậu nghe được tiếng chuông điện thoại di động thì cũng tỉnh táo lại rất nhanh.

"Em ở nhà à?" Diệp Lưu Ca vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn ám ách của Bạc Trường Minh.

"Vâng ạ." Nghĩ đến sự việc trong hoàn cảnh ban nãy, lỗ tai Diệp Lưu Ca không tự chủ được nóng lên, nhỏ giọng nói.

"Ở nhà đợi anh nhé." Bạc Trường Minh cũng không nhiều lời vô nghĩa, vào thẳng chủ đề.

"Được ạ."

Thật ra cũng đã một khoảng thời gian cậu không gặp được Bạc Trường Minh. Gần đây hắn có nhận một bộ phim mới phải theo đoàn, cho nên việc vừa rồi cũng làm lòng cậu ngứa ngáy.

Bạc Trường Minh tới rất nhanh. Sau khi cúp máy hắn lập tức báo người đại diện sắp xếp cho hắn trở về. Tuy rằng công việc quan trọng nhưng tiến độ làm việc của hắn đã vượt qua mong muốn của đạo diễn rồi, cho nên hắn muốn xin nghỉ lúc này thì đạo diễn cũng không nói gì. Chỉ nói đợi hắn quay lại thì quay hai cảnh cuối đóng máy.

Bạc Trường Minh tỏ vẻ cảm ơn, nói rằng sẽ nhanh chóng quay lại. Sau đó lên xe riêng của gia đình đi thẳng đến chung cư của Diệp Lưu Ca.

Vốn dĩ sau khi hắn thông bảo sẽ theo đoàn quay phim mới, fan cũng thu liễm một chút bởi vì liên quan đến công việc của hắn. Thành ra trong khoảng thời gian hắn ở đoàn phim này, ngoại trừ những lúc bình thường gọi điện thoại với Diệp Lưu Ca thì cũng không có phát sinh việc quá đáng gì.

Mà lần làm tình mới nãy đã cho hắn biết hắn nhớ bạn nhỏ nhà hắn bao nhiêu. Vì thế sau khi rời khỏi ảo cảnh hắn đã lập tức gọi cho Diệp Lưu Ca.

Có vẻ tài xế cũng nhìn ra tâm tình của sếp mình lúc này, biết điều không dám nói gì nhiều, chỉ tăng tốc lái xe đến địa chỉ kia.

Dù vậy thì cũng phải đến tối Bạc Trường Minh mới tới chỗ Diệp Lưu Ca.

"Anh ơi!"

Bạc Trường Minh nhìn Diệp Lưu Ca mở cửa cho hắn, trong mắt cậu toàn là vui sướng thì rất muốn ôm người vào lòng, sau đó lột sạch cậu mà âu yếm. Nhưng hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời chính thức của Diệp Lưu Ca nên hắn không thể làm như thế.

Bạc Trường Minh khống chế nội tâm xúc động của mình, cười hỏi: "Muốn gặp anh thế à?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Lưu Ca đỏ lên với tốc độ người thường có thể nhìn thấy, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sau khi anh theo đoàn chúng ta cũng không gặp nhau lần nào."

Giọng điệu nghe như có chút ấm ức, lại như có chút oán trách. Bạc Trường Minh nhét bó hoa trong tay vào lồng ngực của Diệp Lưu Ca. Hắn đi vào cửa ôm lấy cậu, khẽ hôn lên mái tóc cậu, nói: "Anh cũng rất muốn gặp em."

"Thật không anh?" Diệp Lưu Ca hơi nghiêng đầu dựa lên vai hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

"Là thật." Bạc Trường Minh cười cười, bế cậu lên

"Á.." Diệp Lưu Ca sợ hãi kêu một tiếng, cậu ôm lấy cổ Bạc Trường Minh mở to hai mắt nhìn hắn.

"Anh ơi, anh muốn làm gì vậy hả?"

Đương nhiên là muốn *** em!

Diệp Lưu Ca giống như yêu tinh đang nhảy múa trên điểm n*ng của hắn. Mỗi lần gặp cậu, Bạc Trường Minh đều cảm thấy bản thân giống như cầm thú muốn ăn cậu sạch sẽ. Bây giờ cũng không ngoại lệ.

Nhưng Bạc Trường Minh không thể làm thế vì hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Hắn ôm Diệp Lưu Ca đi về hướng sô pha, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi trên đó. Sau đó hắn quỳ một chân xuống đất, móc một cái hộp nhung màu đỏ tơ vàng từ trong lồng ngực ra.

Đôi mắt Diệp Lưu Ca nhìn cái hộp kia chăm chú, tim đập nhanh đến bất ổn. Nếu không phải công ty vừa mới sắp xếp kiểm tra sức khoẻ thì cậu nghi bản thân sẽ phải đến bệnh viện vì tim đập nhanh quá mức.

Bạc Trường Minh ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Cái này là anh cố ý đặt làm trong nửa năm nay. Vốn dĩ muốn đợi đến lúc em đồng ý rồi mới lấy ra đưa cho em. Nhưng hôm nay anh trở về quá vội vàng, chỉ mang theo cái này bên người thôi."

"Còn có hoa mà." Diệp Lưu Ca cúi đầu nhìn bó hoa trong ngực đang toả hương thơm ngọt, lỗ tai đã đỏ như màu sắc hoa hồng rồi.

"Sao em cứ luôn đáng yêu như thế nhỉ?" Bạc Trường Minh khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn cậu càng thêm dịu dàng.

Bạn nhỏ của hắn quả nhiên đáng có được thứ tốt nhất.

"Nhưng mà.. còn có hoa thật mà.." Diệp Lưu Ca hơi ngẩng đầu, sau đó bị ánh mắt của Bạc Trường Minh làm cho gương mặt càng đỏ.

"Anh ơi..."

Cậu muốn cúi đầu xuống. Nhưng nếu cúi đầu thì không thể thấy được ánh mắt khiến người khác động lòng như vậy của Bạc Trường Minh. Diệp Lưu Ca rũ mắt xuống rồi lại nâng lên, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Nhưng Bạc Trường Minh lại như bị lông mi rung động của cậu quét qua đầu quả tim, hắn mở cái hộp trong tay ra nói: "Em có thể làm bạn trai của anh không?"

"Không phải em đã nói em là của anh rồi sao." Diệp Lưu Ca nhỏ giọng nói.

"Vậy em có thể chấp nhận anh sẽ làm những thứ quá đáng hơn trong ảo cảnh không?" Bạc Trường Minh hỏi.

Bấy lâu nay bọn họ đã thử qua đủ loại cực hạn của tình dục trong ảo cảnh. Đương nhiên Diệp Lưu Ca biết bản thân mình thích nó, nhưng tưởng tượng đến cảnh bản thân thật sự cùng Bạc Trường Minh làm những việc đó ngoài hiện thực, cậu vẫn không nhịn được mà hơi lo lắng.

Bạc Trường Minh nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ của cậu, hắn không nhịn được muốn hôn vài cái. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhẹ giọng hỏi: "Em đã chuẩn bị gả cho anh chưa?"

"Vâng! Đã chuẩn bị rồi!" Diệp Lưu Ca gật đầu, nghiêm túc nói.

"Em muốn ở bên anh."

Bạc Trường Minh nhìn ánh mắt thuần khiết lại kiên định của cậu, lấy chiếc nhẫn trong hộp ra hướng tới bàn tay đang vươn ra của cậu.

Diệp Lưu Ca nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, được hắn nắm lấy. Sau đó trân trọng mà đeo chiếc nhẫn đính kim cương lên ngón áp út.

Trong nháy mắt, trái tim như bị gì đó lấp đầy, cổ căng đến mức muốn làm người ta hét chói tai. Diệp Lưu Ca vô thức cong môi, hỏi: "Anh ơi, em có thể chụp cái này đăng lên weibo không? Đẹp quá!"

Bạc Trường Minh nhìn khuôn mặt hưng phấn sung sướng của cậu, gật đầu: "Em đăng đi."

Hắn thích hành động Diệp Lưu Ca tuyên bố mối quan hệ của họ với toàn thế giới. Diệp Lưu Ca nguyện ý làm vậy khiến hắn rất vui vẻ, hắn muốn toàn thế giới đều biết Diệp Lưu Ca thuộc về Bạc Trường Minh.

Diệp Lưu Ca đùa nghịch chiếc nhẫn trên tay, cố gắng lựa chọn góc chụp thích hợp, sau đó thêm ánh đèn vào, chụp cho nó thành chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nhất thế giới.

Bạc Trường Minh cũng không vội, hắn kiên nhẫn đợi bạn nhỏ lăn qua lộn lại, cuối cùng chọn lựa kỹ càng ra một tấm ảnh rồi đăng lên với caption: [Ở bên nhau!]

Bạc Trường Minh tiện tay chia sẻ, viết: [Một đời một kiếp.]

Tổng cộng bảy chữ trên hai weibo này nháy bắt đã bay lên hotseaech, còn làm siêu thoại CP lâm vào tình trạng phát điên.

CP tui đu là thật á á á!!!

Các fan bắt đầu điên cuồng rải đường, bên trong siêu thoại mọi người cũng vén tay áo lên điên cuồng gõ bàn phím.

Hai đương sự lại không để ý chút nào, thậm chí còn hơi mừng thầm. Bởi vì có hai bài đăng của bọn họ kéo nhiệt độ cùng sự chú ý đi nên tối nay hẳn là hai người sẽ không bị kéo vào ảo cảnh kỳ quái gì nữa đâu ha. Cả hai sẽ không bị ai làm phiền mà tự do thân mật.

Nghĩ thế, Diệp Lưu Ca có chút hồi hộp xen lẫn thẹn thùng nhìn Bạc Trường Minh: "Em... đi tắm nha."

"Ừ em."

Nhìn bạn nhỏ nhà mình ngoan ngoãn tự giác như thế, Bạc Trường Minh càng thêm vui vẻ.

...

Nhưng tâm tình tốt đẹp này chỉ kéo dài đến khi hai người tắm xong. Bọn họ còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên trời đất rung chuyển, hai người té xuống một cái giường.

Xung quanh trắng tinh, đầu giường có một máy theo dõi nhịp tim cùng với mặt nạ oxi, các loại dụng cụ chữa bệnh. Mà bụng Diệp Lưu Ca thì đang phồng lên, chọt vào bụng dưới của Bạc Trường Minh.

Thậm chí Bạc Trường Minh còn có thể cảm giác được bên dưới cái bụng trắng nõn kia có đồ vật gì đó đang động đậy.

Tình huống trước đó hai người còn có thể hiểu được, nhưng tình huống bây giờ là sao đây?

[ Sau khi Diệp Lưu Ca kết hôn với Bạc Trường Minh thì mang thai. Bạc Trường Minh sợ cậu bị thương nên vẫn luôn không chạm vào cậu. Nhưng thời gian mang thai làm Diệp Lưu Ca mẫn cảm hơn so với bình thường, sau đó xảy ra một loạt hiểu lầm, cậu chạy ra ngoài rồi té xỉu bên lề đường, được người có lòng tốt đưa đến bệnh viện.]

Hệ thống xúi quẩy kia lại bắt đầu tóm tắt cốt truyện cho hai người.

Diệp Lưu Ca:...

"Rốt cuộc là ai đăng cái quỷ này lên hả? Chúng tôi mới vừa đăng nhẫn cầu hôn thôi mà các cô ấy đã lập tức viết ra cốt truyện này rồi?!"

Sau khi cạn lời Diệp Lưu Ca không nhịn được bực bội hỏi.

Tuy rằng Bạc Trường Minh rất bất mãn khi bị người ta quấy rầy đêm cầu hôn, nhưng nhìn dáng vẻ Diệp Lưu Ca bây giờ hắn cũng hơi nóng lòng muốn thử.

Diệp Lưu Ca trong lúc mang thai có một loại cảm giác khác hẳn với ngày thường.

"Anh cũng không biết nữa. Hiện tại tốc độ tay của đám nhỏ đều nhanh như vậy à? Chúng ta công bố tin tức cùng lắm mới hơn một tiếng thôi, vậy mà mấy cô ấy có thể viết ra cốt truyện mới, còn có thể tích luỹ nhiệt độ đến mức này?"

Hệ thống lại đưa ra một câu trả lời rất đáng tin cậy: [ Đây là cốt truyện rất lâu rồi. Lúc ấy cũng có nhiệt độ rất cao nhưng chẳng quá khi đó tôi vẫn chưa xuất hiện. Sau khi hai người công bố thì bộ truyện này cũng hot lại, nhiệt độ càng cao hơn trước.]

Nhưng điều quan trọng là cái này à? Đương nhiên không phải!

[ Tóm lại hai người phải làm xong một lần play mang thai. Sẽ phải dùng đạo cụ.]

Sau khi hệ thống đưa ra yêu cầu, trong phòng lập tức yên lặng.

Mang thai play đã quá đáng lắm rồi, vậy mà còn phải dùng đạo cụ, phải làm ở bệnh viện nữa!!

Bạc Trường Minh nhìn xung quanh một lượt, hơi nhíu mày. Mang thai play gì đó hắn cũng rất muốn thử, nhưng nhìn qua trong phòng bệnh cũng không món đồ nào có thể làm đạo cụ tình thú được cả.

Tuy rằng xung quanh có rất nhiều đồ có thể lấy xài một chút, nhưng suy nghĩ đến cơ thể của Diệp Lưu Ca. Hắn không muốn làm cậu bị thương dù chỉ trong ảo cảnh.

Diệp Lưu Ca nắm chặt cái chăn trong tay, nhìn hắn nói: "Em có hơi sợ."

"Không sao đâu. Để anh đi xem thử." Bạc Trường Minh an ủi cậu. Đúng lúc này có người đến gõ cửa phòng bệnh.

Bạc Trường Minh đi ra mở cửa, một cô y tá nhỏ ló đầu vào nhìn Diệp Lưu Ca và Bạc Trường Minh, nói: "Tình trạng của anh Diệp bây giờ đã ổn định. Ảnh đế có thể làm vận động trên giường với anh ấy, chỉ cần động tác nhẹ nhàng một chút thì sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể anh ấy và thai nhi đâu. Nếu ảnh đế sợ không thể giữ chừng mực thì có thể dùng cái này ạ."

Y tá nhỏ nói xong, khẽ lắc lắc cái hộp trong tay rồi đưa cho Bạc Trường Minh: "Ảnh đế phải chăm sóc cho anh Diệp tử thật tốt nha. Hai người nhất định phải hạnh phúc đó!"

Y tá nhỏ nói xong xoay người rời khỏi. Bạc Trường Minh nghe cô vừa đi vừa nói: "CP tui đu phải HE nha~"

Giờ đến cả trong ảo cảnh cũng có fan CP của bọn họ luôn. Nếu hắn và Diệp Lưu Ca không thể ở bên nhau thì đúng là phải xin lỗi công sức vất vả của những bạn fan đó rồi.

Bạc Trường Minh đóng cửa lại, xoay người đi đến cạnh giường đưa đồ trong tay cho Diệp Lưu Ca xem.

"Em đoán xem bên trong này là gì?"

"Sao, sao em biết được."

Diệp Lưu Ca không biết làm sao để đối mặt với cái bụng to của mình, cậu nắm chặt cái chăn trên người, ánh mắt nhìn vào cái hộp trong tay Bạc Trường Minh.

"Chúng ta mở ra nhìn thử xem."

Ngón tay thon dài của Bạc Trường Minh mở khoá hộp rồi mở ra, đồ vật bên trong cũng lộ ra ngoài.

Món đồ này Bạc Trường Minh đã từng nhìn thấy khi một nữ minh tinh nào đó vô tình mở giao diện Taobao, sau này nữ minh tinh đó cũng vì chuyện này mà sụp phòng. Vì thế Bạc Trường Minh cho rằng không nên làm bất cứ việc riêng tư gì trong trường hợp đang đứng trước công chúng, mãi cho đến khi hắn gặp được Diệp Lưu Ca.

Diệp Lưu Ca trừng to mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn món đồ trong tay Bạc Trường Minh: "Cái này, là... dương v*t giả hả?"

"Hửm?" Bạc Trường Minh nâng mắt nhìn cậu.

"Cục cưng, sao em biết món đồ này?"

"Ừm... thì tại anh vẫn luôn không chạm vào em, nên em phải tự giải quyết nhu cầu sinh lý thôi." Diệp Lưu Ca quay đầu đi, hừ một tiếng.

"Vậy là lỗi của anh rồi." Bạc Trường Minh cúi người ôm cậu đè dưới thân, khẽ hôn lên đuôi mắt cậu.

"Bé cưng đừng giận nhé. Em xem fans đều mong chúng ta ở bên nhau kìa."

Diệp Lưu Ca không thèm để ý hắn, nhưng Bạc Trường Minh cũng không quan tâm. Hắn vừa hôn môi vừa vói tay vào chăn bông.

"Chỗ này có bé con của chúng ta đúng không em?"

Bàn tay to của Bạc Trường Minh nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng Diệp Lưu Ca, hắn cảm nhận được chuyển động lạ lẫm truyền từ dưới lòng bàn tay lên.

"Đừng chạm vào mà." Diệp Lưu Ca run lên theo từng cái chạm của hắn.

Cậu không quá chấp nhận được chuyện bản thân vô duyên vô cớ to bụng nên cũng không muốn Bạc Trường Minh sờ nó. Nhưng con hàng mini trong bụng cậu lại cứ động đậy không ngừng khi Bạc Trường Minh vuốt ve nó.

Cảm giác này rất kỳ lạ! Diệp Lưu Ca không biết nên diễn tả tâm tình mình lúc này như thế nào cho đúng nữa. Nhưng cơ thể cậu đúng là khao khát được Bạc Trường Minh an ủi.

Diệp Lưu Ca vô thức quay đầu lại, Bạc Trường Minh lập tức hôn lên môi cậu, không ngừng mút mát dày vò cánh môi.

Diệp Lưu Ca hơi hé miệng, đầu lưỡi Bạc Trường Minh lập tức luồn vào, liên tục liếm láp hàm trên và vòm họng của cậu, khiêu khích chơi đùa đầu lưỡi cậu.

"Ưm..."

Lúc này Diệp Lưu Ca mới hiểu lời hệ thống nói, "mẫn cảm" này không chỉ là tâm lý của cậu mà cơ thể cậu cũng mẫn cảm hơn rất nhiều so với bình thường. Loại mẫn cảm này chỉ có hơn lần thay đổi thành người song tính trước đó chứ không có kém.

Chỉ là hôn môi và vuốt ve đơn giản vậy thôi cũng đã làm cơ thể cậu có phản ứng. Mặc dù có cái thai che lại nhưng cậu cũng biết lúc này dương v*t mình đang đứng thẳng lên rồi.

Bạc Trường Minh giống như cảm nhận được, bàn tay hắn lướt qua bụng cậu cầm lấy dương v*t đang cương, nhẹ nhàng vuốt ve. Vừa rồi cô y tá nhỏ kia đã dặn dò hắn, động tác phải dịu dàng một chút.

"A......"

Cho dù Bạc Trường Minh đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng lúc mang thai cơ thể thật sự rất mẫn cảm. Chỉ đụng chạm chút ít như vậy cũng đã khiến Diệp Lưu Ca rên rỉ ra tiếng.

"Ngoan nào, em đừng sợ nhé." Bạc Trường Minh an ủi Diệp Lưu Ca. Hắn cẩn thận kéo chăn trên người cậu xuống, dùng răng gỡ nút thắt trên bộ đồ bầu của cậu.

Bầu vú bởi vì mang thai mà càng thêm tròn trịa, núm vú đỏ thắm to hơn bất cứ lần nào trước đây, đã sưng cứng cả lên. Bạc Trường Minh duỗi tay nắm lấy một bên vú chậm rãi nắn bóp.

Diệp Lưu Ca uốn éo người, không biết là đang từ chối hay càng muốn được nhiều hơn. Môi lưỡi Bạc Trường Minh lần nữa hôn lấy cậu, đè cậu chặt chẽ trên giường.

Bạc Trường Minh vừa nắn bóp một bên vú cậu, môi lưỡi cũng hôn liếm một đường xuống phía dưới ngậm lấy núm vú còn lại. Bựa lưỡi thô ráp không ngừng cọ quẹt qua làn da mẫn cảm, thỉnh thoảng lại mút mạnh vào, khiến thân thể Diệp Lưu Ca ửng lên màu sắc xinh đẹp."Ha a......" Diệp Lưu Ca nhỏ giọng rên nhẹ.

"Anh ơi bụng em khó chịu quá."

"Bé ngoan, hôm nay anh muốn *** em đến phun sữa."

Bạc Trường Minh nhả núm vú cậu ra, môi lưỡi trườn xuống bên dưới, hôn nhẹ lên cái bụng tròn vo của cậu.

Làn da Diệp Lưu Ca rất tốt, dù có thể nhìn rõ cậu đã mang thai đến mấy tháng cuối nhưng trên da vẫn trơn lán không hề có vết rạn.

Hơn nữa bởi vì đang mang thai nên da bụng cậu cũng bị căng ra rất mỏng, vô cùng nhạy cảm. Môi lưỡi Bạc Trường Minh vừa chạm vào cậu đã không nhịn được mà run rẩy.

Bạc Trường Minh hôn lên rốn cậu, đầu lưỡi liếm từng nếp uốn, khiến cậu nảy sinh một cảm giác liên kết kỳ lạ giữa hai người. Mà theo động tác của Bạc Trường Minh, Diệp Lưu Ca không thể khống chế mà bắn ra.

Bởi vì đang dựa sát nhau nên những dịch trắng đục đó phun đầy lên người Bạc Trường Minh không thể tránh được. Điều này khiến Diệp Lưu Ca xấu hổ tới cạn lời.

Sao cậu lại dễ bắn thế chứ?

"Sức kiềm chế của cục cưng giảm hẳn so với ngày thường nhỉ? Bởi vì bé con trong bụng em à?"

Những lời này làm Diệp Lưu Ca càng thêm túng quẫn: "Không, không phải mà..."

"Nếu vậy có khi nào em cũng sẽ dễ phun sữa ra hơn không?"

Bạc Trường Minh thả dương v*t của cậu ra, trở tay xé quần lót của cậu. Hắn đưa tay thăm dò xuống lỗ thịt phía sau, nơi đó đã ướt dầm dề một mảng.

"Xem ra cái lỗ nhỏ phía sau của bé cưng đã sớm đói khát không chịu nổi rồi."

Bạc Trường Minh thử đâm vào một chút, hẳn là sau khi bọn họ kết hôn thì làm tình rất thường xuyên. Bởi vì không cần cố gắng nới lỏng thì rất nhanh hắn cũng đã tìm được điểm n*ng kia. Sau khi dùng ngón tay đâm chọc vài cái, hắn lấy cái dương v*t giả mà y tá nhỏ đã đưa trước đó, còn rất tri kỷ mà bỏ vào trong hộp một hộp bao cao su.

Hắn xé một cái bao cao su tròng lên dương v*t giả, đổ phần gel bôi trơn còn dư lại lên trên rồi từ từ đâm vào lỗ thịt của Diệp Lưu Ca. Bạc Trường Minh còn cố ý chọn mức rung thấp nhất.

Dù sao tình huống hiện tại của Diệp Lưu Ca cũng khác với bình thường, hắn không dám chắc dùng sức lực như thế nào mới không làm tổn thương cơ thể cậu nên chỉ có thể dùng đạo cụ thử trước.

Diệp Lưu Ca cũng chưa bao giờ nếm thử những món đồ như thế này*. Sau khi dương v*t giả lạnh lẽo kia đâm vào người cậu, tuy cũng rất thoải mái nhưng dù sao cũng không phải dương v*t thật, cảm giác khác hẳn với khi làm tình bình thường.

*Chỗ này chắc bug vì ở trên ảnh đế có hỏi bé Diệp sao biết cái này, thì ẻm bảo tại ảnh đế không chạm vào ẻm nên ẻm phải tự giải quyết nhu cầu sinh lý mà 🤔

Cậu mơ hồ nhìn Bạc Trường Minh: "Anh ơi, không muốn đâu. Em muốn anh cơ."

Những lời này khiến dương v*t đã cương đến phát đau của hắn càng cứng thêm, hắn cúi người hôn lên mi mắt cậu, nhẹ giọng nói: "Chờ chút nhé, ngoan nào cưng."

"Không muốn, lấy ra đi mà. Anh ơi, anh chê em rồi hả?" Nước mắt trong mắt Diệp Lưu Ca trào ra.

"Sao anh có thể chê em được? Anh chỉ sợ không biết khống chế sức lực làm em đau thôi. Không tin em sờ thử xem."

Bạc Trường Minh vừa hôn lên giọt nước mắt của cậu vừa kéo tay cậu đặt lên dương v*t dưới háng hắn.

"Ưm..." Diệp Lưu Ca sờ vào dương v*t cương cứng thô to như cánh tay của hắn, vô thức nắm lấy nó.

"Em giúp em nha."

"Em đợi một chút."

Bạc Trường Minh sợ cậu nghĩ nhiều, hai tay đặt nhẹ lên bụng cậu, cùng cậu hôn môi.

Dưới sự trợ giúp của dương v*t giả, Diệp Lưu Ca cao trào hai ba lần, nhưng cảm giác cũng khác rõ so với bình thường. Vậy nên khi Bạc Trường Minh rút dương v*t giả ra, hai chân cậu vô thức gác lên cánh tay hắn muốn nâng eo lên. Nhưng bởi vì bụng to nặng nề nên hành động cũng không nhanh nhẹn như lúc thường.

"Bé cưng ngoan, để anh."

Bạc Trường Minh hôn lên môi Diệp Lưu Ca, một tay hắn đặt sau lưng, một tay đặt lên eo cậu bế người lên, để cậu ngồi trong lòng quay lưng lại với hắn. dương v*t lớn cũng lập tức để ngay lối vào lỗ thịt.

Lỗ dâm của Diệp Lưu Ca khép mở không ngừng, giống như một cái miệng nhỏ không được thoả mãn.

Bạc Trường Minh từ từ đâm dương v*t vào trong lỗ thịt của Diệp Lưu Ca, cậu ưỡn người rên rỉ không ngừng.

"Ha a... Anh ơi, còn muốn, em còn muốn..."

Dục vọng của Diệp Lưu Ca không được thoả mãn, cậu rất khao khát sự đụng chạm, vuốt ve, nụ hôn và làm tình từ hắn.

Bạc Trường Minh nửa quỳ phía sau cậu, khẽ hôn lên bờ vai, cần cổ trắng muốt, bàn tay đưa ra trước xoa nắn bầu vú to tròn.

"Bên dưới, anh ơi... bên dưới.. a ưm..."

Sống lưng ưỡn cong của Diệp Lưu Ca vặn vẹo không ngừng.

"Bên dưới thì sao hửm?"

Bạc Trường Minh cố ý không thoả mãn cậu. Cho dù là những lúc như thế này thì hắn cũng không thể kiềm chế lại tính xấu của mình.

"Bên dưới cương khó chịu quá."

dương v*t của Diệp Lưu Ca lại cương đứng thẳng lên, nhưng cách một cái bụng bầu hiển nhiên cậu khó có thể tự chạm được. Bởi vì Diệp Lưu Ca thẳng thắn nói ra nhu cầu nên hắn cũng không làm gì nữa, ngoan ngoãn duỗi tay cầm lấy dương v*t của cậu.

Bạc Trường Minh ôm cậu chậm rãi đưa đẩy, để dương v*t thô to của hắn cọ xát vách thịt bên trong lỗ dâm của Diệp Lưu Ca. Mỗi lần đều từ tốn cọ qua điểm n*ng nhô ra bên trong vách thịt, kích thích cả người Diệp Lưu Ca run lên, khàn giọng rên rỉ.

Nhưng cơ thể Diệp Lưu Ca lại kêu gào càng muốn nhiều hơn nữa, muốn nhận khoái cảm mạnh mẽ hơn nữa.

"A a... Anh ơi, còn muốn.. Nhanh lên.. ưm anh ơi..."

"Không ngờ em lại đói khát như vậy đấy."

Bạc Trường Minh nắm mông cậu, tăng nhanh tốc độ đưa đẩy bên dưới. Lỗ thịt dâm vốn đã chảy nước đầm đìa, theo động tác của hai người mà phát ra tiếng vang nho nhỏ.

Trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào dâm đãng khó nói.

Đã lâu rồi mới có cảm giác được lấp đầy cơ thể như vậy, khiến Diệp Lưu Ca thoả mãn vô cùng. Từ lúc cậu mang thai, không biết đã bao lâu không được Bạc Trường Minh thoả mãn rồi. Hắn không quan tâm cậu cầu xin thế nào cũng từ chối hết, với lý do sợ làm cậu bị thương trong lúc làm tình.

Không phải cậu không tin Bạc Trường Minh, nhưng sau khi mang thai cậu vô thức trở nên nhạy cảm vô cùng. Lúc Bạc Trường Minh đối diễn với nữ diễn viên nào đó, cậu cũng sẽ cảm thấy chắc trước đây giữa họ đã phát sinh chuyện gì rồi.

Đặc biệt là bụng cậu càng lúc càng lớn, so sánh với những nữ ngôi sao xinh đẹp đó cậu thấy mình càng ngày càng mập mạp xấu xí. Cho nên cậu cũng càng lúc càng không thể khống chế cảm xúc được, hôm nay bùng lên mới cãi nhau với Bạc Trường Minh rồi bỏ nhà trốn đi, sau đó té xỉu bên đường được người có lòng tốt đưa đến bệnh viện.

Kết quả không ngờ là bác sĩ lại ủng hộ bọn họ làm tình, nói là có lợi cho thể xác và tinh thần của ba lẫn em bé. Lúc này Bạc Trường Minh mới không còn lo lắng nữa mà chuẩn bị ăn cho đủ mấy tháng phải nhịn trước đó.

Nhưng kết quả của việc cấm dục quá lâu chính là cơ thể cậu trở nên nhạy cảm vô cùng. Khoái cảm mãnh liệt lúc này làm cậu chỉ biết thét chói tai, còn muốn cảm nhận được nhiều thêm nữa.

Đột nhiên cái vú căng trướng trào ra một dòng nước nóng, Diệp Lưu Ca khó hiểu cúi đầu. Chỉ thấy sữa tươi sền sệt đang phun ra từ đầu v* cậu, bắn tung toé lên cánh tay Bạc Trường Minh.

"Sao lại thế này, anh ơi..."

Giọng nói Bạc Trường Minh từ phía sau truyền đến: "Anh đã nói hôm nay sẽ *** em đến phun sữa mà."

"Hưm..."

Diệp Lưu Ca còn muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên ý thức giống như bị đâm cho một cái tan rã ra.

Hai mắt cậu dại ra nhìn đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu, khoái cảm giống như sóng biển dập vào càn quét toàn thân cậu. Cậu giống như một cây lục bình trôi nổi trong biển tình dục sâu thẳm.

Bạc Trường Minh như là chúa tể duy nhất trong biển tình dục của cậu. Hắn có thể khống chế từng bọt sóng nhỏ để nó đập lên người Diệp Lưu Ca, từng đợt chồng chất như làn sóng cao như núi đưa Diệp Lưu Ca lên đến trời xanh.

Diệp Lưu Ca sướng đến mức cuộn tròn ngón chân, cả người run rẩy không thể kiềm chế. Có gì đó giữa hai chân cậu "phụt" một tiếng rồi tràn ra. Cậu nghe được tiếng Bạc Trường Minh vội vàng gọi người, ngay sau đó là tiếng bước chân ồn ào, tiếng người lộn xộn.

Cậu căn bản không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ cảm thấy cơ thể hư không sau đó đã về tới chung cư rồi.

Cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một vòng tay nóng ấm ôm lấy cậu: "Cũng may chỉ là ảo cảnh."

"Hưm.. có chuyện gì vậy?"

Lần rời khỏi ảo cảnh này hình như có chút khác với những lần trước. Những lần trước đây tuy rằng sau khi rời khỏi ảo cảnh thì tình cảm của hai người cũng sẽ phát triển thêm một bước, nhưng cảm xúc lúc này của Bạc Trường Minh có phải quá kích động rồi không? Diệp Lưu Ca khó hiểu ngẩng đầu.

"Lúc nãy..."

Bạc Trường Minh há miệng thở dốc, không biết nên nói như thế nào. Yêu một người là muốn cùng cậu chia sẻ sự vui sướng của tình dục, chứ không phải *** người ta tới chết a a a! Đặc biệt là bạn nhỏ quý giá như thế này nữa. Vì sao lại xảy ra chuyện này chứ?!

[À.. hai người không cần lo lắng đâu. Mục tiêu của các cô ấy là để cho hai người HE nên hiển nhiên sẽ không xảy ra chuyện chịch tới chết này đâu. Chỉ là chịch tới sinh con mà thôi. Nhưng dù sao thì đàn ông sinh con cũng rất nguy hiểm.] Hệ thống giải thích đúng lúc cho họ.

Cho dù Bạc Trường Minh và Diệp Lưu Ca cũng không muốn nghe lời giải thích này cho lắm 🙂

"Ủa.. bữa nay có gì đó sai sai đúng không? Bình thường không phải chỉ có đi vào ảo cảnh thì mày mới xuất hiện nhắc nhở cốt truyện à? Ra ngoài rồi thì sẽ không trả lời bất cứ điều gì không phải hả?" Diệp Lưu Ca nhạy bén nhận ra sự khác biệt.

[Cậu thông minh lắm!] Hệ thống nói xong liền cảm giác được áp suất thấp lạnh lẽo của Bạc Trường Minh xuất hiện từ lúc thoát khỏi ảo cảnh cho đến giờ. Nó sửa sang tư liệu lại một chút rồi nói.

[Bởi vì sau khi hai người hoàn thành xong ảo cảnh kia thì tôi cũng đã thu thập đủ năng lượng rồi. Đã có thể rời khỏi đây rồi.]

"Thật à? Vậy tốt quá. Mày đi nhanh đi!"

"Cút đi, không tiễn."

[...]

Bạc Trường Minh và Diệp Lưu Ca cùng bày ra dáng vẻ mày mau cút đi làm hệ thống cũng cạn lời, nói: [Vốn dĩ để cảm ơn hai người đã giúp tôi thu thập năng lượng nên còn định thoả mãn một nguyện vọng của hai người đây. Nếu hai người đều không cần thì tôi đi nhé.]

"Đợi một chút!" Diệp Lưu Ca gọi nó lại.

"Thoả mãn nguyện vọng kiểu nào?"

[Đương nhiên là kiểu nào cũng được. Sau khi có đủ năng lượng thì tôi chính là hệ thống của vị diện cao cấp không gì không làm được. Thoả mãn một nguyện vọng nhỏ của hai người thì dễ như trở bàn tay.]

Diệp Lưu Ca:...

"Nguyện vọng gì cũng được à?" Bạc Trường Minh hỏi.

[Đương nhiên!]

"Anh ơi, em thấy chắc nó chỉ chém gió thôi, để nó nhanh cút đi thôi." Diệp Lưu Ca nói.

[Ê, tôi không có chém gió nha! Tôi nói thật đó!] Hệ thống giải thích.

"Vậy tôi muốn ở bên anh trai cả đời, nguyện vọng này mày thoả mãn được không?" Diệp Lưu Ca không hề tin tưởng nói.

[Được chứ. Chẳng qua nguyện vọng này đơn giản quá, vốn dĩ hai người có thể bên nhau cả đời rồi. Tôi tặng kèm hai người một nguyện vọng vậy, để hai người hạnh phúc bên nhau cả đời.]

Hệ thống nói xong, trong không trung bỗng có một luồng ánh sáng màu vàng chợt loé. Sau đó dù cho Diệp Lưu Ca hay Bạc Trường Minh có nói gì thì cũng không còn âm thanh đáp lại nữa.

"Xem ra nó đi thật rồi." Diệp Lưu Ca nhìn quanh bốn phía, nói.

"Ừ." Bạc Trường Minh cười nói.

"Đi rồi cũng tốt, chúng ta tranh thủ làm xong chuyện trước đó bị nó phá đám đi thôi."

"Nhưng mà.. anh ơi, chúng ta vừa mới làm xong mà."

"Không tính trong ảo cảnh, anh muốn làm ngoài hiện thực với em một lần."

Nói xong, Bạc Trường Minh đè Diệp Lưu Ca xuống dưới người hắn, hôn lên đôi môi xinh đẹp của cậu.

- Toàn văn hoàn -

Bình luận

Truyện đang đọc